Lục Tiên

Quyển 2 - Chương 191: Dạ sắc




"Phành phạch, phành phạch. . ."

Bên ngoài có tiếng chim vỗ cánh truyền tới, lát sau, chỉ thấy một con chim xinh đẹp, lông vũ có ba màu vàng, đỏ, kim xen lẫn nhau từ bên ngoài bay vào. Trong tòa lầu này ngoại trừ người mập lùn kia, còn một tu sĩ đi theo sau. Người này tuổi khoảng ba mươi, thần sắc tinh anh, khí độ bất phàm, liếc mắt thôi cũng đủ biết cảnh giới đạo hạnh vượt xa người mập mạp có đạo hạnh thấp kém đi trước. Nhưng không hiểu tại sao, tu sĩ có chút trẻ tuổi nhưng đạo hạnh rất có khả năng đã đạt đến cảnh giới kinh người là Thần Ý cảnh này lại dường như vô cùng tôn kính người mập mạp kia.

Giờ phút này, người tu sĩ trẻ tuổi đi sau muốn qua đỡ người vừa mập vừa lùn, bộ dáng thở dốc đi trước, nhưng sau khi chú chim nhỏ đột ngột xuất hiện, tu sĩ phía sau sắc mặt nhất thời trầm xuống, giống như muốn cử động, chẳng qua vừa lúc đó, người mập lùn ngược lại cười một tiếng, phất phất tay, nói: "Tiểu Tề, không có chuyện gì đâu."

Tu sĩ họ Tề vốn dĩ sắp bước qua đột ngột tạm ngừng một cách cứng ngắc, đứng tại chỗ cũ. Chú chim lông vũ xinh đẹp kia lượn một vòng trên không trung quanh chỗ cầu thang, sau đó đập cánh hạ xuống, không hề khách khí mà trực tiếp đậu trên vai người mập lùn, sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua gương mặp mập mạp gần ngay trước mắt. Con chim nhỏ này không ngờ lại không kiên nhẫn tí nào, nói tiếng người:

"Thẩm Thái, ngươi thật là vô dụng quá đi, leo một đoạn cầu thang bộ ngắn như vậy mà mất nhiều thời gian như vậy."

Người mập lùn đương nhiên chính là phụ thân mất tích nhiêu năm chưa gặp của Thẩm Thạch. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn vì Thần Tiên Hội làm việc bán mạng, theo phía sau là thủ hạ của hắn, tiểu Tề. Chẳng qua tu chân giới trước nay đều là kẻ mạnh làm chủ, Thẩm Thái không hiểu làm sao lại có thể khiến cho rất nhiều tu sĩ đạo cạnh cảnh giới hơn hắn nhiều nghe theo, tôn trọng hắn.

Tiểu Tề đứng sau lưng Thẩm Thái khẽ nhăn mày, sắc mặt giống như không được vui, Thẩm Thái ngược lại cười cười, lơ đễnh nói: "Hết cách thôi, đạo hạnh của ta thấp, hơn nữa lại không có đôi cánh giống ngươi, muốn bay đi đâu thì bay."

"Hừ!" Con chim trên vai hắn đúng là hừ một tiếng, sau đó nâng cánh lên, dùng mỏ tỉa tót bộ lông vũ, không tiếp tục để ý đến hắn nữa.

Thẩm Thái ngược lại, lại nhìn con chim mỉm cười nói: "Ta thấy hôm nay tâm tình ngươi khá tốt, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao? Thiên địa vạn vật, kẻ có linh trí, ngoại trừ thần tiên trong truyền thuyết, ở đâu mới có thể có kẻ trường sinh bất diệt? Lão Thủy Quỷ sống đã bao lâu? Một ngàn năm hay là hai nghìn năm? Có thể coi là chết một cách yên lành rồi."

Con chim nhỏ lườm hắn, không nói gì. Nó là con chim anh vũ dị chủng mà hắn gặp được khi hợp tác với bộ lạc Thủy Quỷ tại Huyết Nguyệt giới. Loài sinh vật quỷ dị Thủy Quỷ thật sự khó giao tiếp, cho nên phần lớn thời gian đều là con chim này giao tiếp cùng Thẩm Thái. Chỉ là không lâu trước đây, thủ lĩnh bộ lạc Thủy Quỷ, kẻ thu dưỡng con chim mỏ phun tiếng người này đã qua đời vì tuổi già sức yếu. Con chim nhỏ có lẽ là vì thương tâm, hoặc là vì lí do khác, sau một lần cùng Thẩm Thái gặp mặt, liền rời khỏi bộ lạc Thủy Quỷ. Từ đó đi theo bên cạnh Thẩm Thái.

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Thái leo thêm mấy tầng. Tại một tầng lầu nào đó thấy được một mặt tiền thoáng đãng, trên chỗ cửa lớn phía trước có treo tấm biển ba chữ "Tiên Nhân Đường" . Hắn cuối cùng thở dài một hơi, tự nhủ: "Có lẽ chính là chỗ này.

Hắn bảo tiểu Tề trước cứ đứng chờ một bên, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, thần sắc đoan chính, đi đến chỗ cánh cửa. Chỉ là sau khi đi hai bước ngắn, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua con chim nhỏ trên vai, cười nói: "Ngươi cũng muốn cùng ta đi vào sao?"

Con chim dò xét hỏi: "Bên trong là ai?"

Thẩm Thái cười cười, nói:

"Đại nhân vật!"

※※※

Đi dạo một ngày, chớp mắt đã sắp hoàng hôn. Thấy sắc trời dần dần u ám, Thẩm Thạch liền kéo Lăng Xuân Nê rời khỏi đoạn đường phồn hoa, đi tới một góc thành.

Trường Thành nhìn từ mặt đất thật nguy nga hùng tráng, như đang xuyên thủng cả tầng mây, trong lúc trời đất sắp tới thời khắc chuyển đổi giữa ngày và đêm lại càng thêm to lớn, giống như người khổng lồ đội trời đạp đất, lạnh lùng nhìn xuống phàm nhân dưới chân như nhìn con sâu cái kiến. Mỗi khi màn đêm sắp sửa buông xuống, mọi người đang đi lại trong Trường Thành đều có mục đích giống nhau, bởi vì chỉ có giữa màn đêm trong suốt, đứng trên đỉnh Trường Thành cao chót vót liền có thể chứng kiến hai đại kỳ cảnh nổi danh của Thiên Hồng Thành: Trường Thành Lãm Nguyệt cùng Bất Dạ Chi Thành.

Đoạn thềm đá đi lên đỉnh Trường thành dài dằng dặc mà dốc đứng, trông vô cùng nguy hiểm. Tu sĩ đạo hạnh cao hoặc mang Pháp bảo đương nhiên không cần phiền toái như vậy, trực tiếp ngự không phi hành có thể dễ dàng tới đỉnh Trường Thành. Chỉ là Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê đều không có năng lực đó, chỉ có thể đi bộ lên.

Thẩm Thạch còn đỡ, dù sao hắn có đạo hạnh cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh, hơn nữa lịch duyệt trong mấy năm gần đây lại khiến căn cơ của hắn vô cùng chắc chắn. Từ lúc đột phá Ngưng Nguyên cảnh đến nay trải qua nhiều kỳ ngộ, cho nên chiến lực thực tế hơn xa tu sĩ cùng giai bình thường. Lực lượng thân thể, nhờ ba năm tôi luyện ở Yêu Giới và công lao cải tạo thân thể của Âm Long chân huyết, những ngày này nhờ tu luyện mà cũng bắt đầu mãnh mẽ hơn người khác.

So sánh ra, tình trạng của Lăng Xuân Nê kém hơn hắn nhiều. Trên thực tế, tuy rằng cũng có thể xem cô như một tu sĩ, nhưng không nói tới việc không hiểu tại sao đạo hạnh cảnh giới của cô trước nay trì trệ không tiến một bước, mà công pháp tu luyện này cũng không có tác dụng tăng cường sức mạnh thân thể, thậm chí trong mấy ngày này còn giống như có hiện tượng thụt lùi, không khác người thường là mấy.

Thẩm Thạch những ngày này ở cùng cô, ít nhiều nhận ra tình trạng bất ổn trên thân thể Lăng Xuân Nê. Tay chân cô lúc nào cũng hơi lạnh, hắn đã từng ân cần hỏi thăm, nhưng Lăng Xuân Nê đa số đều là cười mà không nói, chỉ nói mình tư chất quá kém, không phải là loại người có thể tu đạo. Hắn quyết định lần này trở về nhất định phải giúp cô chọn một công pháp khác, có lẽ sẽ có thay đổi. Lúc nắm lấy đôi tay lạnh giá của cô, trong lòng Thẩm Thạch xẹt qua một ý niệm như vậy.

Lăng Xuân Nê lặng lẽ nắm chặt bàn tay Thẩm Thạch, cảm giác được sự ấp áp trong bàn tay hắn, cũng giác được một chút tâm tình của Thẩm Thạch. Cô khẽ cúi đầu, nhưng rất nhanh mỉm cười vui mừng, điệu bộ ấy mới xinh đẹp làm sao.

Chẳng qua trong lúc vô thức, cô dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt phía trước ngực. Dưới làn áo, chỗ trước ngực kia có một khối Hắc Tinh đang yên tĩnh nằm đó. Một làn hơi ấm kỳ dị đang chậm rãi bao phủ lồng ngực cô. Khối Hắc Tinh này thực sự không tầm thường, Lăng Xuân Nê hiểu được sự thật này. Bởi vì từ lúc bắt đầu đeo nó tới nay, khối Hắc Tinh ngoại trừ có thể làm cho thân thể lạnh buốt của mình trở nên ấm áp, không hiểu vì sao dường như có hô ứng với luồng âm khí kì dị lạnh lẽo chạy khắp thân thể cô khi tu luyện Mộng Đàm Đồ trước kia.

Cảm giác đó, giống như khối Hắc Tinh cũng đang hô hấp. Hít vào thở ra, Âm khí toàn thân cũng theo đó mà tương hỗ, như thủy triều lên xuống, nhấp nhô từng nhịp. Cô không biết vì sao, nhưng có lẽ là vì không cảm thấy khổ sở, hoặc là không muốn cho Thẩm Thạch biết mình tu luyện Mộng Đàm Đồ có khả năng già yếu, cô một mực cẩn thận che giấu bí mật này.

Tại một chỗ thềm đá cách họ vài bước, bỗng nhiên có vài đạo ánh sáng từ phía dưới lóe lên, rất nhanh bay lên không trung, đúng là mấy tu sĩ ngự không mà đi. Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa luồng ánh sáng trắng, trong cảnh sắc đêm đen này, trong mấy tu sĩ phi hành, người đi đầu là một tu sĩ trẻ tuổi, gió đêm thổi vạt áo bồng bềnh, thần sắc hắn vừa lạnh nhạt lại vừa có phần kiêu ngạo tự tin, khí chất tựa hồ có thể nắm giữ mọi chuyện trong cuộc đời, chính là tu sĩ trẻ tuổi đã sớm xuất hiện sáng nay chỗ Long kiều ngoài Thiên Hồng Thành, Nguyên Thủy Môn Tống gia Tống Phi.

Đi theo sau lưng Tống Phi còn có ba người, có lẽ tuổi hơi lớn, đạo hạnh cảnh giới cũng không yếu, nhưng trong bốn người cầm đầu vẫn là Tống Phi. Đương nhiên bọn hắn không thể nào tự do phi hành như những Nguyên Đan cảnh tu sĩ, lại cũng không có ai có thể giúp đỡ, vậy rõ ràng là bốn người này có một món pháp bảo phi hành ngày thường khó có thể nhìn thấy.

Thẩm Thạch khóe miệng có chút khẽ nhăn, nghĩ thầm Nguyên Thủy Môn được xưng đứng đầu Tứ Chính, Tống gia lại là một dòng họ của lục thánh, dường như nội tình vô cùng sâu dày. Mỗi điều này thôi cũng muốn phong quang hơn hẳn Lăng Tiêu tông Cam gia công tử Cam Trạch

Nói đến Cam Trạch, hắn bỗng nhiên có một chút thất thần. Từ khi trở lại tông môn, tuy rằng những ngày này dần dần ổn định, cùng Tôn Hữu, Chung gia tỷ muội, kể cả mấy người Hạ Tiểu Mai cũng dần dần kết giao, duy chỉ có Cam gia quý công tử kia là không có giao thiệp. Cũng không phải hắn quên mất người này. Sự thật là Cam Trạch tuy rằng danh khí rất lớn, lại có danh tiếng là thiên tài số một trong thế hệ trẻ hiện nay, nhưng những năm gần đây này ngược lại ngày càng im hơi lặng tiếng, rất ít lộ diện. Thẩm Thạch trở về núi lâu như vậy cũng chưa gặp qua hắn.

Ký ức của hắn về Cam Trạch, hắn chỉ nhớ được một đoạn hồi ức lúc thiếu niên hai người cùng nhau đi đến yêu đảo săn yêu thú. Lúc đó hai người tuy rằng cũng không có quan hệ cỡ sinh tử chi giao, nhưng dường như luôn có vài phần ăn ý không cần mở miệng. Lúc nhớ lại, trong lòng Thẩm Thạch cũng có phần ấm áp.

Qua một đoạn thời gian nữa, Lăng Tiêu Tông sẽ tổ chức đại hội tuyển chọn tại Bách Sơn giới. Lấy thân phận, địa vị của Cam Trạch, tham gia Tứ Chính đại hội là điều tất nhiên. Chắc hẳn đến lúc kia sẽ chính thức lại gặp hắn, cũng không biết hắn hôm nay ra sao?

Trong lòng của hắn đang nghĩ ngợi, đám người Tống Phi tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã bay qua bên cạnh bọn hắn. Thời khắc cuồng phong đột khởi vượt qua sát bên người, hắn tự cao tự ngạo ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối nhưng vẫn chưa tối hẳn kia, chỉ cảm thấy tiền đồ tương lai của mình rộng thênh thang như bầu trời này, vạn vật đều nằm trong lòng bàn tay hắn, cuộc đời của mình mới hăng hái làm sao, khóe mắt liếc xẹt qua đôi nam nữ đang chậm chạp leo lên thềm đá bên cạnh.

Phàm nhân, sâu kiến. . .

Trong cuồng phong, người trẻ tuổi này đáy lòng có ý nghĩ như vậy, mang theo tiếng gió tiêu dao vượt lên. Nhưng ma xui quỷ khiến làm sao, hắn chợt quay đầu nhìn lại.

Trong ánh nhìn của hắn, giữa mảnh hoàng hôn có một nữ tử ôn nhu mỉm cười, kiều mị vô phương, như một đóa hoa quỳnh nở rộ kiều diễm, xinh đẹp đến mức khiến tim ngừng đập. Sóng mắt dịu dàng chuyển qua, giống như giận dữ, giống như vui mừng, nhìn như làn nước mùa thu, như tắm trong dòng suối xanh mát. Lúc hắn vô thức còn muốn nhìn kỹ, tiếng gió thổi qua, hắn đã bay qua đoạn thềm đá đó, thẳng lên cửu thiên, bay về bầu trời trong xanh phía trước, về phía đỉnh Trường Thành.

Thiên Địa bỗng nhiên tối sầm, màn đêm cuối cùng đã buông xuống.

Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời. Gió đêm thổi qua, cảnh ban đêm thật sự trong veo, giữa biển người bao la, những câu chuyện tang thương lại bắt đầu lưu chuyển.