Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 20: Rừng đá




Phía trước cồn cát, trong sa mạc mênh mông bát ngát, tự nhiên lại có một bãi đá trông khá kỳ quái, cột đá gần nhất cách Thẩm Thạch chừng ba mươi trượng, cách chân của cồn cát không xa lắm. Từ xa nhìn lại, bãi đá bên kia có vẻ vô cùng kỳ dị, tuy rằng các cột đá lớn nhỏ khác nhau, thế nhưng hầu hết đều có hình dạng hai đầu lớn, ở giữa thắt nhỏ lại.

Nhìn kỹ một hồi, Thẩm Thạch lại nhìn ra xung quanh, chỉ thấy ở nơi này, ngoại trừ bãi đá khá quái dị kia thì cũng chẳng có gì khác ngoài cát cả. Cho nên sau khi trầm ngâm một lúc, hắn vẫn đem theo Tiểu Hắc đi về phía mấy cột đá gần đó.

Đoạn đường này cũng không xa, nên hắn rất nhanh đã tới rìa bãi đá, thế nhưng Thẩm Thạch cũng vẫn cực kỳ cẩn thận, trong Vấn Thiên Bí Cảnh này, mọi thứ đều có chút quỷ dị, không biết lúc nào sẽ gặp phải nguy hiểm nữa.

Chậm rãi đi tới gần, Thẩm Thạch cũng nhìn rõ hình dáng cổ quái được chạm khắc trên những cột đá kia. Hắn lập tức phát hiện, những cột đá đứng trong sa mạc này hình như được tạo ra từ một loại đất sét vàng nào đó, bề mặt của nó khá gồ ghề, bên trên có vô số gai nhỏ sắc nhọn đâm ra. Những cột đá này, cây nhỏ nhất cũng cao khoảng gấp đôi một người, thế nhưng kỳ quái là phía dưới lại giống như một đống đất còn ở giữa thì thắt hẹp lại, đầu trên lại giống như viên cầu. Mặt ngoài của viên cầu này có vẻ khá là cứng rắn, không nhìn thấy bao nhiêu vết nứt trong khi những nơi khác ít nhiều đều có dấu vết ăn mòn của bão cát.

Lúc này mặt trời đã nhô lên cao, gần như đã tới thời điểm nóng nhất trong ngày nên nơi này cũng từ từ trở nên nóng rực, đến như Thẩm Thạch luyện qua Thể tu mà còn cảm thấy khó chịu. Mà dưới ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, những cột đá bằng đất sét này cũng không có chút nào giận dữ. Cả bãi đá xa gần không nhìn ra quy luật cứ lặng lẽ đứng như vậy trong sa mạc.

Thẩm Thạch nhíu mày, liếc nhìn xung quanh, số cột đá nơi đây có vẻ cũng không ít, chúng trải dài về phía sâu trong sa mạc, mà hình dáng của chúng hắn cũng chưa từng thấy qua. Mà quan trọng nhất là, tất cả các cột đá này đều từ một loại đất sét vàng như thế, khác xa với những tảng đá bình thường, cũng không giống với những hạt cát nhỏ kia, thế nhưng trong sa mạc mênh mông khắp nơi đều là cát này, ngoại trừ những cột đá ra thì cũng chẳng còn gì nữa cả.

Chẳng lẽ là vật gì đó từ trăm ngàn năm trước, nay đã bị sa mạc chôn vùi sao?

Thẫm Thạch lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi tiếp tục đi sâu vào trong bãi đá.

Những cột đá cao lớn trầm mặc đứng dưới cái nắng dữ dằn dường như cũng hiện lên một chút hung ác, mọi sự sống nơi này hầu như cũng bị cướp đi, thậm chí một nơi che nắng cũng không để lại. Không rõ tại sao, khi Thẩm Thạch đi tiếp thì lại có cảm giác không thoải mái lắm, giống như đang bị người ta âm thầm theo dõi vậy.

Bước chân của Thẩm Thạch thoáng dừng lại, hắn đảo mắt xem xét xung quanh cũng chỉ thấy những cột đá tĩnh lặng mà thôi. Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, thấy Tiểu Hắc dường như cũng không quá hăng hái, cho dù là sinh vật nào đi chăng nữa, kể cả những kẻ mang trong mình huyết mạch yêu thú cường hãn thì dưới ánh mặt trời chói lọi này cũng sẽ chẳng thấy thoải mái được. Thế nhưng ngoài ra, hình như Tiểu Hắc cũng chẳng có gì khác thường lắm.

Thẩm Thạch nghĩ một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Dần dần hắn đã tới khu vực bên trong bãi đá, những cột đá xung quanh cũng cao lớn hơn vừa rồi, thậm chí đã có những cột cao tới ba bốn trượng. Thế nhưng cột đá càng cao lớn thì lại càng cách xa các cột đá lớn khác, cho nên trong một khu vực thì chỉ có một cây cột đá lớn nhất, còn lại đều là những cột thấp bé hơn.

Thế nhưng ngoại trừ điều này ra thì Thẩm Thạch cũng chẳng phát hiện ra điều gì khác cả.

Không có thực vật, không có động vật, không có bất kỳ sự sống nào kể cả một con côn trùng, chỉ có những cột đá quỷ dị đủ mọi kích thước lặng lẽ đứng trong sa mạc dưới ánh nắng gay gắt.

Thẩm Thạch đi qua một cây cột đá, bỗng nhiên dừng lại, hắn đánh giá cây cột này một chút, nó cũng không cao lớn lắm, đống đất dưới chân cũng chỉ cao khoảng gấp đôi người, đất sét vàng còn vô cùng cứng rắn, xung quanh cũng tua tủa những mảnh đá dăm nhô ra.

Thẩm Thạch nhìn chăm chú một lúc rồi vươn tay, cẩn thận sờ lên cây cột đá này.

Cảm xúc nơi tay truyền đến khá thô ráp cứng chắc, còn thêm vài phần nóng ran nữa.

Thẩm Thạch nhíu mày, rút tay trở về, có chút ngoài ý muốn, những cột đá này không biết có phải do bị mặt trời chiếu quá lâu không, thế nhưng độ nóng trên đó thực sự là có chút dọa người.

Ngẫm nghĩ một lúc, Thẩm Thạch cũng không tìm ra đầu mối gì khác nên đành tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua là lúc này hắn chỉ đi vài chục bước thì thân thể chấn động một cái, ánh mắt dừng lại, nhìn về hướng tiền phương.

Ở sâu trong rừng đá kỳ quái này, không ngờ lại có một bức tường đất.

Đúng vậy, một bức tường đất đã bị phong hóa nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng đang cô độc đứng sau một cột đá.

Tinh thần của hắn liền chấn động kịch liệt, từ khi hắn đến sa mạc này, đây là vật đầu tiên ngoài các cột đá mà hắn nhìn thấy, hơn nữa tường đất này rõ ràng là do một chủng tộc có linh trí tạo nên, cho dù bây giờ đã bị tàn phá, thế nhưng chỉ cần tìm được dấu vết mà người xưa để lại đã là rất tốt rồi. Hơn nữa nếu đây thực sự là di tích do người xưa để lại, chắc chắn cũng không chỉ có một chút như vậy, không chừng sẽ phát hiện được nhiều hơn.

Trên mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng, gọi Tiểu Hắc một tiếng rồi nhanh chóng bước nhanh tới trước. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, miệng lẩm bẩm hai tiếng, sau đó đành uể oải chạy theo.

Nháy mắt, Thẩm Thạch đã đi đến bên cạnh tường đất, mặt tường bị huỷ hoại rất nhiều, đổ nát khắp nơi, nơi cao nhất cũng chỉ cao khoảng hai thước, cát vàng phủ kín chân tường làm tản ra loại khí tức vô cùng hoang vu. Thẩm Thạch thử vỗ nhẹ tường đất một chút nhưng bàn tay mới vừa dùng lực đã thấy chợt nhẹ, đoạn tường đất loang lổ kia liền hoá thành cát mịn rồi sụp xuống.​

Thẩm Thạch ngẩn ngơ một hồi, bức tường đã bị phong hoá hơn cả tưởng tượng của hắn, trải qua năm tháng vô tình giờ đây lại bị tổn hại thêm lần nữa. Sau khi hắn đi qua tường đất lại thấy một cảnh tượng thê lương, đổ nát khác nữa; một khu vực rộng lớn có rất nhiều cột đá trải dài, nhấp nhô xuất hiện trước mắt hắn.

Nhìn thoáng qua, chẳng lẽ đây là một thôn làng thời cổ đại sao?

Tinh thần Thẩm Thạch chấn động mãnh mẽ, hắn cất bước đi về phía trước, những kiến trúc bằng tường đất bị tàn phá dần xuất hiện, khắp nơi đều phủ một lớp cát vàng, toả ra một loại khí tức cổ xưa và hoang vu. Nhưng mà, ngoại trừ khung cảnh đổ nát và thê lương này ra cũng chỉ thấy một ít xà ngang, cửa sổ từ mấy kiến trúc xung quanh mà thôi; chẳng thấy bất kì khí tức sinh mệnh nào cả, không một chút dấu vết sinh hoạt nào cả.

Dường như tất cả đã bị thời gian bôi xóa hết rồi, có lẽ không bao lâu nữa mảnh di tích này cũng sẽ bị cát vàng trên sa mạc thôn phệ mà thôi.

Trong lúc này, Thẩm Thạch lại thấy rất nhiều cột đá kỳ quái ở bên trong khu di tích này. Tất cả cột đá ở đây đều giống với những cột bên ngoài kia, chỉ là mật độ lại dày hơn rất nhiều, có không ít cột đá đứng ngay trong sân của mấy căn nhà, thậm chí có những cây còn dựng thẳng đứng trong những căn phòng đổ nát kia nữa.

Khung cảnh đó làm cho người ta có một cảm giác cực kì cổ quái, có cái gì đó không thích hợp; lông mày Thẩm Thạch nhíu chặt, giống như là vô thức hắn nhẹ bước đi, trầm mặc đi trong mảnh phế tích này. Cách đó không xa, từng cây cột đá cao lớn dần xuất hiện làm cho hắn cảm thấy dường như cả thôn trang cổ xưa này bị chìm ngập trong cả rừng cột đá cổ quái.

Cảm giác giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào thân thể!

Một cảm giác sợ hãi, sởn cả lông gáy.

Xa xa, hắn chợt thấy một mảnh phế tích khác, có vẻ nguyên vẹn và cao lớn hơn ở đây một chút; nhưng cũng bị tàn phá không kém gì nơi này, cùng lắm là tường đất xung quanh cao hơn một chút, kiến trúc xung quanh cũng còn thấy được một chút hình dáng ngày xưa.

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, liền đi về phía phòng ốc bên đó. Bỗng nhiên Tiểu Hắc đi quanh quẩn dưới chân hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang kia, chỉ thấy trời đã gần về chiều; sắc trời vẫn sáng nhưng nhiệt độ xung quanh đã dịu hơn một chút.

Gian phế tích này là một cái phòng lớn, cánh cửa đã không còn nữa, Thẩm Thạch bước qua một cái lỗ hổng nhỏ ở phía trước mà tiến vào, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, dường như trước đây nơi này là một khoảng sân lớn, kích thước của mấy căn phòng phía trước cũng to không kém, có lẽ chủ nhân năm xưa của đại trạch này cũng là một người có địa vị.

Thẩm Thạch nhìn qua một lượt rồi bước về phía căn phòng phía trước; phần lớn kiến trúc xung quanh đã sụp đổ, chỉ có căn phòng lớn phía trước đỡ hơn một chút; ít nhất vẫn còn ba mặt tường đất xung quanh, chẳng qua nóc nhà đã mất đi đâu rồi.

Trừ việc đó ra, thật sự không còn phát hiện dấu vết sinh hoạt nào nữa. Thẩm Thạch lắc đầu, chuẩn bị quay người đi ra thì bỗng nhiên Tiểu Hắc đứng sau hắn nhúc nhích cái mũi rồi liền chạy đến đống đất bên cạnh, ngửi ngửi vài vòng rồi hướng về Thẩm Thạch kêu lên một tiếng.

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, bước nhanh đến tỉ mỉ đánh giá đống đất và trầm ngâm một chút, rồi chợt duỗi tay dùng lực đẩy từng lớp đất cát ra.

Bận rộn một lát, từng lớp đất cát đều được phủi đi, trước mặt Thẩm Thạch và Tiểu Hắc xuất hiện một phiến đá loang lổ cũ nát, hình như đã trải qua thời gian rất lâu, hằn lên rất nhiều dấu vết thời gian.

Thẩm Thạch nhìn một lát rồi đưa tạy dùng lực, thấp giọng gầm lên một tiếng trầm đục “Oanh” một tiếng, phiến đá xưa cũ kia được dựng lên và một huyệt động màu đen xuất hiện trước mặt họ.
==============
Cột đá thật không ít
Cùng thôn trang cổ xưa
Tạo nên khu phế tích
Phong hóa đã dư thừa.