Lục Hoa Cấm Ái

Chương 26: Tôn chủ Thần sơn




“TÌnh huống bây giờ thế nào?”

“Bẩm Tôn chủ, Ma giới sắp tấn công lên đỉnh Thần sơn!”

“Đỉnh Kiếm Vân của Thần sơn, trừ Thần tộc ra không ai có thể đến gần, không cần phải sợ, người của chúng ta thế nào?”

“Đã….chết hơn phân nửa!”

“Kẻ nào dẫn đầu?”

“Tứ Đại Hộ Pháp của Ma giới, Phi Diễm, U Minh, Thanh Mộng và Diệc Hải!”

Sắc mặt Nghiên Tịch trầm xuống, lạnh lùng nhìn vào hình ảnh bên trong thủy kính, vô số yêu ma đang đang dùng khí thế dời núi lấp biển tấn công lên đỉnh Thần sơn. Trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo lại không có chút gợn sóng nào, giống như chẳng hề xem bọn chúng ra gì. Một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng nói một câu “Không phải Ma Quân sao?”

“Tôn chủ?” người đang nửa quỳ bên dưới vẻ mặt lo lắng, khẽ cắn răng, cuối cùng cũng nói ra “Nếu như Tôn chủ không ra tay, chỉ e….e là Thần sơn ta…”

“Lui xuống!” Không đợi hắn nói xong, Nghiên Tịch đã lạnh lùng xen ngang.

” Thế nhưng….” Người nọ muốn nói, lại thấy ánh mắt khẽ híp của người trên kia, vẻ mặt lạnh lẽo, đành nuốt lời muốn nói trở lại. Âm thầm thở dài, hắn chỉ đành lui ra ngoài.

Nghiên Tịch quay lưng, nhìn chằm chằm vào thủy kính, khẽ nhíu mày. Vẻ mặt giống như chờ cái gì, một lúc lâu sau, sắc mặt đột nhiên hơi tái, ho khẽ, phải chống người trên ghế dựa mới có thể đứng thẳng, hít thật sâu, sắc mặt lại thêm mấy phần trầm trọng.

Một lúc sau, giống như đã quyết định việc gì đó, sắc mặt nàng nghiêm nghị, cất giọng gọi “Thanh Chi!”

Một cái bóng màu xanh xuất hiện giữa đại sảnh, quỳ một chân trên đất.

“Nếu như….nếu như tình hình có biến, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình! Những chuyện khác….không cần quan tâm!”

Nam tử áo xanh hoảng hốt, ngẩng phắt đầu lên: “Tôn chủ….”

“Đây là lệnh!” Nghiên Tịch lạnh lùng nói.

“Nhưng….” Mày rậm của Thanh Chi nhíu chặt, còn muốn nói thêm điều gì, lại thấy giọng nói tỏ vẻ không thể thương lượng của nàng, đành cắn răng gật đầu.

“Lui xuống đi!” nàng vung tay, lại quay lưng đi “Nàng đang ở Hoa Nhan sơn!”

Thanh Chi chậm rãi đứng dậy,nhíu mày nhìn nàng lần nữa, mới xoay người, nhanh chóng hóa thành một cái bóng màu xanh rồi biến mất.

Nghiên Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào thủy kính, nhìn suốt nửa khắc, đột nhiên trong ngực dâng lên một luồng khí huyết cuồn cuộn khiến nàng suýt phun ra, nàng lại vội vàng bịt miệng, cố gắng ép trở lại. Hít thật sâu vài lần, vận khí điều tức, sắc mặt nàng mới trở lại bình thường

Trong thủy kính, một đạo sát khí đen ngòm trực tiếp bay vút lên ngọn núi cao nhất của đỉnh Thần sơn, đi đến đâu hoa cỏ nơi đó đều trở nên khô héo, bất kể là tiên ma hai bên đường đều bị ma khí này đánh văng.

Nghiên Tịch biến sắc, khẽ nói ” Rốt cuộc cũng tới!”

Ngay sau đó, nàng xoay người bước ra khỏi điện. Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước sơn môn. Bóng dáng đỏ tươi như lửa, thiêu đốt ánh mắt mọi người.

“Tôn chủ!”

Sự xuất hiện của nàng, không thể nghi ngờ, trở thành hi vọng vô hạn của mọi người.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi cao vút được mây bao phủ trên cao, cất giọng nói: “Người Thần sơn nghe lệnh, hôm nay Ma giới xâm chiếm Thần tộc ta, không cần nể tình, thề diệt sạch bọn yêu ma!”

“Tuân lệnh!” Tiếng đáp lại vang tận mây xanh

“Tôn chủ, vừa rồi đã có kẻ tiến vào đỉnh Thần sơn!” Có người tiến lên thông báo,

Sắc mặt Nghiên Tịch trầm xuống, quả nhiên hắn đã vào, nàng khẽ nhếch miệng rồi lạnh giọng: “Muốn Thiên kiếm sao? Bảo vật của Thần tộc có thể dễ dàng để cho bọn chúng nhúng chàm như vậy à!” Nàng lại nhìn về phía đỉnh núi “Truyền lệnh xuống, tiến hành Tầm Kiếm! Tuyệt không thể để cho Thiên kiếm rơi vào tay bọn Ma giới!”

“Tuân lệnh!” Người nọ ôm quyền lĩnh mệnh, lại đột nhiên nhớ đến điều gì, thử hỏi: “Tôn chủ, Nhị chủ tự ý không trở về Thần sơn, nàng….”

Ánh mắt Nghiên Tịch lạnh lẽo, nhìn đóa Lục hoa đang nở rộ gần đó, mi tâm hơi nhíu, trên mặt thoáng hiện qua vẻ không kiên nhẫn: “Không cần để ý! Nàng sẽ không tham gia Tầm Kiếm! Nhanh chóng đi truyền lệnh cho mọi người, tấn công lên đỉnh núi!”

Người nọ suy nghĩ một lát, cũng đúng, Nhị chủ đâu thể nào là Thiên Đế, đang định đáp lại thì một giọng nói khác lại đột nhiên truyền đến.

“Khoan đã!” Tiếng nói lớn như dùng hết sức lực toàn thân mà hét lên, một bóng dáng đang cố bước nhanh đến gần sơn môn. Nàng thở hổn hển, trên áo trắng xen lẫn mấy mảng đỏ rực. Mà những mảng màu đỏ này, hẳn là vết máu. Tóc bay tán loạn, trên mặt cũng là vết máu loang lổ, chân cũng không đi giày, đôi chân trần bị thương thấy rõ vài tia máu, mỗi bước đi đều thấm máu trên đất, nở rộ thành những đóa hồng liên, trông bắt mắt vô cùng.

Áo nàng rách nát, trên tay đang nắm thứ gì đó, màu máu đỏ. Nhìn kĩ một chút, hóa ra là hai mảnh ngọc hồ lô đã bị vỡ ra.

“Nhị chủ!” Những người bên cạnh bị bộ dáng thê thảm kia của nàng làm hoảng sợ, giọng nói đều như phát run.

Nghiên Tịch sửng sốt, sắc mặt hơi đổi, như hiện lên vẻ lo lắng, lại như giãy dụa, nhưng những điều ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay. Sắc mặt nàng càng thêm trong trẻo lạnh lùng, giọng nói như khiến người khác rơi vào hầm băng: “Ngươi tới làm gì? Còn khiến bản thân….thành bộ dạng như thế này nữa!”

Anh Lạc lại không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, nàng đi thẳng đến vị trí bên cạnh Nghiên Tịch, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng lại dám nhìn thẳng vào mắt Nghiên Tịch, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm kiếm điều gì, một lát sau mới gằn từng chữ một: “Ta nói rồi, ta muốn tham gia Tầm Kiếm!”

“Dựa vào ngươi?” Nghiên Tịch cười lạnh, trên mặt đầy vẻ khinh miệt, tiến lên một bước: “Chỉ đi đưa một đóa Lục hoa đã có thể khiến ngươi bị thương thành bộ dạng này, còn dám vọng tưởng làm Thiên Đế sao? Hừ! Hôm nay Ma giới đột kích, không cần nói đến Tầm Kiếm, dù người đứng tại đây, một tên yêu ma cỏn con cũng có thể giết chết ngươi!”

“Ta không muốn làm Thiên Đế!” Anh Lạc đón nhận ánh mắt vô tình của nàng, giọng nói vẫn vô cùng kiên định “Nhưng ta nhất định phải tham gia Tầm Kiếm!”

“Ngươi….To gan!” Nghiên Tịch vô cùng tức giận, trên mặt lại không hề có vẻ tức giận nào, vung tay hung hăng tát vào mặt Anh Lạc, in rõ dấu năm ngón tay đỏ đậm, gương mặt trắng nõn càng khiến dấu tay thêm bắt mắt “Đừng có nằm mơ, loại người như ngươi chính là sỉ nhục của Thần tộc ta, dù là ngươi ở đây đợi cũng đã chướng mắt lắm rồi, tìm nơi hẻo lánh nào để run sợ một mình đi!”

Anh Lạc lại không để ý đến ngôn từ ác độc kia của nàng, nhanh chóng tiếp được tay nàng, túm chặt trong tay, ánh mắt như chứa điều gì, run giọng nói: “Tỷ tỷ….Để cho ta tham gia Tầm Kiếm!”

Nghiên Tịch sững sốt trợn tròn mắt. Anh Lạc lại gọi nàng là tỷ tỷ, ngàn năm qua, nàng đều giống như bọn thuộc hạ, gọi nàng là Tôn chủ. Vậy mà trong giờ phút mấu chốt này, Anh Lạc lại gọi nàng là tỷ tỷ.

Nàng….rốt cuộc muốn làm gì?

Đáy lòng dâng lên chút bối rối, rút mạnh tay về, thấy Anh Lạc vì bị mình rút tay ra mà suýt nữa ngã nhào, nàng cũng chỉ nắm chặt tay, lựa chọn làm ngơ.

Nhìn qua ngọc hồ lô trong tay nàng, ngọc lại hóa đỏ, có nhiều vết xước và đã đứt lìa. Nàng dùng thứ này để trở về Thần sơn sao? Nghĩ vậy nhưng sau đó Nghiên Tịch lại cười lạnh “Tốt, ngươi muốn Tầm Kiếm phải không?” Nàng xoay người nhìn về phía đỉnh núi cao ngất kia “Ngươi lên đến Kiếm Vân rồi hẵng nói.”

Anh Lạc sững sốt, nhìn về phía đỉnh núi đang được mây che phủ kia, nơi đó nếu không cưỡi mây cưỡi kiếm thì tuyệt đối không thể lên tới, nàng nắm chặt ngọc hồ lô đã bị nàng dùng máu phá hư lần nữa, chân mày cau chặt, nàng quả thật không thể lên.

Nghiên Tịch cười càng đắc ý, hừ lạnh, trừng mắt nhìn nàng, phất tay áo đang muốn bay lên đỉnh Thần sơn thì tay lại bị nàng túm lấy.

“Tỷ, nói cho ta biết!” Anh Lạc cúi đầu, thân hình hơi run, chỉ có cánh tay đang cầm tay áo nàng vẫn không buông, nghẹn ngào nói: “Quy hồn….Có phải….đã sớm không còn rồi không?”

Vừa nói xong, sắc mặt Nghiên Tịch lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, lạnh lùng nói: “Nói nhảm gì đó!” Lại oán giận trừng nàng “Đây là không phải là chuyện ngươi nên quan tâm! Muốn Tầm Kiếm, lên được đỉnh Thần sơn trước rồi hẵng tính!”

Nói xong cũng không dừng lại, phi thân thẳng về phía đỉnh núi.

Anh Lạc lại hơi nở nụ cười, tay nắm chặt Lục hoa trong tay, lẩm bẩm “Tỷ thật cho là ta không có cách nào lên đỉnh núi sao?” Nói xong, hít thật sau, giơ cao tay phải gọi lớn “Xích Vân!”

Nghiên Tịch đã phi thân đến đỉnh núi, vẻ mặt hơi cứng đờ. Nàng kinh ngạc quay đầu, tay không kiềm chế được biến thành xiềng xích màu đỏ rực, bay về hướng Anh Lạc, vòng quanh eo nàng kéo lên đỉnh núi.

Khi nàng tỉnh táo lại thì Anh Lạc đã đứng trước mặt nàng rồi.

Sợi xích lại lần nữa cuốn về trong tay áo của Nghiên Tịch, biến mất. Nghiên Tịch kinh hãi nhìn Anh Lạc, trên mặt như có muôn vàn cảm xúc khác nhau : tức giận, kinh ngạc, bối rối, nặng nề, cái gì cũng có. Chỉ thiếu một cảm xúc duy nhất chính là sự trong trẻo lạnh lùng vốn dĩ.

“Ngươi….” nàng đã biết điều gì rồi?”Sao có thể sử dụng Xích Vân?” Đó là Thần khí* của nàng, có thể theo ý thức của nàng chuyển hóa thành các loại hình dạng, hơn nữa chỉ nhìn nhận một mình nàng, trừ nàng ra, thậm chí không ai có thể nhìn thấy nó, chứ đừng nói là sai khiến.

(*Thần khí: vũ khí của Thần)

Anh Lạc không trả lời, chỉ chậm rãi nói:”Tỷ đã nói, nếu như ta lên được,sẽ để ta tham gia Tầm Kiếm!”

Nghiên Tịch lại sửng sốt, tức giận vung tay áo xoay người “Tùy ngươi, ngươi đã muốn chết như thế, còn cách nào nữa chứ?! Hừ!” Nói xong đi về phía Kiếm Vân.

Anh Lạc lại chỉ khẽ cười, theo sát sau lưng nàng, dùng âm thanh mà chính mình cũng nghe không rõ nói:”Chỉ cần….không để tỷ một mình nữa….Là tốt rồi!”

“Cái gì?” Nghiên Tịch quay đầu lại.

Anh Lạc lắc đầu, nhếch miệng cười cười, lại đi nhanh thêm hai bước “Tỷ tỷ, có từng nhớ loại thuốc tương sinh tương khắc với Thần tộc mà Phúc bá đã từng nói không? Thuốc đó….quả thật rất lợi hại!”

“Hừ, chỉ do ngươi đạo hạnh thấp kém thôi!” nàng hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.

“Phải không?” Anh Lạc bĩu môi “Nhưng đúng là ta đã bị thuốc đó làm bị thương mà!”

“Hừ!” Nàng vẫn không thèm ngó ngàng tới, nhìn cửa lớn của Kiếm Vân gần trong gang tấc, lại chau mày, trong mắt hiện lên điều gì, lại nói: “Phải không? Bị thương ở đâu?”

Nghiên Tịch đột nhiên ngừng lại, Anh Lạc nhất thời không phản ứng kịp đụng vào người nàng, lui về phía sau một bước, cười cười hối lỗi. Không nghĩ tới Nghiên Tịch sẽ chủ động hỏi, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bị thương ở tay!”

Nàng khẽ híp mắt “Để ta xem!”

Nói rồi không đợi nàng đáp đã túm lấy tay nàng, Anh Lạc triệt để đơ người. Đây là lần đầu tiên trong suốt ngàn năm qua, Nghiên Tịch chủ động quan tâm nàng, nàng quên cả phản kháng, tùy ý để Nghiên Tịch túm lấy tay mình.

Nghiên Tịch đột nhiên cầm chặt tay nàng, vị trí giữa cổ tay mơ hồ có ánh sáng long lanh,động tác nhìn qua như đang bắt mạch.

Anh Lạc ngơ ngác nhìn vị trí đang bị Nghiên Tịch cầm, thở dài thườn thượt, đột nhiên cảm thấy một sự choáng váng quen thuộc, này….hình như không phải đang bắt mạch thì phải!

Đôi môi khẽ nhúc nhích, răng cắn chặt, miệng lại nếm được vị máu tanh quen thuộc, choáng váng mới giảm bớt một chút. Nàng chậm chạp nhếch môi, rõ ràng là một gương mặt tái nhợt, lúc này lại như nở hoa, diễm lệ thoát tục, đẹp đến không ai sánh bằng.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người nghe cảm thấy như đang ngâm trong mật ngọt.

“Ca ca….”