Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 159: Huynh đệ




“Ngươi thật sự còn chưa chết…”

Chỉ vô cùng đơn giản như vậy, mới đầu ngữ khí còn có chút sát khí và chán ghét, nhưng có lẽ sau khi đi qua mảnh bóng tối kia, khiến cho thân thể cảm thấy tràn đầy mệt mỏi, nên đối với người vừa trải qua những điều kinh khủng có thể khiến người ta nổi điên bên kia, lại dường như mang thêm vài phần ôn hòa.

Lúc đó không ai biết Nguyên Vấn Thiên muốn như thế nào, tóm lại là khi hắn nhìn thấy Hoàng Minh bị những thứ quỷ dị không biết là gì ở Hắc Ám trong huyệt động ăn mất phân nửa huyết nhục thân thể chỉ còn lại cái đầu, hắn cũng không phải không để ý tới mà ngồi ở bên cạnh, giống như là mới trải qua một hành trình vô cùng mệt mỏi, thật sự cần phải ngồi nghỉ ngơi một chút. Mà vừa hay chỗ này còn có một người bạn cũ.

Hắn ngồi nguyên tại chỗ, thở dốc một hồi, xem ra thật sự đã kiệt sức. Hoàng Minh lần đầu tiên nhìn thấy hắn mệt mỏi như vậy, tuy rằng bản thân vẫn còn ở trong tình trạng thống khổ bi thảm nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về lối Nguyên Vấn Thiên đi vào, đó cũng chính là chỗ sâu nhất trong Hắc Ám huyệt động này.

Rốt cuộc phía dưới con đường kia có đồ vật gì?

Lúc trước Nguyên đại ca thần thần bí bí nhắc tới Thiên Yêu Hoàng, tuy nghe thật sự có chút vớ vẩn, nhưng chẳng lẽ…lại có thể là sự thật sao?

Có điều lúc đó hắn thật sự là nói không ra lời, chỉ còn có thể mơ hồ kêu lên vài tiếng “A nha a”. Thực tế sau khi gặp tao ngộ bi thảm và khốc liệt như vậy, Hoàng Minh cảm thấy vài phần kinh ngạc khi mình vẫn còn sống được. Song sau khi Nguyên Vấn Thiên nghỉ ngơi một hồi, hơi thở dốc xem như đã bình thường trở lại, liền xoay đầu lại chăm chú nhìn hắn.

Trên tay hắn là mảnh tàn phiến cổ kiếm kia, mang theo ánh sáng nhu hòa màu trắng nhàn nhạt, ánh mắt Nguyên Vấn Thiên đảo qua thân hình Hoàng Minh, trầm mặc một hồi, sau đó thần sắc trên mặt có chút ảm đạm, thấp giọng nói:

“Đi thôi, ta mang ngươi đi lên.”

“A ách…”

Trong cổ họng ở cái đầu tàn khuyết của Hoàng Minh phát ra vài tiếng khàn rên rỉ không rõ nghĩa, cũng không biết hắn đang nói cái gì, nhưng Nguyên Vấn Thiên vẫn cười cười, đưa tay ra nắm lấy một cánh tay…xương tay của Hoàng Minh, sau đó đứng người lên, kéo thân hình kinh khủng quỷ dị kia lên lưng, tiếp tục bước những bước chân mệt mỏi từng tầng một đi lên phía trên.

Tiếng bạch cốt đụng với thềm đá cứng rắn ở trong mảnh hắc ám này nghe rất rõ ràng và trầm thấp, không biết tại sao tự nhiên Hoàng Minh cảm thấy âm thanh này lại khá giống với một âm thanh trong ký ức xa xưa, đó là âm thanh thanh thúy của Phong Linh mà hồi còn nhỏ sống trong Yêu tộc Đế cung đã từng nghe thấy, hồi đó Phong Linh treo ngoài mái hiên Đông Phương Cung của mẫu thân, mỗi khi gió thổi tới liền phát ra âm thanh du dương dễ nghe, đó là một phần ký ức ôn hòa khi còn bé của hắn.

Có điều thanh âm lúc này thật ra lại khiến người ta tê dại da đầu, bạch cốt dày đặc cũng làm cho người ta kinh hãi chứ không thể khiến người ta thấy vui sướng được, thế nhưng không hiểu sao Hoàng Minh vẫn có cảm giác như vậy, sau đó khi tinh thần đã phục hồi lại, trong nội tâm liền cảm thấy chắc có lẽ mình bị điên mất rồi.

Mà Nguyên đại ca khi bị hắn ám toán trọng thương, liền đánh cho hắn gần chết rồi vứt xuống hắc động để bị biến thành bộ dáng này, nhưng bây giờ lại có ý định đưa hắn lên mặt đất, có lẽ…hắn đã gặp thứ gì đó kinh khủng phía dưới hắc động, sau đó cũng như mình, bị điên rồi sao?

Khi trong lòng Hoàng Minh vẫn nghĩ ngợi lung tung như vậy, Nguyên Vấn Thiên cũng không dừng bước, vẫn kéo cái đầu người cùng thân hình hài cốt Hoàng Minh đi qua từng tầng một, sau đó cuối cùng cũng đi ra khỏi huyệt động Hắc Ám quỷ dị này.

“Đùng” một tiếng, Hoàng Minh ngã trên mặt đất bên cạnh cửa động, lăn nhanh một vòng, mà sau khi Nguyên Vấn Thiên kéo Hoàng Minh ra, đang đứng ở bậc cao nhất của cái cầu thang xoắn ốc, miệng thở hổn hển, thân hình kịch liệt lắc lư mấy cái, thậm chí có lần nhìn như chống đỡ không nổi, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngửa quay về trong động.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng đứng vững thân thể, rồi quay đầu liếc cái hắc động, ha ha cười, sau đó không thèm giữ thể diện mà nhổ một bãi nước miếng về cửa động.

“Đồ đáng ghét!”

Hắn mắng một câu như vậy rồi chậm rãi đi ra.

Khi đã ra khỏi Hắc Ám huyệt động, Hoàng Minh nhanh chóng phát hiện những khí tức quỷ dị vốn quấn quanh ăn mòn thân thể mình rất nhanh đã bị tiêu tán đi hết, nhưng hiện tại hắn cũng đã không còn cảm giác được chân tay nữa rồi, nguyên nhân tất nhiên chính là huyết nhục gần như đã bị ăn mòn.

Không lâu sau, đột nhiên hắn thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên thấy Nguyên Vấn Thiên đi tới trước người hắn, sau đó ngồi chồm hổm nhìn vào mắt hắn.

Trong nội tâm Hoàng Minh có ngàn vạn lời muốn nói, tuy nhiên lại không cách nào nói ra được, nhưng Nguyên Vấn thiên sau khi nhìn hắn thật sâu bỗng nhiên thấp giọng nói một câu:

“Không trách ngươi đâu.”

Ánh mắt Hoàng Minh đột nhiên cứng đờ một chút.

“A…A nha….”

Nguyên Vấn Thiên quay đầu nhìn thoáng qua cái huyệt động kia, thở dài nói: “Trong cơ thể ngươi có một nửa huyết mạch Yêu Tộc, đến chỗ này liền trời sinh bị vật phía dưới kia áp chế điều khiển, trước đây ta hoàn toàn không nghĩ tới trên đời này lại có sự tình như vậy, bất quá bây giờ cẩn thận nghĩ lại, đại khái như là một loại cấm thuật ‘Cổ Thần Huyết Chú’.

Đầu Hoàng Minh động đậy một cái, tựa hồ có chút nghi hoặc khó hiểu, Nguyên Vấn Thiên cũng không biết làm sao, sau đó dường như là mệt mỏi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm mặc một hồi nói: “Loại cấm chú pháp thuật cổ xưa này hẳn là ngươi không hiểu, ý nghĩa đại khái là Yêu Tộc Thủy tổ các ngươi vì nguyên nhân trọng đại gì đó đã đặt trên mình huyết tế chú pháp vô cùng lợi hại này, đồng thời tế báo Thiên Địa Thần Linh đem lực lượng Chú dung nhập hoàn toàn vào huyết mạch. Từ đó về sau, tất cả các hậu duệ Yêu tộc Thủy Tổ khi sinh ra trong cơ thể huyết mạch đã ẩn chứa lực lượng Chú thần bí, bởi vậy trời sinh có được thiên phú mạnh mẽ, về phần nhược điểm bình thường cũng không biểu hiện ra, chỉ duy nhất khi gặp lực lượng nguồn gốc của Huyết Chú chi lực sẽ vô thức bị nó điều khiển hoàn toàn.”

“Cũng là sau khi ta đi xuống phía dưới huyệt động…, mới đại khái hiểu được mấu chốt vấn đề, lúc ấy liền nghĩ tới ngươi, vừa hay khi trở về thấy ngươi thật sự còn chưa chết, trong lòng đúng là có chút áy náy, liền kéo ngươi đi ra.” Nguyên Vấn Thiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ trán trên đầu Hoàng Minh, nhìn có chút lúng túng, nhưng vẫn nhìn thẳng Hoàng Minh nói ra.

“Lúc đó ngươi đâm ta hơn hai mươi đao, máu gần như tưới trên người ta, ta quay lại đánh cho ngươi gần chết lại hại ngươi như vậy, coi như chúng ta hòa được không?”

“Hai người chúng ta vẫn là huynh đệ có được hay không?”

Hoàng Minh kinh ngạc nhìn hắn, trong miệng khàn giọng kêu lên vài tiếng, sau đó có nước mắt chậm rãi chảy xuống nơi khóe mắt.

“A, ngươi nói như vậy, ta coi như ngươi đã đồng ý nha.”
=================
Đại ca nắm lấy tay xương
Dù cho mệt nhọc một đường kéo lên
Thở dốc ngồi xuống cạnh bên
Kẻ đâm người be như quên mất rồi
Chúng ta huynh đệ nữa thôi?
Hoàng Minh khóe mắt, nước trôi thay lời.