Lục Hoa Cấm Ái

Chương 35: Thiên Trụ sụp đổ




“Hoang đường!” Miểu Hiên hừ lạnh, mày chau lại, trên mặt thoáng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Phi Diễm càng lạnh lẽo.

“Tại sao?” Phi Diễm cong cong đôi môi đỏ tươi “Ngươi đi theo ta có gì không tốt? Ta là Ma giới Tứ Hộ Pháp, trông cũng không tệ, đến giờ còn chưa có cô nương nào có thể so sánh được với ta! Ngươi không hài lòng gì chứ?”

Lạc Song ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng thầm thở dài, đúng vậy á! Là mỹ nhân đó! Ngoài Tôn chủ trước kia, nàng quả thật chưa từng thấy nữ tử nào đẹp như Phi Diễm.

Quả nhiên, mỹ nhân nên xứng mỹ nhân, nàng không nhịn được lấy tay sờ sờ mặt mình, aizzz! Miểu Hiên nên động lòng mới đúng. Ngửa đầu nhìn qua, nàng sao lại có cảm giác lực bất tòng tâm, lại còn mệt mỏi trong người nữa chứ!

Sắc mặt Miểu Hiên càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt híp lại, càng nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

“Ma giới bọn ta sắp thống nhất Lục giới, nếu ngươi đi theo ta, ngươi chính là người dưới một người, trên vạn người rồi!” Nàng ngửa đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn về phía Miểu Hiên vẫn không hề nhúc nhích, cau mày: “Hay là….ngươi đã lấy vợ?”

Miểu Hiên vẫn không đáp, mặc kệ mấy từ ngữ to gan lớn mật của nàng ta.

Phi Diễm tức giận muốn hỏi cho ra nhẽ: “Là ai? Ngươi cưới ai?” Đột nhiên dừng ánh mắt nhìn về phía Lạc Song, đưa tay chỉ: “Là nàng ta đúng không?”

Khóe miệng Lạc Song hơi kéo, oan uổng quá đi, nàng đàng hoàng đứng yên tại chỗ, sao lại có phiền toái tự tìm đến vậy nè? Đây là rốt cuộc là chuyện gì?

Aizzz! Chỉ hi vọng bọn họ đánh nhanh thắng nhanh cho rồi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời phía Tây, trời sắp tối rồi đó!

Phi Diễm đánh giá Lạc Song từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng với diện mạo không có gì đặc sắc của nàng, khóe miệng cao ngạo nhếch lên: “Không sao, ta giúp ngươi giết nàng, ngươi có thể lấy ta rồi, hừ! Người xấu như thế….”

Nàng còn chưa dứt lời, vẻ mặt Miểu Hiên lạnh lẽo, đột nhiên ra chiêu, chỉ thấy vô số kiếm quang hóa thành lưỡi dao sắc bén, bắn thẳng về phía nàng ta. Miểu Hiên đằng đằng sát khí, như bị lời nói của nàng ta chọc giận, muốn ra sát chiêu đoạt mạng nàng ta.

Trong lòng Lạc Song căng thẳng, Hộ Pháp tiểu thư này thật không biết cách nói chuyện, không hợp ý thì thôi đi, còn đâm chọt người ta nữa. Nàng lại không kiềm được nhéo mặt mình, xấu xí ! Thì ra nàng trông xấu xí như vậy! Xem ra nàng không nên tới đây. Lại ngẩng đầu nhìn trời, trời sắp tối thật rồi đó!

Hai người đánh nhau giữa không trung không phân thắng bại, kiếm khí khổng lồ bức người, không ai dám đến gần. Phi Diễm cố sức cản trở sát chiêu của đối phương, hoàn toàn không có sức phòng thủ, chỉ qua hai ba chiêu, nội lực nàng ta đã trở nên quay cuồng, ngực hơi đau đớn. Tiếp thêm hai chiêu, nàng ta trọng thương, chiêu thuật của Miểu Hiên không hề có sơ hở, khiến nàng ta không thể tránh thoát.

Giơ tay vung một chưởng nhưng lại đánh hụt, bóng dáng trước mắt chợt lóe, Miểu Hiên đã đứng sau lưng nàng ta, huy kiếm vung thẳng về phía đầu nàng. Phi Diễm kinh hoảng, chiêu này nàng chắc chắn không tránh khỏi, nàng không chịu nổi năm chiêu của hắn.

Trơ mắt nhìn kiếm kia bổ về phía nàng, ở giây phút kiêm sắp lấy mạng nàng, đột nhiên một bóng dáng màu xám tro tham gia cuộc chiến, một tay đẩy Phi Diễm qua một bên, tay kia giơ kiếm đỡ lấy một chiêu kia.

Kiếm khí khổng lồ đâm vào cánh tay y, sâu đến thấy xuơng. Vết thương chỉ cần sâu hơn một chút, cánh tay của y có thể bị phế đi ngay.

“U Minh!” Phi Diễm kêu lên kinh hãi, người đến chính là Ma giới Tam Hộ Pháp: “Ta không cần ngươi cứu ta, tránh ra!” Phi Diễm tức giận hét lớn.

“…..” Nam tử quay đầu nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên một tia đau thương, không nghe lời nàng, trên tay hóa ra thanh kiếm, lao vào chiến đấu với Miểu Hiên.

Phi Diễm càng thêm tức giận “Sống chết của ta không cần ngươi lo, tránh ra!” Nói rồi phi thân bay lên, nhảy vào cuộc chiến, còn cố ý đẩy y ra.

Vốn công lực hai người đã không bằng Miểu Hiên, dưới tình thế hỗn loạn, càng không chịu nổi một chiêu. Sắc mặt Miểu Hiên không đổi, trực tiếp tấn công đến, kiếm xé gió mà đến, Phi Diễm theo quán tính lui về phía sau, luồng kiếm khí kia lại đánh thẳng về phía U Minh bên cạnh, trong nháy mắt sẽ cướp đi tính mạng của y.

Sắc mặt Phi Diễm phút chốc trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Nàng do dự nhìn về phía Lạc Song đang đứng yên dưới đất, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, sắc mặt tàn nhẫn, phi thân xuống. Thiên Kiếm trong tay cố sức vung lên, hóa thành một luồng kiếm khí màu trắng, đánh về phía Lạc Song.

Kết giới đã bị phá, luồng kiếm khí kia tất nhiên bổ ngay về phía nàng.

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên kinh hãi, sắc mặt xanh mét, liều lĩnh thu hồi chiêu kiếm, xoay người muốn ngăn lại.

Mộ Tử Hân đang đứng bên cạnh Thiên Trụ, vẻ mặt nặng nề, tay không tự chủ hơi nới lỏng, la lớn: “Mau tránh ra!”

Lạc Song ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mắt trợn tròn nhìn về phía luồng kiếm khí càng ngày càng gần, nàng biết nàng mốn trốn, đây chỉ là một luồng kiếm khí nho nhỏ, chỉ nàng nhảy qua một bước, một bước nhỏ thôi, nàng có thể tránh khỏi.

Thế nhưng….thế nhưng….trời tối mất rồi!

Bất kể nàng cố gắng ra sao, nàng cũng không thể di chuyển bước nào, cảm giác hoa mắt chóng mặt quen huộc này, khiến cho nàng muốn nhắm mắt lại, trong mắt lại chỉ có một luồng kiếm quan sáng long lanh đang bổ về phía nàng, nàng không muốn chảy máu đâu!

Nghĩ đến đó, cả người đột nhiên thả lỏng, lại có người bên cạnh lôi nàng qua, bên tai nghe một tiếng nổ vang, là kiếm khí kia chém vào đất, tạo thành vô số đá vụn, có mấy vụn đá còn bắn vào tay nàng.

“Song Song! Đứng sững sờ làm gì đấy?” Giọng nói quen thuộc, mang theo ý trêu chọc vang lên bên tai. Nàng cố mở mắt ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt yêu mị đang cười tươi.

“Sao vậy? Mới có một lúc mà không nhận ra ta rồi?” Y vẫn cười, chân mày hơi nhướng lên, đóa anh túc dưới khóe mắt càng diễm lệ vô cùng.

“Thính…Phong?” Nàng mở miệng.

“Đúng vậy, chính là ta!” Y khẽ híp mắt, cười đến run rẩy cả người.

Nàng lễ phép muốn lui lại rồi nói cám ơn, nhưng trên người lại truyền đến cảm giác nặng nề khiến nàng không đi nổi.

Chết rồi, chết rồi……

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên kịp thời chạy đến, nhìn Thính Phong một cái, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng! Chân mày nhíu chặt, vốn là biểu tình trong trẻo lạnh lùng, lúc này lại thêm mấy phần bối rối. Lòng bàn tay nắm thật chặt, khẽ run rẩy, hắn thật sơ ý, nếu vừa rồi không có người kéo nàng ra…..

“Chưởng….môn!” Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, Lạc Song lúc này mới nặn ra tiếng”Trời….Trời tối….”

“Ta biết!” Hắn nghe được lời nàng, ôm nàng càng chặt, thấp giọng nói: “Ngủ đi! Có ta ở đây!”

Nàng dựa vào trong lòng hắn, ánh mắt từ từ khép lại, biết bây giờ không phải lúc ngủ, nhưng nàng không khống chế được, khẽ cắn răng, cố gắng nhướn mắt lên.

Nàng luôn ngủ rất sâu, cho dù bên ngoài ồn ào đến bể trời, nàng cũng không cảm giác được, Thiên Trụ cuối cùng ra sao, nàng cũng muốn thấy kết quả mà! Đã hứa là dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ làm cùng nhau mà! Cho nên….nàng không thể ngủ, tuyệt đối không thể.

“Nàng….Thân thể nàng bị gì sao?” Thính Phong khẽ nhíu mày, hơi nghi ngờ.

Miểu Hiên không trả lời y, chỉ khách khí tạ ơn: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử!” Quay đầu nhìn về phía đầu sỏ gây chuyện trên không trung, ánh mắt liền trở nên tàn nhẫn.

Thính Phong lại càng nghi ngờ, đang muốn mở miệng hỏi thăm, lại đột nhiên cảm thấy chân khí quanh thân cuồn cuộn, nhìn qua bên cạnh mới phát hiện, đây là khí tản mát từ người Miểu Hiên, trong lòng hơi kinh ngạc, công lực của người này đạt tới trình độ gì rồi?

Phi Diễm thấy một chiêu kia không trúng, vốn tức giận định bổ sung thêm một chiêu, lại bị U Minh bên cạnh ngăn lại.

“Buông tay!” Phi Diễm đang muốn đẩy ra, U Minh lại càng nắm chặt hơn.

“Đừng quên mục đích lần này của chúng ta!” U Minh lạnh lùng nói.

Sắc mặt nàng trầm xuống, cân nhắc một lúc, nhìn mọi người rồi đột nhiền vung Thiên Kiếm lên, lúc này không quan tâm đến ai, chém thẳng về phía Thiên Trụ.

Ngay lúc đó đất rung núi chuyển, Mộ Tử Hân dù đã dùng hết sức chống đỡ Thiên Trụ nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Biết được mục đích của nàng, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ lại, có người cố hỗ trợ chống Thiên Trụ, có người phi thân bay về phía đám yêu ma.

Phi Diễm nhìn về phía Miểu Hiên đang ôm chặt Lạc Song bên dưới, hai mắt bốc lửa, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi đã coi trọng nữ tử này như thế, một ngày nào đó ta chắn chắn sẽ đích thân giết nàng ta!”

Nghe vậy, Miểu Hiên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như băng, Phi Diễm trong lòng chấn động, không tự chủ được lui về sau một bước.

“Là do ngươi tự chuốc lấy!” Miểu Hiên khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương. Vung tay lên, từ trong cổ tay áo lập tức bắn ra thứ gì, tấn công về phía trước.

Nàng ta còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, trước ngực lập tức cảm thấy đau đớn, cơn đau như xé toạt cả phổi, lan khắp tứ chi, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Nàng ta mờ mịt nhìn bốn phía, đến cùng cũng không biết là vật gì đã làm mình bị thương.

Kinh hãi nhìn về phía Miểu Hiên chưa từng rời khỏi mặt đất, trong tay hắn lại càng không có bất cứ thứ gì.

Miểu Hiên lại giơ tay lên.

“Đừng….” Lạc Song vội lên tiếng, chậm rãi lắc đầu với hắn, Miểu Hiên do dự một chút, lúc này mới thả tay xuống.

Chỉ có Thính Phong đứng bên cạnh khẽ híp hai mắt, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhìn về phía cổ tay hắn. Vừa rồi y rõ ràng nhìn thấy một dây xích màu đỏ bay ra.

“Phi Diễm!” Mặt U Minh biến sắc, đang định chạy đến giúp.

Đột nhiên trời đất như rung chuyển. Lần sau càng mãnh liệt hơn lần trước.

Chỉ thấy Thiên Trụ vốn dang nghiêng hơn phân nửa đột nhiên nứt vỡ, từng mảnh như sắp rơi ra, bên trong trụ như tản ra một luồng ánh sáng.

“Không tốt! Thiên Trụ sắp sụp!” Có người la to.

Thiên Trụ càng lay dữ dội hơn, sắc mặt Mộ Tử Hân trầm xuống nói: “Mọi người mau chóng rời khỏi đây!”

Mọi người lúc này mới bửng tỉnh, rối rít cưỡi kiếm đi, chưa đến nửa khắc, Thiên Trụ liền sụp đổ, phát ra âm thanh khổng lồ vang tận mây xanh, Thiên Trụ nát vỡ tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời.

“Trên trời có chữ viết!” Không biết có ai hô một tiếng, mọi người rối rít quay đầu lại. Chữ chỉ hiện lên một loáng rồi nhanh chóng biến mất, không ai thấy rõ chữ kia viết gì.

Chỉ có Lạc Song nhìn thấy, nàng vốn không muốn nhìn nhưng nàng lại đúng lúc đối diện với nó, chỉ nhìn một lần nhưng cũng đủ khiến sắc mặt nàng trắng bệch

Tia sáng dần biến mất, bầu trời dần mờ mờ trở lại, nước Thiên Hà lại không hề đổ xuống, mọi người kinh ngạc đồng thời vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó nào.

Dưới đáy Thiên Trụ lại đột nhiên lao ra một luồng sát khí màu đen. Nó lao ra như một mãnh thú, truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương, như có hàng trăm con quỷ không ngừng gào thét, tiếng động kinh khủng kia vọng khắp Lục giới, mãi cũng không ngừng.

“Nhiệm vụ hoàn thành, rút lui!” U Minh kéo Phi Diễm sắc mặt tức giận lại, vung tay lên, không để ý Phi Diễm phản đối, phi thân biến mất ở cuối chân trời, cả đám yêu ma cũng rút lui.

Luồng khí đen tàn sát càng bừa bãi, bầu trời lập tức chuyển đen, ngay cả nước Thiên Hà vốn phải đổ xuống, cũng bị luồng khí đen này xâm nhập, nước lập tức khô cạn.

“Đây…đây là….” Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Khí đen dưới Thiên Trụ không ngừng trào ra, âm thanh kia lại càng thê lương, những âm thanh như tập trung mọi sự khổ đau trên đời này, không ngừng kêu la, như là giọng của ngàn vạn người, lại chỉ như của một người.

Tình cảnh kinh khủng như thế không ai có thể ngờ tới, càng không ai biết rõ, khí đen kia rốt cuộc là gì.