Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 183: Nguyện vọng




Sáng sớm Thẩm Thạch đã rời khỏi nhà Hứa gia, sau khi cân nhắc thì bây giờ Lăng Xuân Nê ở lại Hứa gia cũng coi như là vô cùng an toàn. Hắn xuất ngoại du lịch thám hiểm lần này dẫn theo Tiểu Hắc bên người, thứ nhất Tiểu Hắc có thể tìm linh thảo, thứ hai nếu gặp phải yêu thú thì cũng có một tay chân có thể tin cậy, ài... có lẽ cũng nên xem có thể tin cậy a.

Về phần địa phương đi săn bắn yêu thú, Thẩm Thạch đã suy xét qua, cuối cùng vẫn quyết định đi Ngô Công sơn, lần trước tới đó gặp Hứa Hưng bị Sơn Hùng Đường vây công ám toán, hắn cũng chưa thật sự thâm nhập chỗ sâu trong núi, lần này đi có thể hảo hảo thăm dò một chuyến. Về phần tin đồn trong Ngô Công sơn có quỷ vật qua lại, lần trước, suốt một ngày một đêm Thẩm Thạch không phát hiện lấy nửa điểm tung tích, có lẽ chuyện này là do không biết từ chỗ nào tung ra lời đồn nhảm nhí.

Đã có chủ ý trước, hắn liền dẫn Tiểu Hắc ra khỏi thành đi Ngô Công sơn, sau một lúc lâu thì đến chân núi. Cũng giống như lần trước, vì địa thế rộng lớn, núi rừng rậm rạp nên hắn không nhìn thấy bóng dáng của tu sĩ khác, có điều, so sánh với khung cảnh yên tĩnh này thì có lẽ bên trong vùng đất trù phú trên sơn mạch kia có không ít tu sĩ, tán tu cùng mục đích với hắn. (Đoạn này khó dịch)

Tinh thần Thẩm Thạch phấn khởi, đi hướng về phía núi, đồng thời, nghiêm mặt nói Tiểu Hắc: "Tiểu Hắc a, mấy ngày nữa chúng ta phải đi Bách Sơn Giới làm chuyện lớn rồi, việc này không thể qua loa, nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Hôm nay ngươi cố gắng hết sức, tìm thật nhiều linh thảo cấp cao thì ta cũng sẽ cho ngươi thêm mấy cái Linh Tinh, được không?"

Tiểu Hắc nhếch miệng hừ hừ gật đầu, xem ra tâm tình nó không tệ làm Thẩm Thạch cũng cao hứng thêm một ít, thế là một người một heo hướng ngọn núi đi đến. Ai ngờ lên núi tìm kiếm hơn nửa ngày, tâm trạng tốt của Thẩm Thạch từ từ tiêu tán, nhìn Tiểu Hắc cũng không có vẻ lười biếng, bộ dáng thường xuyên ngửi tới ngửi lui, nhưng chẳng biết tại sao, thường ngày, đối với linh thảo, đầu heo này cực kỳ nhạy cảm, vậy mà cả buổi lại không tìm được bao nhiêu linh thảo, ngẫu nhiên cũng phát hiện ở vài chỗ có linh thảo nhưng đều là loại bình thường nhất, là nhất giai linh thảo.

Ngược lại, trên đường Thẩm Thạch gặp không ít yêu thú cấp thấp, sau khi giết chết liền cắt thân thể yêu thú lấy linh tài, giá trị có vẻ còn cao hơn không ít.

Cứ như thế, qua một hồi công phu, rốt cục Thẩm Thạch cũng nhịn không được, nhìn Tiểu Hắc nói: "Này, con heo đần, nếu ngươi không muốn tìm kiếm thì cũng coi như xong, ta đã quen bộ dạng thành thành thật thật lười biếng của người nên cũng sẽ không trách, gần đây ngươi thông minh lên, học giả vờ giả vịt ở đâu hả?"

Miệng Tiểu Hắc hừ hừ hai tiếng, xem ra thần sắc cũng có vài phần nghi hoặc khó hiểu, nó ngồi xổm bên chân Thẩm Thạch, mắt nhìn về mảnh sơn dã phía trước, một chân đưa lên dùng móng heo gãi gãi dưới cổ, miệng phát ra một hồi âm thanh “vù vù, xoẹt xoẹt, hừ hừ”.

Thẩm Thạch tức giận nhìn nó một cái, nói: "Một tòa sơn mạch lớn như vậy, linh khí dồi dào, không có khả năng không có linh thảo." Nói xong, bỗng hắn dừng một chút, sắc mặt như nghĩ tới điều gì, không khỏi nhíu mày, kèm theo một chút nghi hoặc, tự nhủ:

"Ngược lại, hình như so với trước đây, yêu thú dọc con đường này nhiều hơn không ít, ta nhớ lần trước vào thời gian này, bên ngoài núi không có nhiều yêu thú như vậy. . ."

※※※

Lưu Vân thành, Hứa gia đại trạch Tây Uyển (đại trạch = nhà lớn; uyển = cung điện)

Trong sương phòng phía Tây, Lăng Xuân Nê ngồi một mình thật lâu, lúc này trời đã gần hoàng hôn, bất tri bất giác ngày hôm nay như vậy trôi qua, bỗng nhiên cô như bừng tỉnh, từ chiếc gương đồng giật mình tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng như bị đè nén, lòng bực bội bất an, vội vàng bước nhanh đến cửa, một tay mở cửa phòng đi tới trong sân.

Hơi gió lúc chạng vạng nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác mát lạnh lướt nhẹ trên khuôn mặt Lăng Xuân Nê, làm cho tâm tình của cô phục hồi được một chút, chỉ là sâu trong đáy lòng có một tia sợ hãi, nó như một con rắn độc gắt gao quấn lấy thâm tâm cô, không bao giờ buông lỏng.

Cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đứng trong tiểu viện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đang lúc hoàng hôn u ám và tối sầm, không có lấy nửa điểm cao xa rộng rãi, khiến người ta cảm thấy hôm nay mọi thứ đều làm khó cô.

"A. . ."

Cô nhìn thật lâu, đột nhiên trong lòng kích động, nhịn không được kêu lớn một tiếng. Tiếng kêu mới ra khỏi miệng, Lăng Xuân Nê liền nhận ra mình đang ở Hứa gia, lập tức lấy lại tinh thần rồi vội vàng che miệng, đem hơn phân nửa tiếng kêu đè ép trở lại, nhất thời trong lòng cảm thấy rối ren, tuy nhiên, cảm giác tuyệt vọng cũng vơi đi một chút.

Chỉ là một tiếng la hét này, mặc dù đã đè nén xuống rồi, nhưng không phải không ai nghe được, nên qua một lát, cửa sương phòng phía đông mở ra, mặt Chung Thanh Trúc có vài phần kinh ngạc, đứng ở cửa nhìn qua, nói:

"Xuân Nê, ngươi làm sao vậy?"

Lăng Xuân Nê quay đầu nhìn Chung Thanh Trúc, cười lớn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta không sao."

Chung Thanh Trúc khẽ nhíu mày, rõ ràng mặt Lăng Xuân Nê tái nhợt có chút khác thường, cô trầm mặc chốc lát, vẫy tay về phía Lăng Xuân Nê, nói: "Nếu ngươi không có chuyện gì, vào phòng ta ngồi một chút a."

Lăng Xuân Nê ngơ ngác, có lẽ vì chuyện phát hiện sợi tóc bạc khiến tâm tình cô đau khổ, cô luôn nghĩ về Thẩm Thạch, lúc này hắn lại đi vắng không ở bên cạnh khiến cô trở nên mềm yếu, cho nên cuối cùng khẽ gật đầu đi về hướng sương phòng phía đông.

Tiến vào gian phòng, bỗng Lăng Xuân Nê nhận ra gì đó, nhìn Chung Thanh Trúc một cái, mặt cô có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi đã có thể xuống đất đi lại sao? Thương thế của ngươi. . ."

Lúc này, trên người Chung Thanh Trúc vẫn còn khoác áo bào màu xanh, sau khi Lăng Xuân Nê đi vào cô liền trở lại cạnh giường nhỏ ngồi xuống, nghe câu hỏi của Lăng Xuân Nê có chút nghi hoặc, cô nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Tốt hơn nhiều."

Lăng Xuân Nê có chút khó tin, hỏi: "Nhanh vậy sao?"

Chung Thanh Trúc đưa tay phẩy nhẹ chỗ vết thương, lạnh nhạt nói: "Vốn là như thế, sau khi trở thành tu sĩ Ngưng Nguyên Cảnh thì thân thể cũng từ từ cứng cỏi khỏe hơn, khả năng hồi phục cũng mạnh hơn gấp mười lần so với người thường. Chỉ cần không phải vết thương nặng đến mức thương gân động cốt hoặc bị trúng kịch độc thì dưới tình huống bình thường, rất nhanh thương thế sẽ hồi phục, ta. . ." Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đại khái khoảng ba, bốn ngày nữa thì sẽ không còn gì đáng ngại."

Trong mắt Lăng Xuân Nê nhiều hơn vài phần hâm mộ, nói: "Có thiên tư, đạo hạnh thật là tốt."

Chung Thanh Trúc nhìn nàng, nói: "Sao, chẳng lẽ ngươi không tu luyện đạo pháp ư, ta nhìn ngươi cũng là tu vi Luyện Khí Cảnh a, ngày sau, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, hơn nữa có một ít cơ duyên cũng chưa hẳn không thể không có khả năng tu đến Ngưng Nguyên Cảnh. Đúng rồi, ngươi tu luyện đạo pháp gì?"

". . ." Lăng Xuân Nê nhất thời mờ mịt, sau nửa ngày mới ngây người đắng chát cười một cái, nói: "Thiên tư tu đạo của ta quá kém, cũng không có công pháp gì hay, Ngưng Nguyên Cảnh. . . không dám nghĩ đến."

Nói xong, tựa hồ sợ Chung Thanh Trúc còn muốn truy hỏi công pháp của mình, Lăng Xuân Nê vội vàng chuyển hướng đề tài, nói: "Thanh Trúc, đạo hạnh ngươi cao như vậy, tu luyện đại thành, lại là danh môn đệ tử, nhất định đã đi qua rất nhiều địa phương a?"

Chung Thanh Trúc ngơ ngác một chút, nhìn cô hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào mà hỏi chuyện này?"

Lăng Xuân Nê thở dài, nói: "Ta sinh ra và lớn lên đều ở Lưu Vân thành, cùng nghĩa mẫu sống nương tựa nhau, đã nhiều năm như vậy đều không ra ngoài Hải Châu, hầu như chỉ đi loanh quanh bên ngoài Lưu Vân thành. Nghe nói Hồng Mông chủ giới bao la vô cùng, trong thiên hạ có vô số nơi thần kỳ, vô số kỳ cảnh dị địa không thể tưởng tượng nổi, cho tới bây giờ ta đều không thấy qua."

Chung Thanh Trúc nhịn không được cười lên, lập tức lắc đầu, nói: "Hồng Mông chủ giới quả thực vô cùng rộng lớn, chỉ là ngươi lại quá coi trọng ta."

Lăng Xuân Nê hỏi: "Là sao?"

Chung Thanh Trúc mỉm cười nói: "Kỳ thật, ngươi nghĩ về ta tốt quá, lại nói tiếp, thật ra đã nhiều năm ta cũng không đi qua địa phương nào khác, chỉ có một lần hai năm trước ta theo sư phụ, Nhạc trưởng lão, đi Thiên Hồng thành, xem như có một dịp mở rộng tầm mắt, xác thực quả đúng phong thái của thiên hạ đệ nhất thành. Về những nơi thần kỳ chi địa khác, ta cũng chưa nhìn qua, nhưng mà thời gian sau này còn dài, dù sao vẫn có cơ hội nhìn thấy."

Lăng Xuân Nê như có điều suy nghĩ, trên mặt có một trận mờ mịt lướt qua, nói: "Cuối cùng vẫn còn cơ hội sao. . . Thanh Trúc, Thiên Hồng thành thật sự đẹp như vậy sao?"

Chung Thanh Trúc gật đầu, nói: "Cực kỳ tráng lệ, đặc biệt là truyền thuyết Thiên Hồng mười cảnh, quả thực vô cùng kỳ diệu, có thể khẳng định là kỳ cảnh nhân gian."

Lăng Xuân Nê cúi đầu, nói khẽ: "Hảo, ta muốn đi xem a."

Chung Thanh Trúc nhìn cô một cái, nói: "Có Thẩm Thạch dẫn ngươi đi là được rồi, dù sao các ngươi. . ." Chẳng biết tại sao nàng im lặng, không nói câu nói kế tiếp, sắc mặt có chút kỳ lạ, nhưng Lăng Xuân Nê đang có tâm sự nặng nề nên không phát hiện ra, chỉ là mơ hồ sâu trong đáy mắt có một tia hào quang chậm rãi sáng lên.

"Thiên Hồng thành à. . ."

※※※

Ba ngày sau, Thẩm Thạch thám hiểm du lịch từ Ngô Công sơn trở về, quay lại nhà Hứa gia.

Trong ba ngày này, tạm thời Lăng Xuân Nê không phát hiện thêm dấu hiệu già yếu nào, chỉ là hình ảnh sợi tóc trắng kia như một con rắn độc đang không ngừng vụng trộm cắn xé cõi lòng, nhưng ngoài mặt, cô làm ra bộ dạng vui mừng hạnh phúc đón Thẩm Thạch trở về.

Chỉ là so sánh với thời điểm ba ngày trước khi xuất phát, lần này Thẩm Thạch trở về, nhìn vẻ mặt, thân người có chút phong trần (mệt nhọc – người dịch), có lẽ trong ba ngày đi dã ngoại này gặp vất vả hoặc chiến đấu với yêu thú không được dễ dàng, đồng thời, nhìn sắc mặt hắn có vài phần nghiêm trọng, bộ dáng như mang tâm sự nặng nề.

Lăng Xuân Nê đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, làm ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, cười nói với Thẩm Thạch, tỉ tê tâm sự cho hắn bớt buồn, ngược lại, rất nhanh Thẩm Thạch đem tâm sự trong lòng dấu đi, cười nói với cô.

Lăng Xuân Nê nhẫn nại chịu đựng, tự nói với mình không nên vọng động, không nên thuận miệng nói yêu cầu gì đó không an phận, nhưng sau một lát, cuối cùng cô cũng không thể nhịn nữa, nói khẽ với Thẩm Thạch: "Thạch đầu, chúng ta đi Thiên Hồng thành được không?"

Thẩm Thạch khẽ giật mình, có vài phần kinh ngạc, nói: "Thiên Hồng thành? Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn đi đến đó?"

Lăng Xuân Nê ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, nói khẽ: "Ta. . . thật ra ta đã muốn đến đó lâu rồi."

Thẩm Thạch gãi đầu, do dự một chút, mặt có vài phần áy náy, nói: "Xuân Nê, bảy tám ngày tiếp theo, tông môn chuẩn bị đi Bách Sơn Giới tiến hành Tứ Chính đại hội tuyển chọn đệ tử tinh anh, mặc dù ta đã bái nhập môn hạ (học trò – người dịch) của sư phụ, nhưng theo quy củ thì cũng muốn tham gia, xem như một phen rèn luyện để nửa năm sau tiến vào Vấn Thiên bí cảnh. Thế này đi, sau khi xong mọi chuyện ở Bách Sơn Giới, ta quay lại mang ngươi đi Thiên Hồng thành hảo hảo chơi một lần, được không?"

Lăng Xuân Nê im lặng một lúc, nói: "Lần này ngươi đi Bách Sơn Giới, lúc nào mới có thể trở về?"

"Ách, cái này cũng khó nói." Thẩm Thạch lắc đầu, "Xem chừng ít nhất cũng phải một tháng sau a."

Thân thể Lăng Xuân Nê đột nhiên chấn động, sắc mặt một mảnh tái nhợt, làm Thẩm Thạch hoảng sợ, nói: "Ngươi làm sao vậy, tại sao đột nhiên sắc mặt khó coi như vậy?"

Lăng Xuân Nê cúi đầu không nói, thật lâu sau mới thấp giọng nói:

"Ta không sao."

"Nha. . ." Thẩm Thạch khẽ gật đầu, đứng dậy, đi qua lại vài bước, bỗng nhìn Lăng Xuân Nê nói: "Ta có chút sự tình muốn ra ngoài một chuyến, việc này. . . ngươi chờ ta trở lại rồi nói sau."

Lăng Xuân Nê ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, trên khuôn mặt, một cỗ tâm sự nặng nề mơ hồ hiện ra, lắc đầu, nói: "Ta đi Nam Bảo phường tìm người, người này ngươi không biết, cứ như vậy đi, chờ ta trở lại."

Dứt lời, liền vội vàng rời đi.
===============
Nghe danh thập cảnh Thiên Hồng
Xuân Nê ước vọng một lần thăm quan
Thẩm Thạch ước tính thời gian
Xong rồi vội vã đi Nam Bảo phường