Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 104-2: Gia thế bối cảnh 2




Có lẽ là bởi vì thân thể suy yếu, lúc này, cô đang dựa vào đầu giường bệnh, bên tay là mấy tờ báo, nghe được tiếng động của cửa phòng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mặt của Lục Duật Kiêu, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia rất nhanh liền trở nên hưng phấn sáng rỡ, sắc mặc vốn dĩ vì suy yếu mà tái nhợt, cũng trong nháy mắt này mà trở nên đỏ thắm mấy phần.

"Minh Tuyên!" Vạn vạn không ngờ Lục Duật Kiêu sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, Lâm Yên Nhiên gặp được anh, vui vẻ khác thường,khi Lục Duật Kiêu đến gần, cô liền cẩn thận làm như vô tình đẩy tờ báo xuống gưới giường.

Lục Duật Kiêu tỉ mỉ thấy tờ báo trong tay cô rơi xuống dưới giường, muốn đi vòng qua nhặt lên giúp cô, lại bị Lâm Yên Nhiên ngăn lại.

"Không cần nhặt, không sao cả, anh cũng biết, không có ai nguyện ý ở bên một con ma ốm như em lâu một chút, em nhàn rỗi không có chuyện gì liền xem chút báo tạp chí ấy mà." Nói đến cuối, trên gương mặt yếu đuối của cô nặn ra một nụ cười chua chát.

Lục duật kiêu nhìn thấy cô như vậy, lại đau lòng cho cô một trận, đi tới bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Đừng nói lung tung, anh chưa bao giờ gặp một con ma ốm xinh đẹp như vậy."

Cảm giác Lâm Yên Nhiên tạo cho người khác là, u buồn và ưu nhã, an tĩnh nhưng không nặng nề, nhưng cố tình một cô gái khéo léo tuyệt vời như vậy, lại phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật từ nhỏ.

Lâm Yên Nhiên gật đầu một cái, khóe môi nâng lên một đường cong, vui vẻ nói, "Em biết ngay anh sẽ an ủi em mà, anh cũng không cần lo lắng, thân thể của em đã tốt hơn nhiều, chẳng qua là bác sĩ cứ thích chuyện bé xé ra to, anh hiểu không, nếu bọn họ không thể chăm sóc tốt cho em, bọn họ sẽ phải gánh trách nhiệm." Nói xong, cô mở to mắt nhìn anh, lại lấy gương soi gương mặt của mình, sờ lên khuôn mặt của mình trong gương, khoe mẽ nói: " Anh xem, gần đây có phải em mập lên rất nhiều hay không?"

Lục Duật Kiêu bất đắc dĩ cười, cô mập chỗ nào chứ.

Trong trí nhớ của anh, cô em gái này của anh vẫn luôn gầy như vậy, đó không phải là một loại gầy mảnh khảnh, mà là một loại cơ hình, gầy bệnh trạng, cho dù là ai nhìn, cũng sẽ sinh ra cảm giác không đành lòng cùng thương tiếc.

Nhưng cũng không đành lòng để cho cô khổ sở, anh vẫn thuận theo lời nói của cô..., nói, "Đúng vậy, chẳng qua mập chút rất tốt, đẹp hơn rồi."

Không có bất kỳ một cô gái nào, có thể chống cự lại loại khích lệ này của đàn ông, huống chi, khích lệ cô, còn là trước mặt một người đàn ông ưu tú tới cực điểm như vậy nữa!

Lâm Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ngượng ngùng cúi đầu, "Thật sao? Sao em không cảm thấy vậy."

Cô cúi đầu, ánh mắt lại cố tínhliếc về phía tờ báo dưới giường.

Những tờ báo kia, hoàn toàn không phải là ‘ râu ria ’ như cô nói, mà là cô đặc biệt yêu cầu người giúp việc chuẩn bị cho cô, đó là báo chí trong nước, phía trên sẽ có bài viết về anh.

Các phóng viên nói không có căn cứ, nhưng cô lại thấy vô cùng bận tâm.

Trên báo nói, quan hệ của ảnh hậu Ninh Uyển và Lục Duật Kiêu không rõ ràng, còn nói Ninh Uyển có khuynh hướng gả vào Hào Môn, ngay cả bậc thầy xem tướng cũng nói, theo tướng mặt của Ninh Uyển, chỉ rõ nhất định có thể gả vào Hào Môn.

Vốn dĩ cô không tin những thứ tà môn ma đạo kia, cảm thấy cái vị sư phụ xem tướng mặt kia chính là bọn bịp bợm giang hồ, nhất định ‘ chuyên gia ’, là nói xằng nói bậy mà thôi, là tâng bốc nâng diễn viên lên thôi. Nhưng sau này, một người bạn tình cờ quen biết nói cho cô biết, tướng mặt mặc dù khó tin, nhưng tin cũng không sao.

Cô cân nhắc lời này của bạn, âm thầm, đặc biệt sai người tìm một chuyên gia nổi tiếng hơn, để chuyên gia xem giúp tướng mặt của Ninh Uyển, chuyên gia nói cho cô biết, Ninh Uyển thật sự có tướng mặt gả vào Hào Môn, mà sau khi nhìn gương mặt của cô, cũng là lắc đầu liên tục.

Trong mấy ngày kế tiếp, cô ăn không ngon, cuối cùng vẫn làm cho người ta mời chuyên gia trở lại, thỉnh giáo gương mặt của chính mình, cuối cùngbậc thầy chỉ phê cho cô bốn chữ!

Không có kết quả càng hỏng bét so với cái này.

Cô có cơ thể Lâm Đại Ngọc, chẳng lẽ liền xứng đáng là mệnh của Đại Ngọc?!

Lục Duật Kiêu không chú ý tới động tác lén lút của cô, mà lấy nước tưới lọ hoa bách hợp ở đầu giường giúp cô, khóe miệng khẽ nhếch cười nói: " Đúng vậy, trước kia đẹp giống như những đóa hoa bách hợp này, bây giờ thì đẹp hơn cả hoa bách hợp rồi."

"Cố tình dỗ ngọt em đâu." Cô gắt giọng, rồi sau đó nhìn động tác của anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi thăm anh, "Em nghe Bùi Dực nói, anh đầu tư mấy hạng mục, nhưng trước mắt nhìn thấy thì cũng không rất kiếm được, có phải gặp phải phiền toái gì hay không?"

Lục Duật Kiêu gật đầu, cũng không lừa gạt cô, "Giai đoạn trước không được thuận lợi, chẳng qua anh tin tưởng ánh mắt của mình, em không cần lo lắng, Bùi Dực đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại nói sự thật cho em, chờ anh trở về, nhất định phải giáo huấn cậu ấy một trận."

"Ai, anh đừng giao huấn anh ấy, anh ấy cũng là tốt tính, tính tình anh ấy chúng ta cũng biết, bình thường anh ấy thích phát một ít bực tức, có lời gì thì không thể để trong bụng được." Cô bắt lấy cánh tay anh, ngăn anh, dừng lại, lại nói, "Nếu như thật sự không được, hãy nói lời xin lỗi với bác, sau đó trở lại thôi. Em...... Em cũng nhớ anh rồi."

Cô thuận tay kéo cánh tay của anh, tựa đầu lên bả vai của anh, nói xong lời này, liền lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

"Bây giờ vẫn ổn." Ánh mắt của anh rơi lên đôi môi không có chút huyết sắc nào của cô, anh thử cẩn thận rút cánh tay mìnhra khỏi khuỷu tay của cô, "Yên Nhiên, anh rót cho em chén nước, để em làm trơn môi."

Lâm Yên Nhiên theo bản năng mím môi, nhưng anh có lý do, cô lại không ngăn được anh, chỉ có thể lặng lẽ mặc cho anh rút cánh tay đi mất.

Theo hành động rút ra của anh, nơi khuỷu tay của cô, kể cả lòng của cô, cũng vắng vẻ.

Trước kia Lục Duật Kiêu, thích chơi đùa với cô, nguyện ý để cho cô ôm cổ anh, gối lên lồng ngực của anh, nhưng hôm nay —— ngay cả cánh tay, anh cũng không muốn cho cô nữa rồi!

Bởi vì trong lòng anh có người, cho nên kiêng dè sao?!

Trong khoảng thời gian ngắn, cô hoàn toàn không cách nào tiếp nhận loại thay đổi này.

Anh đưa tới nước ấm, nhưng cô lại không hề cảm nhận được một chút độ ấm nào, cách một tầng thủy tinh, tay cô vẫn đều là lạnh lẽo.

Lục Duật Kiêu đưa nước đến trong tay Lâm Yên Nhiên, lại không thấy Lâm Yên Nhiên uống chút nào, thấy cô sững sờ, hỏi cô, "Yên Nhiên, sao vậy?"

Lâm Yên Nhiên cũng ý thức được mình yên lặng quá đáng, siết chặt ly thủy tinh, nhìn về phía anh, khẽ thở dài một cái, "Nếu như mà thân thể của em tốt hơn chút thì tốt rồi, như vậy có thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh rồi, có lúc, em liền đặc biệt hận bản thân."

Nói tới thân thể của mình, Lâm Yên Nhiên có buồn bã mất mác.

Bệnh của Lâm Yên Nhiên, luôn luôn là tâm bệnh trong lòng người nhà họ Lục, bất luận ai cũng trốn tránh không được, không có cách nào bắt đầu lại được, nghe thấy Lâm Yên Nhiênthương cảm, anh không biết nên mở miệng khuyên lơn cô như thế nào.

Cô thấy anh yên lặng, nỗi bi thương trong lòng lại tăng thêm một phần, yên lặng cúi đầu, nói, "Em rất muốn vẫn luôn ở bên cạnh anh, không cần đi, có được hay không?" Lúc đang nói chuyện, tay của cô liền chuyển qua trong tầm tay anh, nắm lấy tay anh đặt ở mép giường.

Lục Duật Kiêu nghe được lời thổ lộ của cô, rõ ràng sững sờ, mặc dù giữa bọn họ cũng không liên quan, nhưng tất cả mọi người đều cho cô là vật sở hữu của anh, có lẽ cô cũng vô tri vô giác bị ảnh hưởng, vậy mà sinh ra loại tình cảm khác trên tình cảm anh em với anh.

"Yên Nhiên, thật ra thì lần này tới, anh là có việc muốn nói với em." Vô luận như thế nào, anh nhất định phải giải thích.