Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 141: Sinh tử luân hồi (6)




Như Ý Đại là một loại pháp khí chứa đồ vật, từ vạn năm trước sau khi Nhân tộc quật khởi bước vào thời kỳ hưng thịnh của tu chân chi đạo, các pháp môn như trăm hoa đua nở nối tiếp nhau xuất hiện và Như Ý Đại được ra đời từ đó. Sự ra đời của nó đem lại sự tiện dụng cho tu sĩ, giờ đây những vật phẩm thiết yếu cồng kềnh vướng víu đều có thể được mang theo, cho đến ngày nay tại giới Tu Chân trong Hồng Mông thế giới trừ những tu sĩ nghèo rớt mùng tơi không xu dính túi ra thì Như Ý Đại hoặc là cấp thấp hơn như giới chỉ đều là vật thiết yếu của từng tu sĩ.

Nhưng mà cái vật xem ra rất bình thường này tại vạn năm trước chính xác là không tồn tại, Thẩm Thạch cũng đột nhiên nghĩ đến chi tiết nhỏ này. Thế gian này những người tu Tiên đều cầu là được trường sinh bất tử và phi thăng thành tiên nhân, nhưng trong năm tháng dài đằng đẵng chưa hề nghe nói đến người nào thành công, mà xem bộ dạng của vị Hoàng Minh này thì hiển nhiên không giống như là Trường Sinh mà cũng chả giống Tiên nhân tẹo nào.

Nếu như người này không phải là mạo danh, nếu như đúng như lời gã nói đúng là gã đã sống như vậy vạn năm nay thì chắc chắn trên người gã có chứa một bí mật nào đó mà không muốn cho ai biết. Căn cứ vào kinh nghiệm từng trải của Thẩm Thạch, những lão quái vật như vậy sợ là rất giống với Âm Long cùng Thượng Cổ Vu Quỷ bên dưới Trấn Hồn Uyên ở Cao Lăng Sơn mạch kia, chúng chỉ có thể quanh quẩn trong một khu vực nhất định mà sống lay lắt trong những năm tháng buồn chán của lịch sử.Chắc chắn là trong tình huống đặc thù như thế mới có thể còn tồn tại được.

Nghe có vẻ hơi khó tin nhưng mà Thẩm Thạch chỉ còn biết suy đoán như vậy mới giải thích được điều này, có lẽ … cái vị Hoàng Minh thần thông quảng đại này thật sự không biết đến vật thông dụng là Như Ý Đại.

Nhìn thấy ánh mắt có phần vội vàng của Thẩm Thạch, ánh mắt của Hoàng Minh liền nhìn lên cái vật gọi là Như Ý Đại này, đối với cái túi nhỏ nhắn xinh xắn được gỡ ra từ trên người Chung Thanh Lộ mà y nhíu mày, trong lòng không hỏi hiện lên một dấu hỏi lớn.

Hoàng Minh cẩn thận cầm trên tay túi Như Ý Đại mà nhìn lên nhìn xuống một lần, từ trong chiếc áo màu vàng duỗi ra bàn tay chỉ còn xương trắng, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người khác sợ hãi , nhưng có lẽ Hoàng Minh coi việc đó là việc hoàn toàn tự nhiên rồi, y cứ chăm chú cầm lấy cái túi hồi lâu sau đó nhìn đến Thẩm Thạch với ánh mắt rất tò mò mà nói:

“ Cái này là vật gì? Nó rất kỳ lạ, ta có thể cảm giác được mùi của Già La Diệp trong này, nhưng dường như nó bị một tầng ngăn trở khiến cho mùi của nó lúc có lúc không.”

Thẩm Thạch nghe vậy liền rất kinh nhạc mà nhìn về phía Hoàng Minh. Như Ý Đại là một loại vật có không gian đạo thuật rất cao minh, nó dùng những chất liệu đặc thù cùng với luyện khí chi thuật rất cao siêu mới luyện thành một không gian riêng biệt ,nó có khả năng ngăn trở rất mạnh sự tra xét đến từ thần thức, và cũng là nơi giấu vật rất hiệu quả.

Qua bao nhiêu năm như vậy cái mà Thẩm Thạch được biết đó là một khi vật được cất vào Như Ý Đại thì cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, hình dáng khí tức được che đậy hoàn toàn không một ai có thể phát hiện ra được, vì tính bảo mật cao như thế là nguyên nhân khiến cho tu sĩ ai ai cũng khát khao phải sở hữu bằng được một cái. Nhưng mà cái gì cũng có ngoại lệ mà không những một lần mà sảy ra đến tận lần thứ hai, một là thanh Lục Tiên cổ kiếm, hai là hắc tinh huyền bí mà hắn đã đưa tặng Lăng Xuân Nê.

Hai thứ đồ vật thần bí này khi vào trong Như Ý Đại rồi mà vẫn còn liên hệ được với bên ngoài, chúng dễ dàng bị kích thích mà nóng lên hay phát quang. Dị bảo như vậy đời người may mắn lắm có thể gặp được một lần. Hôm nay tại chốn địa cung của Yêu tộc này lại một lần nữa Thẩm Thạch lại bắt gặp một chuyện khó tin khác, đó là Hoàng Minh nguời có thể phát hiện được khí tức của đồ vật sau khi đã giấu vào trong Như Ý Đại, tuy có một tầng cách trở nhưng có lẽ vẫn không ăn thua gì đối với lão quái vật đã sống vạn năm này, trên người y có một thân thần thông quảng đại cao siêu chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cho người ta khiếp sợ rồi.

Thẩm Thạch cố gắng đè ném lại nỗi xúc động mà quan sát Hoàng Minh thêm chút ít, trong lòng tuy có bất an nhưng mà nghĩ lại cũng đúng thôi, người có thể sánh vai với Nhân tộc Lục Thánh há nào lại tầm thường, cũng không hiểu lý do tại sao Hoàng Minh lại sống vạn năm tại cung điện sâu trong lòng đất này, hôm nay tuy nhìn có chút kỳ lạ nhưng thần thông đạo pháp của y đúng là đã Thông Thiên triệt địa, hoàn toàn không phải luận bàn nữa.

Thẩm Thạch bước lên hai bước tiến đến gần người Hoàng Minh, rồi nhẹ nhàng giải thích sự ra đời và cách sử dụng Như Ý Đại thế nào cho y. kể cả cách làm thế nào để đem Linh lực quán chú vào trong đó, cách điều khiển Như Ý Đại để thu và nhả vật ra sao, đều được Thẩm Thạch nói qua một lần. Tuy vật này ngày hôm nay rất đỗi quen thuộc với tu sĩ, việc sử dụng chúng rất là thuần thục nhưng với vị Hoàng Minh này thì đúng là mới bắt đầu học việc.

Sắc mặt của Hoàng Minh vẫn có gì biến đổi cả, chỉ chút ít ánh lên sự tò mò mà cẩn thận lắng nghe hướng dẫn từ chỗ Thẩm Thạch, thỉnh thoảng y lại gật đầu và mặt có vẻ toát lên vẻ tán thưởng đối với vật kỳ lạ này. Sau khi giảng giải một hồi thì Thẩm Thạch lui về phía sau, hắn còn phải để cho Hoàng Minh tiếp thu được những gì vừa mới được giảng giải chứ, sau đó y lại trầm ngâm một lúc lâu, hai mắt y lại mở to ra xem ra đã hiểu được cách sử dụng rồi.

Cái bàn tay bạch cốt nhẹ nhàng cầm lấy túi Như Ý Đại này, ánh mắt đảo qua cái túi rồi một tia lóe lên, không hề lãng phí một tý Linh lực dư thừa nào một kiện đồ vật bỗng chốc xuất hiện ngay trước người y, nó dừng lại một chút trên không rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Thạch và Hoàng Minh đồng thời nhìn lại, nhưng rồi đột nhiên hai người lại giật nảy mình mà nhìn ngắm cái vật vừa mới xuất hiện này. Thẩm Thạch càng mở to mắt lên mà kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Minh.

Cái đồ vật được lấy ra trước tiên trong Như Ý Đại này lại chính là một kiện quần áo sạch sẽ thơm tho, nó đúng là y phục trên người thường thấy của các thiếu nữ, Hoàng Minh cũng cứng đờ người khi nhìn thấy nữ phục này, và hình như y cũng cảm nhận được ánh mắt có phần quái dị của Thẩm Thạch mà có chút lúng túng, rồi nhẹ ho khan một tiếng mà nói :

“ Ách… lần đầu chưa quen nên tùy tiện lấy bừa một thứ đồ vật nên không phải là do chủ ý của ta đâu.”

Thẩm Thạch cũng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt cũng không nhìn nữa để tránh cho Hoàng Minh đỡ xấu hổ, nhưng trong nội tâm hắn thầm nghĩ có khi lão quái vật này không chừng bị nhốt cả vạn năm ở nơi đây cho nên tính tình có chút quái dị, có thể có sở thích khác người nào đó. Nghĩ như vậy hắn liền chú ý ngay đến Chung Thanh Lộ, sắc mặt nàng vẫn còn hồng hào nhưng sao lại vẫn hôn mê bất tỉnh, xem ra cũng không có vẻ gì là nguy hiểm cả, trong lòng của hắn mới thở phào một hơi.

Trước cái nhìn khác lạ của Thẩm Thạch thì trong nội tâm Hoàng Minh có chút chột dạ, đương nhiên y biết trong lòng của cái tên nhóc con tu vi thấp kém này nghĩ gì, nhưng mà còn việc trọng yếu hơn cần phải làm là tìm Già La Diệp cho nên cũng chả thèm so đo tính toán với tên nhóc miệng còn hơi sữa này nữa. Bên này bàn tay bạch cốt lại xem xét túi Như Ý Đại rồi một loạt những ánh sáng lập lòe hiện lên, rồi những đồ vật bên trong Như Ý Đại cũng lập tức bị lấy ra bắn lên không trung rồi lại rơi trên mặt đất trước người y.

Lúc đầu sử dụng thì Hoàng Minh có phần bỡ ngỡ chưa quen nhưng thực hiện vài lần về sau thì dần dần đã quen, ánh mắt cũng bình tĩnh hơn và tốc độ lấy vật từ trong Như Ý Đại ra cũng nhanh hơn, chỉ nghe xoẹt xoẹt xoẹt hàng loạt những âm thanh liên tục vang lên, trước ánh mắt quan sát của Hoàng Minh và Thẩm Thạch thì một lượng lớn những đồ vật được chất đống nơi đây,lớn có nhỏ có chất đống lại còn cao vượt quá cái đầu. Nằm trên mặt đất nơi đây đủ các loại vật phẩm nào là Linh tài, Linh thảo, Linh thạch, Linh đan được chất thành một đống lớn, ngoài những thứ tài liệu cần thiết cho tu luyện ra không ngờ còn có đủ các loại quần áo với nhiều màu sắc, còn có chút phấn son, bút kẻ lông mày với một chút đồ dùng của nữ nhi, ngoài ra còn hơn mười cuốn điển tịch, cũng có chút ít bàn ghế, thậm chí còn thấy được cả một chiếc giường nhỏ cùng với chăn đệm gối…

Nhìn xem một đống lớn các thứ đồ vật được chất cao như ngọn núi nhỏ ngay trước mặt này thì Hoàng Minh và Thẩm Thạch cũng không khỏi khó xử…

Sau một lát, Hoàng Minh nhìn về phía Thẩm Thạch mà nói nhỏ :” Thật là quá nhiều đồ vật.”

Thẩm Thạch cũng cười khổ nhìn về phía Chung Thanh Lộ đang nằm trên mặt đất cũng gật đầu mà nói :” Đúng là quá nhiều đồ thật.”
===============
Như Ý Đại xem xét trong tay
Tiểu gia hỏa đôi chút giải bày
Lão Hoàng Minh nhanh tay vận lực
Núi đồ vật kinh ngạc cả hai.
===============
Thẩm Thạch cùng với Hoàng Minh,
Cùng nhau giải nghĩa tường minh vấn đề.
Đồ vật thật lắm ê chề,
Được tung hết thảy bốn bề nơi đây.