Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 185: Hận cũ




Đến phút cuối, Thẩm Thạch chưa dám đáp ứng lời đề nghị của Chung Thanh Lộ, việc đồng hành đi Bách Sơn giới là do Chung Thanh Trúc khởi xướng, mà hắn không nói một lời mà mang theo Chung Thanh Lộ đi cùng thì xem ra không hay cho lắm. Mà đối với điều khó xử này Chung Thanh Lộ không nói thêm câu nào, chỉ là sắc mặt có chút buồn, nàng lặng lẽ đứng dậy sau một lát liền nói lời từ biệt.

Thẩm Thạch định đưa tiễn nàng thì lại bị Chung Thanh Lộ nhất quyết cự tuyệt, nhìn xem bóng dáng của nàng dần dần tan biến ở đằng xa mà Thẩm Thạch khẽ cau mày, rồi cũng đành quay người lại.

Chỗ này chính là nơi sâu nhất của cả tòa u cốc, có một thác nước đổ xuống từ trên cao, thác tuy không to chỉ có tầm ba đến bốn trượng nhưng lượng nước lúc nào cũng dồi dào. Những dòng nước trong lành mát lạnh từ trên cao rơi xuống làm tung lên những bọt nước óng ánh, cùng những tiếng trong trẻo khi va chạm vào những phiến đá cứng cỏi làm cho con người ta cảm thấy thanh tịnh.

Những hơi nước bồng bềnh lan tỏa trong không khí, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đưa làn hơi đi khắp nơi làm cho khắp chốn đều ngập tràn ẩm ướt. Những con đường uốn lượn khi đến bên thác nước này đã là điểm cuối cùng, xung quanh đều là những ngọn núi cao ngất với những bóng cây râm mát xanh xanh vờn quanh, khiến cho u cốc này có phần sâu hun hút, kề bên đều là những Cổ Mộc u tùm, ngoài trừ con người đang lặng lẽ đứng nơi đây hoàn toàn tĩnh mịch không một bóng người qua lại.

Ánh mắtThẩm Thạch ngắm một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ thác nước, bất chợt đắm chìm trong nơi cảnh sắc thiên nhiên giao hòa này, tâm tình có chút xao động nhanh chóng được bình tĩnh lại, sau một lát hắn liền xem xét nơi đây, chỉ thấy hồ nước xanh mát có một rãnh nhỏ uốn lượn, nước ở trên rơi xuống đọng lại trên hồ, khi đã lấp đầy dòng nước theo rãnh đi qua sơn cốc tạo thành dòng suối nhỏ chảy quanh.

Cũng chính lúc này, bỗng nhiên bên cạnh hồ nước xuất hiện một bóng đen, Thẩm Thạch thấy thật bất ngờ nhưng nhanh chóng nhận ra đó chính là Tiểu Hắc Trư. Sáng sớm hôm nay nó đã chuồn ra ngoài động phủ đi chơi rồi, cho đến bây giờ cũng chưa thèm trở về thì ra là xuất hiện ở đây. Xem ra từ nãy đến giờ nó vẫn quanh quẩn ở chốn rừng chốn núi nào đó rồi mới chạy tới đây.

Thẩm Thạch trong lòng cười khổ, rồi thầm mắng một câu, cái tên gia hỏa này càng ngày càng giống một con lợn rừng.

“Ê!” Thẩm Thạch lớn tiếng gọi một câu, rồi nhanh chóng vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc đang chạy tung tăng bên cạnh hồ nước, xem bộ dáng dường như chỉ đi ngang qua rồi sau đó tiện thể làm ngụm nước cho mát, nghe tiếng gọi đột nhiên giật mình, có vẻ như tiếng gọi của Thẩm Thạch làm cho nó luống cuống khiến cho chân bước lên tảng đá lớn rồi rơi phịch một cái xuống nước,“tùm tùm” bọt nước dưới hồ liền tung tóe lên.

“…” cánh tay đang vẫy của Thẩm Thạch dừng lại trên không, một lúc lâu mới từ từ hạ xuống. Rồi hắn lắc đầu quay người lại mà rời đi. Mà ở phía sau hắn, Tiểu Hắc mới từ trong đầm nước nhảy vọt lên, nó đang hò hét rồi rống “hưm hưm” một hồi rồi bò lên bờ, sau đó nhanh chóng rũ rũ nước ở trên da và lông làm cho bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, xem ra bộ dáng của nó rất tức giận mà nhìn theo bóng lưng dời đi của Thẩm Thạch mà gọi lên mấy tiếng.

Nhưng mà nghe thấy những tiếng gọi Thẩm Thạch vẫn không thèm quay đầu lại mà cứ bước đi. Tiểu Hắc nhanh chóng yên lặng trở lại, nó biết dù gọi cũng vô ích, sau khi ngoan ngoãn một hồi nó lại nhìn không gian buồn chán chung quanh, rồi chăm chú nhìn đến thác nước.

Sau đó cái mũi có nó giật giật, dường như đã đánh hơi được điều gì đó.

Từ dưới nhìn lên, nó đứng bên cạnh hồ nước chậm rãi quan sát thác nước, những bọt nước trắng xóa như tuyết, rồi bất chợt ở chỗ cao nhất của thác đi ra một người, một nam tử trông rất bình thường với chiếc áo bào xám.

Gã bình tĩnh mà nhìn qua đường núi quanh co không một bóng người, rồi sau đó lại nhìn xuống nguồn suốt uốn lượn quanh,cuối cùng mới chịu nhìn đến thân hình bé nhỏ của Tiểu Hắc Trư bên cạnh hồ nước.

Trên cao và dưới thấp, một người một heo tại bên trong sơn cốc u tĩnh cứ như vậy mà nhìn nhau, khung cảnh có vài phần quái dị.

**

Tại chốn địa cung Yêu tộc, Hoàng Minh để lại cho Thẩm Thạch toàn bộ bí pháp trọng yếu nhất của Âm Dương chú, dạo gần đây Thẩm Thạch đã tự mình nghiên cứu qua nhiều lần. Âm Dương chú có thể thành bí pháp cường đại nhất của Hoàng gia Yêu tộc thì chắc chắn có chỗ không bình thường, đó là điều Thẩm Thạch rút ra được sau khi xem nguyên vẹn cuốn bí pháp.

Âm Dương chú bản hoàn chỉnh tổng cộng có 9 quyển, âm chú 4 quyển và dương chú 5 quyển. Trong đó có 5 quyển chú pháp là pháp môn tu luyện bao gồm cả Thanh Tâm chú và Thiên Minh chú, chúng rất có hữu ích cho việc tu luyện tăng lên sự cường đại của thuật pháp.Còn lại 4 quyển chú pháp thì dựa vào lý giải của cuốn sách thì nó chính là bí pháp cấm chú cường đại nhất.

Cái mà được gọi là cường đại nhất như theo lời quyển sách miêu tả chính là Thiên Băng Địa Liệt, Phiên Sơn Đảo Hải. Những từ ngữ miêu tả này thật khiến cho con người ta kinh hãi, Thẩm Thạch không biết chính xác rằng điều đó có nói quá không, nhưng hiện nay hắn không cách nào chứng minh được, bởi vì những cấm chú này hắn không cách nào tu luyện được.

Ít nhất là phải tu hành toàn bộ 5 quyển chú pháp trụ cột đã, sau đó mới có thể tu tiếp 4 quyển cấm chú còn lại. Nhưng đọc ngôn từ của Âm Dương chú cùng với chú thích bên cạnh thì xem ra chính là do Hoàng Minh một người đứng đầu thiên hạ về Ngũ Hành thuật pháp ghi lại. Dựa theo ý của người thì tuy luyện mấy cái chú pháp này không dưới vài chục năm thì không thể thành công được…

Thẩm Thạch sau khi về đến động phủ, liền đóng chặt cửa đá ngồi xuống trên bàn rồi lấy ra hai đồ vật để trước người, một là cuốn sách cũ kỹ mà Hoang Minh đưa cho hắn ghi lại pháp chú bí truyền của Yêu tộc, cái thứ hai chính là một bình ngọc bên trong chứa 3 miếng Chân Long đan.

Hắn lặng yên mà nhìn hai đồ vật trên bàn này, thời gian trôi qua thật lâu mà vẫn không có dấu hiệu gì biểu hiện ra bên ngoài.

Phế bỏ linh khiếu, tụ về đan điền, từ nay về sau sẽ giống như nghìn vạn Nhân tộc tu sĩ, dựa vào Lăng Tiêu tông, phục dụng Chân Long đan ngay trước mắt, một tiền đồ rất tươi sáng.

Âm Dương chú pháp, linh khiếu mật huyệt, đi con đường này bây giờ quá mức gian nan, lại quá nguy hiểm, thậm chí là sẽ vứt bỏ đi tất cả, mà còn chính mình cũng không rõ là Yêu tộc bí pháp đối với bản thân có chỗ hại nào không!

Hai cái so sánh với nhau, căn bản cũng đã phân ra nặng nhẹ, Âm Dương chú tai hại quá nhiều, nhưng nó có một chỗ tốt đó là rất cường đại.

Loại cường đại này Thẩm Thạch đã được tận mắt chứng kiến, mà chỉ cần nghĩ đến bản thân đem toàn bộ Âm Dương chú luyện thành, chỉ nghĩ đến cảm giác lúc đó mà trong lòng hồ hởi không thôi. Nghĩ đến việc lúc ở chốn địa cung trước mặt Hoàng Minh đã nói ra lựa chọn của mình, nhưng giờ đây Thẩm Thạch lại vẫn còn rất do dự.

Đời này toàn bộ tu sĩ truy cầu không phải là hai chữ “cường đại” sao?

Có lẽ Hoàng Minh nghĩ đến điều này nên mới cố tình giao cho hắn quyển sách này.

Cường đại rồi có thể truy cầu tiếp Trường Sinh, có thể nắm trong tay vô tận thiên tài địa bảo, có thể thực hiện tất cả những việc mình muốn làm.

Kể cả… BÁO THÙ.

Đã nhiều năm trôi qua,cái phần uất hận năm xưa có phải dễ dàng quên được sao?

Thẩm Thạch miệng run run, ánh mắt nhìn xuống, sau nửa ngày đi qua hắn nhẹ nhàng kêu lên một tiếng :”Cha.”

Một lát sau, hắn lại nhìn xa xa đến một góc khuất bên trong động phủ mà nhẹ nói :

“Mẹ..”

Đã qua rồi bao nhiêu năm, không biết vì sao lửa hận thù vẫn không thể dập tắt trong hắn, nó lại được một lần nữa thắp lên cháy rực trong đôi mắt lần nữa.
================
Tình trường lắm mối tơ vương
Tĩnh tâm nghĩ lại muốn cường đại hơn
Lòng còn phẫn giận từng cơn
Thù xưa hận cũ,nhớ ơn sinh thành!
================
Nàng hờn giận vùng vằng cất bước
Hắn nhíu mày lặng lẽ hồi gia
Lật Âm Dương Chú xem qua
Phân vân tính toán ngã ba đường đời.