Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 27: Có phần bị cưỡng hôn




Trên cổ khí nóng thở ra làm cho cô ngứa ngáy, thân thể cũng không nhịn được mà khẽ run, lòng cô vô cùng nóng ruột, cũng không biết phát ra từ đâu, không nhịn được quay đầu đi, lặp lại luận điệu cũ rích, "Anh trêu ghẹo em ít thôi, anh cũng đừng quên, em so học sinh trung học năm nhất còn đơn thuần hơn!"

Một câu nói rất phá hoại không khí, thế nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng, cũng không ghét, giọng mỉa mai trả lời, "Em có thể đi kiện anh phạm tội, em cứ tố cáo xem."

Sau khi cô nghe xong, nghĩ thầm hai người bọn họ vĩnh viễn là cái đức hạnh này, không thể yên tĩnh được một lát, cô thì thích bới móc, anh cũng thích hùa theo tâng bốc cô.

Cô nào dám đi kiện anh phạm tội chứ, người này có thể mượn đao giết người tống Cố Trinh Trinh vào trại giam, khó bảo đảm sẽ không đem cô thế nào.

Cô khẽ quẩy người một cái, nhưng không thành công, cách nhau một lớp vải mỏng, da thịt của cô có thể cảm nhận sức nóng cùng sức mạnh từ bàn tay anh.

Lại có vật thể mềm mại, nhẹ nhàng nặng nề mà chạm vào tóc của cô, cô nhạy cảm, cô thính tai...... Càng ngày càng gần, trên tay của cô cùng trên chân dần dần mất đi sức lực, thân thể dần dần xụi lơ ở trên người anh.

Tay của anh đến gần bên hông của cô, sống mũi chọc vào cánh mũi của cô, nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở nóng bỏng từng tầng thổi lên môi cô.

Cách không khí, cô đều có thể cảm giác được môi anh khô giòn nóng rực, trong đầu nổ vang một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ được liếc sang một bên.

"Chuyên tâm." Người đàn ông giọng nói khàn đặc yêu cầu.

Cô lại dừng ánh mắt trong hai mắt của anh một lần nữa, chỉ cảm thấy nơi đó có vòng xoáy như muốn cuốn cô vào bên trong, cô nhìn không rõ ở trong đó cất giấu cái gì, hoảng hốt vẫn là muốn tránh né, nhưng cái gáy của cô đã bị anh giữ cố định, cô đã không thể né ra được.

Hai bên đều tránh không được, cô ngơ ngác nhìn đôi mắt anh, ánh mắt của anh giống như vực sâu u tối, có dòng nước xoáy đang chảy xiết, hút lấy cô vào.

Hô hấp của cô dồn dập, không thể kìm lại được, cho đến khi một hồi chuông truyền từ cửa vào, loại cảm giác này mới giảm bớt.

Đầu tiên người đàn ông bắn ánh mắt sắc bén về phía cửa, tiếp theo vừa nhìn về phía cô, khóe miệng hơi khiêu khích, mới buông cô ra đi mở cửa.

Cô lấy tay trái của mình nắm lấy tay phải, mới hơi khống chế được cảm xúc, cô chuyển ánh mắt ra cửa, nhìn người đàn ông đang trực tiếp dẫn theo vài người, đi thẳng vào trong phòng của cô.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô, nhìn một lượt, hai người đứng rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh, cô cố gắng hết sức ổn định quả tim đang đập rối loạn của mình, hỏi, "Nhiều người tới như vậy làm gì?"

"Chuẩn bị trước." Lần này người đàn ông lại trả lời vấn đề của Cố Tử Mạt, sau đó nháy mắt ra hiệu cho những người đó, những người đó lần lượt mở đồ mình đem theo ra, Cố Tử Mạt liếc nhìn, lúc này mới thấy, có quần áo, đồ trang sức, giày cao gót, còn có mỹ phẩm.

Hôm nay, cô còn chưa có rửa mặt, hiện tại lại bị các loại nhân sĩ chuyên nghiệp nhìn, khẳng định rất đau đầu rồi.

"Tối nay đặc biệt quan trọng, cũng phải có dáng vẻ, em ra sân, nhất định phải làm cho toàn trường kinh ngạc chết!" Anh vừa nói, vừa đưa Cố Tử Mạt đến trước gương trang điểm, chỉ huy những người đó, "Cho các người thời gian hai tiếng, lựa chọn một phương án hoàn mỹ nhất."

Cố Tử Mạt nhìn bóng dáng bận rộn của những người đó, rất muốn kêu dừng, chủ yếu là cô không có tiền.

Người đàn ông giống như nhìn thấu tâm tư của cô, lông mày đẹp khẽ nhíu, khẽ khom người, gần sát bên tai cô, nhỏ giọng nói, "Ghi hết những cái này dưới danh nghĩa của Đại Thiến, như thế nào?"

"Anh thực sự đánh chủ ý lên Đại Thiến, không biết......" Nói đến phần sau, chân mày cô đã nhíu lại.

Nghe thấy cái người đàn ông này nhắc đếnĐại Thiến liên tục, lại hiểu khá rõ Đại Thiến, một ý nghĩ lớn mật lại khoa trương nổi lên, không phải anh ta câu kết với Đại Thiến chứ.

Đồng thời, cô lại vì mình cảm thấy xấu hổ, cô ngay cả dấm của Đại Thiến cũng ăn, đây là thế nào?!

"Không biết cái gì?" Trong đôi mắt của người đàn ông lóe lên, dụ dỗ cô nói tiếp.

Cố Tử Mạt cảm thấy, lần này thật sự cần phải hỏi một chút, nếu người đàn ông này nể mặt Đại Thiến mà giúp cô, vậy vừa rồi lại mập mờ với cô, lại coi là cái gì? Nếu người đàn ông này lại biến thành lại người như Hà Ân Chính, cô sẽ không thể chịu đựng được.

"Anh giúp em, là bởi vì Đại Thiến sao?" Cô cắn môi mở miệng.

Lúc nói ra những lời này, cô rõ ràng thấy khóe miệng người đàn ông cứng lại, sau đó mới hòa hoãn xuống, anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, trầm giọng nói, "Nếu như em thật sự nghĩ như vậy, cũng quá làm anh thất vọng rồi."

Cô nghe xong, không biết có cảm tưởng gì, vui chính là, anh phủi sạchquan hệ cùng Đại Thiến, lo lắng là, lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt âm u của người đàn ông này, anh thất vọng với cô?

Anh tốt với cô như vậy, tại sao cô có thể như vậy chứ?!

Vẻ mặt người đàn ông chán nản nghiêm nghị, chờ cô mở miệng, lại thật lâu không thấy cô trả lời.

"Anh đi trước, em nghỉ ngơi đi, đến giờ, anh sẽ đến đón em." Anh bỏ lại một câu, mặt không tỏ vẻ gì sải bước ra cửa, bàn tay nắm lấy tay cầm cánh cửa, hơi dừng lại, vẫn không nghe thấy tiếng cô, anh mới mở cửa ra, nghênh ngang rời đi.

Cố Tử Mạt vẫn ngồi ở chỗ cũ, cô không dám quay đầu lại nhìn anh, trong lòng tràn đầy thấp thỏm cùng lo lắng, cô siết chặt ngón tay, lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào!

Có lẽ, là bởi vì sắp đến cuộc chiến ác liệt, ầm ĩ với anh, cô mới lo lắng thôi.

Cô lắc đầu một cái, chán chường ngả người về phía trước, dán sát mặt lên gương trang điểm, lặng lẽ tiêu hóa tâm tình bất an.

"Cố tiểu thư." Thợ trang điểm gọi cô một tiếng, cô mới lấy mặt ra khỏi gương trang điểm, phối hợp với thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu.

Thật ra thì sáng sớm là giai đoạn chuẩn bị thử đồ thử trang điểm, cả đám nhân viên làm việc mất gần hai giờ, làm bốn bộ phương án cho cô, lúc xế chiều, nhóm người này lại tới một lần, dùng một bộ phương án từ buổi sáng.

Lúc cô còn chưa trang điểm xong, ‘ Lục Duật Kiêu ’ đã đợi ở trong phòng khách.

Nửa người trên của anh tựa vào trên lưng sofa, hai chân vắt lên nhau tư thế lười biếng, ngón tay nhìn rõ khớp xương đặt nhẹ trên mặt bàn, tư thái ưu nhã quý khí, cô len lén nhìn anh mấy lần, nhưng thủy chung vẫn không dám lên tiếng.

Giữa người với người đúng là khó hiểu, lúc cảm thấy xa lạ thì cái gì cũng có thể nói, khi quan hệ gần hơn thân mật hơn, ngược lại phải cân nhắc nhiều lần trước khi nói rồi.

Sau khi trang điểm xong, người đứng đầu đội trang điểm đẩy Cố Tử Mạt tới trước mặt người đàn ông, bọn họ mới mặt đối mặt tiếp xúc.

Ánh mắt của anh so với lúc trước, có chút nhạt nhẽo, anh không nói chuyện, chỉ giơ cánh tay phải ra như thân sỹ, tính để cho cô khoác ở khuỷu tay của anh, cô hiểu ý của anh, lúng ta lúng túng khoác lên.

Hai người cùng nhau ra ngoài, cùng vào thang máy, trong thang máy hơi lạnh vừa đủ, ‘ Lục Duật Kiêu ’ lại đột nhiên có chút phập phồng không yên.

Anh nhìn thấy Cố Tử Mạt xoắn búi tóc tinh xảo, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì, có lẽ là đang suy nghĩ chuyện lúc sáng, cũng có lẽ đang suy nghĩ..... Hà Ân Chính.