Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 132: Yêu hoàng điện (3)




Từ bên ngoài nhìn vào, trông Yêu Hoàng Điện có vẻ âm u nhưng khi Thẩm Thạch bước vào thì rất nhanh phát hiện hóa ra nơi này không tối tăm như trong tưởng tượng. Hơn nữa, nó còn mang tới cảm giác thần bí, trước mắt hắn, so với thông đạo bên ngoài thì ánh sáng nơi này còn sáng sủa hơn một chút. Thậm chí nói chỗ này rực rỡ cũng không ngoa.

Ánh sáng rực rỡ từ trên đỉnh tòa cung điện to lớn này chiếu xuống, giống như là lấy một chút ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi đây, từng tia ánh sáng như ẩn chứa khí tức của thần thánh. Kiến trúc ở đây và bên ngoài Yêu Hoàng Điện hòa hợp với nhau, đều toát một phong cách trang nghiêm, cổ xưa. Xung quanh không được trang trí nhiều, không chạm trổ, không tranh vẽ, cả tượng cũng không có.

Dường như, nơi này chỉ có ánh sáng làm người người kính sợ kia.

Sâu bên trong chỗ ánh sáng chiếu xuống, phía bên kia đại điện có thạch đài(*) trông như tế đàn(**) bị vô số ánh sáng bao phủ đặt một quan tài cực lớn màu vàng.

(*) Thạch đài: chỗ trên cao đặt những thứ quan trọng, tương tự như sân khấu bây giờ.

(**) Tế đàn: chỗ dành để cúng tế.

Thẩm Thạch ngẩn ra rồi nhíu mày, Địa cung của Yêu tộc đã phong bế hơn vạn năm, bên trong có không biết bao nhiêu là quỷ vật, chỗ nào cũng đều cực kỳ hung hiểm. Bây giờ trong Yêu Hoàng Điện có một quan tài màu vàng không giống bình thường, tất nhiên chuyện này cũng không tính là tốt đẹp gì.

Theo truyền thuyết kể lại, vào thời Thiên Yêu Vương Đình, Yêu Hoàng Điện là chỗ ở, sinh hoạt hàng ngày của Đại Yêu Hoàng, cất giấu rất loại kỳ trân dị bảo. Thế nhưng trong tình hình hiện tại, bất kể như thế nào thì Thẩm Thạch cũng cảm thấy bên trong quan tài trông có vẻ vô cùng xa hoa kia không phải cất giữ thiên tài địa bảo như tưởng tượng mà ngược lại, khả năng cao hơn là giữ một con Quỷ vật có sức mạnh kinh thiên động địa nằm trong đó.

Cho nên, phản ứng trước tiên của Thẩm Thạch không phải là mừng rỡ, lập tức nhảy lên tìm kiếm mà là sau khi nhìn thoáng qua, thầm nghĩ không biết mình có nên dẫn Tiểu Hắc rời khỏi đây hay không.

Sau khi nhìn thấy quan tài màu vàng cực lớn kia, dường như vẻ mặt Tiểu Hắc cũng có chút kinh ngạc. Nó đứng cạnh Thẩm Thạch, quay đầu nhìn xung quanh, nhất thời cũng không có ý tứ sẽ tiến lên, dường như nó cũng đang do dự, không biết quyết định thế nào.

Lát sau, dường như trong lòng cùng có cảm ứng, cả hai đưa mắt nhìn nhau như muốn dựa vào phản ứng của đối phương để đưa ra quyết định. Bốn mắt nhìn nhau một chặp, dường như bầu không khí có chút tẻ nhạt.

Thẩm Thạch nhíu mày nhìn quan tài màu vàng rồi liếc qua những nơi khác trong đại điện, xem ra nơi này cũng không có vật gì đáng chú ý. Tất cả đều rất yên tĩnh, ngay cả ánh sáng quanh quan tài cũng rất nhu hòa mà tỏa ra.

Dường như không có thứ gì nguy hiểm, Thẩm Thạch im lặng một lát rồi nhìn Tiểu Hắc nói: “Đi lên xem một chút nha?”

Tiểu Hắc gật đầu.

Thẩm Thạch vừa chậm rãi tiến về phía trước vừa cẩn thận đề phòng xung quanh. Tuy Yêu Hoàng Điện rộng lớn nhưng cuối cùng bọn hắn đã đến gần thạch đài, cho tới lúc này vẫn không có gì khác thường phát sinh.

Thẩm Thạch vô thức thở ra một hơi, sau đó lập tức cảnh giác, kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết, thường thường những nơi thần bí quỷ dị thì một, hai bước cuối cùng mới là thời gian cực kỳ nguy hiểm. Hắn nhanh chóng tập trung, nhìn chằm chằm về phía thạch đài, nơi ánh sáng màu vàng đang lượn lờ quanh quan tài, nhẹ nhàng bước lên bậc thứ nhất của thềm đá.

Chân hắn vừa mới bước lên thềm đá được một khắc thì đột nhiên bên tai nghe được một tiếng động lớn, nghe như là tiếng sấm rền mà lại có phần giống với tiếng chuông ngân. Trong chớp mắt, trong lòng hắn chấn động, thậm chí tim đập mạnh liên hồi, cả người không nhịn được phải lắc lư theo.

Thẩm Thạch cả kinh, cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường, chẳng lẽ nơi đây có cơ quan gì lợi hại? Hắn không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên là lập tức nhảy người về phía sau, ra khỏi thạch đài.

Nhưng một lát sau, khi hắn đã cách chỗ thạch đài vài thước, đột nhiên nhìn lại thì thấy Tiểu Hắc vẫn còn đứng trên thềm đá đang quay đầu nhìn mình ra vẻ khó hiểu. Thẩm Thạch ngẩn ra một chút rồi chú ý nhìn kỹ thì thấy mọi thứ trên thạch đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Ánh sáng màu vàng chậm rãi chuyển động, tựa hồ không có cái gì phát sinh, lại càng không có bất cứ cơ quan lợi hại nào khởi động.

Vừa xảy ra chuyện gì?

Thẩm Thạch ngơ ngẩn một chút rồi như cảm giác được cái gì nên đột nhiên xoay nhanh người nhìn về phía cửa lớn của Yêu Hoàng Điện. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, phía bên kia truyền tới tiếng động lớn như sấm sét, thậm chí âm thanh lần này còn lớn hồi nãy, cho người ta cảm giác như hai ngọn núi đột ngột va chạm nhau. Hai cỗ lực lượng lao vào nhau rồi nổ tung, vang lên từng hồi tiếng động ầm ầm. Tuy đứng cách xa như vậy nhưng Thẩm Thạch cảm thấy mặt đất dưới chân mình như đang rung lên.

Hình như bên ngoài Yêu Hoàng Điện đang xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Sắc mặt Thẩm Thạch thoáng thay đổi, trước khi hắn tiến vào Yêu Hoàng Điện thì bên ngoài chỉ có nữ quỷ áo trắng thần bí. Chẳng lẽ dưới tòa Địa cung này có một con quái vật cường đại cũng đến nơi này rồi đánh nhau với nữ quỷ kia.

Trong lúc nhất thời, nội tâm Thẩm Thạch có chút do dự, trên đoạn đường đến đây, hắn và Tiểu Hắc đều là nhờ vào nữ quỷ áo trắng che chở nên mới được bình yên vô sự. Do đó, tuy rằng trông nữ quỷ áo trắng có vẻ khủng bố, đáng sợ nhưng đối với nàng, Thẩm Thạch cũng không có quá nhiều ý đối địch. Lúc này, hắn có chút cảm giác mơ hồ lo lắng, có điều rất nhanh sau đó, Thẩm Thạch lắc đầu, tự giễu cợt mình, nghĩ thầm nữ quỷ áo trắng cũng chỉ là một Quỷ vật không có linh trí thì mắc mớ gì mình lại suy nghĩ nhiều đến vậy?

Ném suy nghĩ khó hiểu này ra khỏi đầu, hắn không chú ý đến tình hình bên ngoài Yêu Hoàng Điện đang vang lên từng đợt âm thanh chấn động nữa. Tiếp tục nhìn lên quan tài màu vàng trên thạch đài, hít sâu một hơn rồi lần nữa bước tới.

Quả nhiên không có chuyện gì phát sinh, Thẩm Thạch bước lên thềm đá bình yên vô sự, tiến vào bên trong thạch đài. Ánh sáng chiếu xuống làm khuôn mặt hắn như lóe lên từng tia ánh sáng rực rỡ. Quan tài màu vàng cực lớn đang ở ngay phía trước hắn, cách đó không xa, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được.

Khi đến gần như vậy Thẩm Thạch mới phát hiện quan tài này còn lớn hơn một chút so với mình tưởng tượng, có điều chiều cao cũng chỉ cao bằng một nửa so mới mình. Thẩm Thạch ngừng thở, thử nhích gần thêm một chút, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào.

Chỗ bàn tay chạm vào truyền tới một cảm giác lạnh buốt nhưng hắn không biết nó làm bằng vật liệu gì, chắc chắn không phải gỗ nhưng hình như cũng không giống đá. Ngược lại, Thẩm Thạch lại cảm thấy quan tài này thật quá lạnh, như là một khối băng vậy.

Có điều trên đời này tất nhiên sẽ không có khối băng nào màu vàng hoặc nếu có thì cũng sẽ không có khối nào lớn như vậy được đặt ở chỗ này. Sau khi kiểm tra mấy lần, xác nhận quan tài màu vàng không có phản ứng gì, lá gan Thẩm Thạch cũng lớn hơn.

Bước tới phía trước, Thẩm Thạch chú ý nhìn kỹ, phát hiện trên quan tài được đậy bằng một cái nắp rất nặng, che đậy rất kín kẽ, chỉ lộ ra một khe rất hẹp, quan sát kỹ mới phát hiện được. Thẩm Thạch thử đẩy mạnh một phát, nắp quan tài không suy chuyển chút nào.

Cứ thế đẩy thử mấy lần nhưng đều vô dụng, Thẩm Thạch đành lắc đầu dừng tay, tạm thời không có ý định tiếp tục đẩy nữa. Đang lúc định cẩn thận quan sát, mắt hắn đảo qua chỗ khác thì đột nhiên thân thể chấn động mãnh liệt, phía sau quan tài, trên thạch đài hiện ra một góc quần áo của một thân ảnh đang ngồi ở đó.
================
Hoàng điện khí tức trang nghiêm
Nhu hòa ánh sáng im lìm mênh mang
Quan tài bọc ánh hào quang
Bên ngoài đại chiến chẳng màng chạm tay.