Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 9




Chặng đường từ kinh thành đến núi Đại Lương khoảng mười ngày, nhưng A Vệ chỉ cần năm ngày đã chạy tới. Nơi này, nàng vốn nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không trở lại.

Thậm chí nhìn thấy rừng trúc trong thời tiết cuối đông vẫn đang xanh biếc, từ trái tim đến đầu ngón tay đều cảm thấy đau đớn khác thường.

Chạy như bay không ngừng nghỉ vào sơn cốc.

Hoa lúc chạng vạng đang yên lặng nở rộ.

Giữa rừng trúc truyền ra tiếng cười trong trẻo nhẹ nhàng: “Vì sao ngươi lại rút hoa trên đầu ta xuống, để ta nói cho sư phụ, hắn sẽ đập nát chân của ngươi…”

“Không đời nào, sư phụ hiểu ta rõ nhất…”

“Vậy ta rạch hỏng mặt ngươi, xem sư phụ còn thương ngươi hay không.”

“Ha, không sợ, trước đó ta nhất định sẽ chặt đứt tay ngươi.”

Đó là sư huynh và sư muội, cũng giống mình bị sư phụ bắt đi khỏi nhà, đã quên đường về. Từ giữa rừng trúc xanh biếc có thể thấy bóng dáng nhẹ nhàng như tiên tử của họ.

A Vệ nhịn không được rùng mình một cái.

Phía trước là một con sông, nước sông không hề có dấu hiệu đóng băng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào đến run người.

Mà hết thảy núi xanh trúc biếc hoa tươi nước chảy này, chỉ cần vừa đến trước mặt người kia, đều trở nên hư vô không còn ý nghĩa, tựa như thế gian này chỉ có hắn là tinh hoa ưu ái của trời đất.

Chỉ có tồn tại của hắn, mới là mục đích tồn tại của vạn vật trên trần gian.

A Vệ nhìn thấy hắn liền không tự giác quỳ gối: “Sư phụ…”

Hắn mặc áo choàng màu xanh nhạt, màu xanh nhất mỏng rất nhẹ, khiến người ta chỉ liếc mắt qua liền không tự giác bị nó thu hút, gương mặt hắn dửng dưng, có vẻ nhàm chán nhìn bàn cờ phía trước, dường như không chú ý tới A Vệ bên cạnh.

A Vệ vẫn quỳ tại chỗ, trời càng ngày càng tối, người nọ ngáp một cái.

Bình thường như thế này, A Vệ tuyệt đối không dám đi quấy rầy hắn, nhưng nay trong lòng nàng đang lo lắng cho an nguy của một người, liền quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân người nọ: “Sư phụ…”

“A?” Người nọ khẽ giật mình khi nhìn thấy nàng: “Chẳng phải ta đã bán ngươi đi rồi sao?”

Da mặt A Vệ dày như vậy mà vẫn sững người, trợn mắt liếc một cái, không dám làm hắn tức giận, một mặt ăn nói khép nép: “Ta muốn trở về hầu hạ ngài.”

“Không cần.” Người nọ đẩy nàng ra, đứng dậy, lười biếng vươn vai một cái, “Ngươi khó coi như thế, mỗi ngày nhìn thấy ngươi, ta sẽ ăn không ngon.”

Hắn xoay người đi, A Vệ theo hắn: “Sư phụ, nếu ngài không để ta về hầu hạ ngài, không muốn nuốt không trôi, vậy thả Tiểu Phương đi, ta sẽ theo hắn biến mất.”

“Ngươi uy hiếp ta đấy à…”

“Đúng, sư phụ, nếu ngài không thả Tiểu Phương, ta sẽ luôn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt ngài!”

“Vậy ư…” Ngươi nọ dừng bước, nghiêng đầu trong chốc lát, “Nhưng mà… Tiểu Phương… Có người như vậy sao?”

“Mười ngày trước, hoặc bảy tám ngày trước, hắn từng đến ám sát ngài.”

“À à.” Người nọ tiếp tục đi về phía trước.

“Sư phụ?”

Người nọ không hề để ý đến nàng, A Vệ đột nhiên nhảy lên, muốn túm lấy hắn từ sau lưng, bỗng nhiên người nọ xoay tay, tiếng gió rung động, A Vệ bị chưởng đánh bay thẳng ra ngoài, đập mạnh lên thân cây.

Động tác rất nhỏ này khiến thân hình người nọ lảo đảo một chút, chống vào cây mới có thể đứng vững.

A Vệ thấy rõ, trong lòng chấn động, Tiểu Phương khiến sư phụ bị thương!

Nhiều năm như vậy, bao nhiêu cao thủ võ lâm đã mất mạng trong rừng trúc, màu trúc xanh thẳm xinh đẹp, chẳng qua là được máu tươi tưới lên.

A Vệ không nghĩ tới Tiểu Phương thoạt nhìn bệnh tật yếu ớt, mà võ công có thể cao tới trình độ này.

Người nọ trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục bước đi, A Vệ vội vàng đứng lên theo sau.

Lúc này hai bóng dáng phiêu diêu như tiên bỗng bay ra từ rừng trúc, chặn đường A Vệ: “Đồ xấu xí, sư phụ bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?”

Hai sư huynh muội kia nhảy lên bắt lấy A Vệ, hung hãn ném ra xa.

A Vệ bị rơi đến choáng váng đầu óc, nửa ngày sau mới đứng lên: “Ta muốn tìm Tiểu Phương!”

“Ai mà biết nhân tình Tiểu Phương kia của ngươi là cái gì!”

Trên gương mặt tròn ngơ ngác của A Vệ vẫn trưng lên biểu tình ngốc ngốc khiến người ta tức giận: “Các ngươi không biết cũng không sao, dù gì ta cũng vừa thả cực độc Thiên Chu Thủy lên quần áo các ngươi, nếu không tìm thấy hắn, cùng lắm thì chúng ta cùng chết!”

Hai người kia lắp bắp kinh hãi: “Không thể nào, vì sao ngươi lại có thứ như Thiên Chu Thủy.”

A Vệ bình tĩnh nói: “Điều này phải trách sư phụ, ai bảo hắn bán ta vào Lục Phiến môn, nơi đó có thứ gì kỳ quái mà không tìm thấy đâu?”

Sư huynh cùng sư muội thoáng nhìn qua nhau, đột nhiên cười tươi như hoa: “Ngươi cũng thật là, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, vì một việc bé xíu mà hạ độc thủ sao, thôi mau đưa thuốc giải ra đi.”

“Ta muốn người, các ngươi muốn thuốc giải, coi như hòa nhau.”

Hai người lại nhìn nhau: “Tiểu Phương mà ngươi nói, chắc là cái tên mấy ngày trước đến ám sát sư phụ rồi. Sau khi hắn khiến sư phụ bị thương, cũng bị sư phụ đánh cho gần chết, bỏ chạy về hướng đào nguyên bên kia, hẳn đã sớm chết.”

(Đào nguyên: Ý chỉ tiên cảnh. Còn gọi là động đào, suối hoa đào, động bích, động nguyên,…)

A Vệ không nghe bọn hắn nói xong, quay đầu chạy về phía đào nguyên.

“Này này, thuốc giải.” Hai người đuổi theo sau nàng.

“Không có thuốc giải, thứ quý giá như Thiên Chu Thủy, ta vốn không thể lấy được mà!”

Hai người kia dừng chân, ngơ ngác nhìn nhau: “Nàng lại lừa chúng ta!”

“A Vệ vô lại!!”

A Vệ chạy còn nhanh hơn thỏ, tiến vào đào nguyên ở cuối đông còn đang nở hoa, mùi hương nồng nàn khiến người ta đau đầu nhức óc. Tuy hoa đào xinh đẹp thiên tiên, nhưng nhìn lâu chỉ cảm thấy tức ngực không thở nổi, nếu người bị thương xông vào đào nguyên, hẳn chỉ có một con đường chết.

A Vệ túm lấy vạt áo, lòng đau như đao cắt, vì sao Tiểu Phương ngốc như vậy, nếu lúc đó nàng được như lời Bảo công tử nói, từ bỏ ngờ vực cùng nghi kỵ nhàm chán thì tốt rồi.

“Tiểu Phương… Tiểu Phương…” Nàng ở giữa đào nguyên kêu to tìm kiếm.

Hắn rõ ràng đã nói, sẽ đối xử với nàng tốt một chút, chỉ cần còn sống một ngày, sẽ đối tốt với nàng một ngày, vì sao còn muốn bắt nàng một lần nữa phải trải qua cảm giác hối hận đến mức muốn cắn đứt ngón tay nuốt vào bụng vậy.