Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 59:  Em...Em mặc quần áo tử tế vào




"Lại —— sao —— sao —— rồi hả?" Giọng của người đàn ông đã trở nên kỳ quái.

"Tôi...... Tôi không tìm được chốt mở nước nóng, nước vẫn là lạnh." Cô thủy chung vẫn không theo kịp lối tư duy của Đại Thiến, hiện tại lại dùng không được thiết bị nhà tắm của Đại Thiến!

"Vẫn là lạnh?" Người đàn ông giảm âm lượng giọng nói, hỏi lại rất nhỏ.

"Ừ, vẫn là lạnh, tôi đã thử điều chỉnh rất nhiều lần rồi."

"Em...... em mặc quần áo vào, anh vào xem một chút." Người đàn ông cố ý đè thấp âm thanh, cũng không có thay đổi được việc giọng nói của anh đã thực sự bị biến dị.

Cố Tử Mạt nhìn da thịt ướt nhẹp của mình, lại xem một chút quần áo thay thế trên giá áo, hít một hơi, cuối cùng vẫn khoác thêm áo choàng tắm, xoay người lại, "Anh vào đi!"

Gần như trong nháy mắt khi tiếng nói phát ra, cô liền nghe được tiếng người đàn ông đẩy cửa bước vào, sau một loạt tiếng động, mới nghe thấy người đàn ông nói, "Đã tốt hơn, em tắm đi."

Cô gật đầu một cái, sau đó thận trọng xoay người, lúc bốn mắt nhìn nhau, cô hơi bị hù dọa, vội vàng lại xoay người, "Anh đi ra ngoài đi!"

Cửa ‘ két ’ một tiếng, bị người đóng lại, cô mới dám xoay người, đến phía dưới vòi hoa sen tắm, nhưng mặt vẫn nóng bỏng, lại nghĩ tới thân thể của mình vừa rồi bị ánh mắt của người đàn ông lướt qua, cả người cô đều có chút không ổn.

Lục Duật Kiêu đi ra cửa, trực tiếp đi tới ban công, gọi một cú điện thoại đi, sau khi nói chuyện mấy câu, vẻ mặt của anh rõ ràng trở nên nghiêm trọng.

Bàn tay vịn lên lan can của ban công, chỉ huy Nhược Định nói: " Anh đi nói cho Tần Khôn, nếu ông ta không chịu nhả ra, tôi không thể làm gì khác hơn là đi mời người ở sau lưng ông ta ra mặt." Người nhà họ Lục trong xương cao quý cùng thận trọng, là không cho phép dính dáng tới tổ chức xã hội đen, từ trước cũng không có tiền lệ đàm phán trực tiếp với tổ chức xã hội đen.

Đầu kia một hồi tiếng thở nặng nề, che che giấu giấu, suy đoán hàm hồ.

Trong lòng Lục Duật Kiêu đang có tích tụ, bàn tay chụp lên lan can, lạnh lùng nói, "Đây là anh đang ép tôi đến đàm phán trực tiếp với người đó?"

Đầu kia lập tức liên tục nói không dám, chỉ có thể khúm núm đồng ý.

Lúc này trong đôi mắt lạnh tanh của Lục Duật Kiêu mới có tia sáng kỳ dị, anh không nói gì, kết thúc cuộc trò chuyện, cúp điện thoại, quay người đi vào trong nhà.

Cố Tử Mạt mặc xong áo choàng tắm đi ra ngoài, còn cầm một cái khăn tắm lau tóc, vừa đúng nhìn thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ nắm điện thoại di động đi vào, người đàn ông thấy dáng vẻ như hoa sen mới nở của cô, ánh mắt ngẩn ra, bước chân cũng tạm ngừng lại.

Đại Thiến là người mẫu, vóc dáng cao gầy hơn người, cho nên đối với Cố Tử Mạt mà nói, áo choàng tắm của Đạ Thiến, rõ ràng là quá rộng rồi.

Trên người cô mặc chiếc áo choàng tắm rộng lùng thùng, bờ vai trắng nõn hơi lộ ra, rất có phong tình, tóc ướt tùy ý xõa ra, có giọt nước nhỏ xuống đầu vai trơn mịn của cô, sau đó trượt xuống giống như giọt sương vậy.

‘ Lục Duật Kiêu ’ nhìn, trái tim rõ ràng nghẹn một cái, ánh mắt tiếp tục hướng xuống, chân trần của cô giẫm trên sàn nhà, những giọt nước trong suốt trượt xuống theo chân nhỏ của cô, chảy thẳng từ mắt cá chân xuống các ngón chân.

Lúc này anh mới ý thức được, đã quên chuẩn bị dép cho cô, lấy một đôi dép lê ở bên cạnh, đưa tới trước mặt cô, "Đi giày vào."

Không thể từ chối ý tốt được, cô đưa tay nhận, khom lưng đặt đôi dép lên sàn nhà, sau đó đi vào, lại không biết lúc cô khom lưng đi dép, một ánh mắt nóng bỏng như lửa không hề bỏ qua một ít cảnh đẹp nào.

Cô đi dép xong, đá hai cái, sau đó đi đến bên cạnh anh, hỏi anh, "Sao anh lại quen thuộc với nhà của Đại Thiếu như vậy?" Người đàn ông này, ở nhà của Đại Thiếnmà như cá gặp nước vậy, khiến cho cô nghĩ đến đều cảm thấy lạ lùng đâu.

Người đàn ông hơi cúi đầu, liền nhìn thấy hình ảnh mê người của cô bên trong áo choàng tắm, bộ phận vừa trắng lại mềm này, cùng một khe thật sâu, đều không ngoại lệ khiến cho hô hấp của anh đình chỉ, trong nháy mắt toàn bộ máu trong người đều tập trung về nơi nào đó trên người.

"Mùi hoa hồng?" Người đàn ông nghiêng đầu, giọng khàn đặc hỏi.

Mới đầu cô không hiểu, sau đó mới hiểu rõ, anh nói đến mùi trên người cô, tính Đại Thiến trời sinh thích khoa trương, tự nhiên thích loài hoa hồng rực rỡ khoe hương này hơn, nên sữa tắm thường có mùi thơm của hoa hồng Bulgari.

"Ừ." Cô cúi đầu, đây là lính vực chuyên ngành của cô, ở trước mặt anh, lần này cũng không linh hoạt rồi.

Người đàn ông đưa chóp mũi đến gần cổ của cô, hít sâu một cái, cho ra kết luận, "Thỉnh thoảng thử một chút cũng không tồi, rất thơm, rất đẹp."

Đối mặt với sự ca ngợi của người đàn ông này, cô ngược lại lại thấy xấu hổ, cách người đàn ông này khen quá không giống bình thường, có cả từ thị giác và vị giác, nhưng vừa suy nghĩ một cái, người đàn ông này vừa khen mùi thơm, lại vừa khen bản thân cô, cô cũng không cần cảm thấy xấu hổ, liền gật đầu, "Cám ơn."

Tư thế của người đàn ông vẫn giữ vững không thay đổi, nghiêng người sang bên tai cô, chậm rãi nói, "Không cần cám ơn."

Hơi thở ẩm ướt phả vào cổ của cô, dẫn đến một cảm giác tê dại, Cố Tử Mạt chợt cảm thấy tứ chi đều bị anh làm cho mềm nhũn rồi, không còn chút hơi sức nào.

Người đàn ông quan sát tỉ mỉ, lập tức liền phát hiện sau tai là chỗ mẫn cảm của cô, khóe miệng lộ ra một nụ cười như hồ ly, bàn tay ung dung ôm lấy hông của cô, kéo cơ thể của cô vào trong ngực, thừa dịp cô còn chưa chuẩn bị, há mồm liền ngậm vành tai tinh xảo của cô, đặt ở trong miệng dùng đầu lưỡi liếm láp.

Hơi thở nóng rực đang ở bên tai của cô, Cố Tử Mạt cảm thấy thần trí cũng bồng bềnh trôi nổi, từ lúc chào đời tới nay, cô lần đầu tiên bị mê hoặc rồi, "Dừng tay." Cô thở dốc từng cơn, cố gắng dùng ngôn ngữ ngăn động tác của anh lại.

Người đàn ông cười xấu xa một tiếng, tiếp tục hà hơi, trêu trọc nói, "Tay của anh vẫn giữ yên mà."

Vào lúc này, trong đầu của anh toàn bộ đều là bộ đồ lót màu xanh lam nhạt cô để ở trong phòng tắm.

Không thể không nói, màu sắc đó vô cùng thích hợp với làn da của cô, màu xanh dương tôn lên làn da trắng, tạo lên một loại nhan sắc thuần khiết lại quyến rũ, lại thiết kế viền ren, càng dễ dàng khiến cho người thấy sẽ sôi trào nhiệt huyết, còn cái món đồ ở phía dưới, chỉ có một mảnh ren che đậy, xuyên qua lớp voan mỏng, như ẩn như hiện.

Nghĩ tới dáng vẻ màu da trắng nõn cô mặc chúng lên, nỗi niềm che giấu dưới đáy lòng bùng nổ ra.

Cố Tử Mạt cứng lưỡi, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, quay đầu, từ mặt đỏ bắt đầu lan tràn khắp người, cô rất là uất ức nói, "Anh nguỵ biện, nhanh buông tôi ra! Đây là nhà của Đại Thiến!"

"Nhà của Đại Thiến, sau đó thì sao?" Người đàn ông dụ dỗ cô, muốn cho cô nói ra điều gì đó.

Cô tự biết không thể trúng chiêu, mắt đẹp trừng trừng, giận dữ bừng bừng bắt đầu uy hiếp anh, "Anh mau buông tay, nếu không tôi......"

"Nếu không thì sao?" Người đàn ông nói tiếp.

Cô hoàn toàn thua rồi, không có cách nào phản bác lại nữa, trong lòng cô sóng lớn sôi trào.

Trước kia vấn đề cô nghĩ về anh nhiều nhất là —— đến tột cùng thì anh là ai? Anh giấu giếm điều gì? Tại sao có thể giúp đỡ cô nhiều như vậy?

Mà bây giờ, điều cô nghĩ lại là —— anh sẽ là một sự lựa chọn tốt sao? Anh sẽ vẫn đối xử với cô như vậy sao?

Cô không ngừng tự hỏi, nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng lựa chọn trực tiếp hỏi người trong cuộc, "Anh thích tôi sao?"

Tay người đàn ông ôm eo cô cũng căng thẳng, mỉm cười hỏi ngược lại, "Em không nhìn ra được sao?"

Cô cúi đầu, lại hỏi, "Thích nhiều thế nào, thích đến mức muốn chính thức qua lại với tôi sao?"