Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 21: Ánh sáng trắng




Một mùi hôi thối tanh tưởi xộc lên khi phiến đá được lật ra, Thẩm Thạch cau mày lôi Tiểu Hắc lùi về sau mấy bước tránh khỏi nơi đầu gió.

Trên khu vực phế tích trống trải, do gió nóng từ sa mạc thổi qua nên cái mùi này sẽ tiêu tan rất nhanh. Ở bên cạnh chờ đợi một hồi, sau khi chắc chắn luồng khí tanh hôi kia đã bị gió thổi đi, Thẩm Thạch mới tiếp tục nhích tới gần cái huyệt động đen ngòm vừa xuất hiện trên mặt đất cẩn thận nhìn xuống dưới mấy lần.

Ánh sáng rọi xuống soi sáng một phần chung quanh khu vực cửa động. Đập ngay vào mắt Thẩm Thạch, nơi tiếp giáp với cửa động là các vách đá tương đối bằng phẳng, có lẽ đã dùng sức người để tạo nên, hơn nữa hắc động lại ở trong phòng của một ngôi nhà đổ nát, điều này đem đến cảm giác nó giống một cái hầm hay một gian mật thất của gia đình cổ đại nào đó lén lút đào ra.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch thoáng suy tư đồng thời nhanh chóng quan sát chung quanh, chỉ thấy ngoài những cây cột đá cao lớn và kỳ lạ đang đứng im lìm bất động, khu phế tích này vẫn hoàn toàn yên tĩnh mà không có bất cứ âm thanh gì vang lên. Vầng dương ngả dần về phía Tây khiến sắc trời cũng dịu xuống, thời điểm nóng nhất trong ngày đã trôi qua.

Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc rồi giơ tay phải tùy ý gọi ra một quả cầu lửa nhỏ sau đó nhẹ nhàng ném xuống hắc động. Việc này chỉ để thăm dò nên Thẩm Thạch không sử dụng hết sức, mặt khác cầu lửa cũng không có uy lực gì mà mục đích là để soi sáng chung quanh, cứ thế nó chậm rãi rơi vào bóng tối trong hắc động.

Dõi mắt theo ánh lửa, rất nhanh Thẩm Thạch đã nhận ra đây là một cái động khá sâu với bề rộng ước chừng khoảng ba thước, tuy nhiên khi xuống thêm sáu bảy thước thì đã thấy đáy, nhưng ở một chỗ trên vách động lại có lỗ hổng khoét rộng vào bên trong tạo thành lối đi.

Thẩm Thạch hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định phải xuống dưới xem xét một phen, đương nhiên không thể không mang theo Tiểu Hắc. Thẩm Thạch thuận tay kéo Tiểu Hắc Trư đang lười biếng nằm sấp ở bên kia lại gần rồi nói: “ Tiểu Hắc, chúng ta xuống kiểm tra một chút nào”.

Dứt lời, không đợi Tiểu Hắc kịp phản ứng, Thẩm Thạch lập tức nhảy xuống.

Đối với tu sĩ Nguyên Đan Cảnh, độ cao này đương nhiên không đáng nhắc đến. Chỉ có điều khi xuống tới đáy động, Thẩm Thạch vẫn thấy phảng phất mùi hôi thối lúc trước, tuy không nồng nặc như khi mới mở cửa động nhưng vẫn rất rõ ràng. Ngẫm lại nơi này không khác gì cái hầm, có lẽ đã bị bịt kín hàng trăm ngàn năm qua, thế nên xuất hiện mùi khó ngửi cũng chẳng phải là việc gì quá kỳ quái.

Nghĩ xong, Thẩm Thạch thả ngay Tiểu Hắc xuống mặt đất, ý bảo cái tên da dày thịt béo nhà ngươi hãy đi trước đi.

Tiểu Hắc miệng kêu khọt khẹt như càu nhàu, rõ ràng vì chuyện xui xẻo này mà tỏ ra bất mãn, tuy không phải nó sợ nguy hiểm nhưng tại mũi nó quá nhạy cảm nên thành ra nó rất căm ghét cái mùi hôi thối ở nơi đây.

Một người một heo tiếp tục đi thẳng về phía trước, dưới mặt đất thông đạo được mở ra từ trên vách đá, không rộng cũng không hẹp mà chỉ vừa vặn cho một người có thể đi lại. Không lâu sau, mới đi được sáu bảy bước, Thẩm Thạch một lần nữa gọi ra hỏa cầu ở trên tay để soi sáng chung quanh, trước mắt hắn nhanh chóng hiện ra một gian phòng được đào vào trong lòng đá.

Nhìn thoáng qua, thạch thất cũng không lớn và tương đối vuông vức. Trên nền phòng phủ dày bụi đất, trong các góc bày bừa bộn xoong chảo chum vại đã mục nát cùng nhiều loại đồ vật mang dáng vẻ bị tàn phá nặng nề, điều này xác thực đây chính là căn hầm của gia đình cổ đại nào đó.

Ngay lúc này bỗng nhiên Tiểu Hắc kêu lên một tiếng trầm thấp, âm điệu mang theo mấy phần cảnh giác và đề phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ trong thạch thất làm cho Thẩm Thạch cũng phải vội nhìn theo.

Trong bóng tối của thạch thất, hỏa cầu lắc lư sáng rực, dưới ánh lửa run rẩy lay động bọn Thẩm Thạch đồng thời nhìn thấy ở góc gian thạch thất có một thi hài.

Thoạt nhìn trông giống như hài cốt của con người, thân thể co rúm nằm trong góc thạch thất, căn cứ vào dáng vẻ vặn vẹo thế này hình như khi còn sống đã phải chịu đau đớn ghê gớm. Bộ thi hài này hầu như không có quần áo và máu thịt, có lẽ trải qua thời gian dài đều đã mục nát và hóa thành cát bụi. Đống xương trắng nằm im lìm trong bóng tối càng tăng thêm phần quỷ dị và làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Tuy nhiên Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư đâu phải như người bình thường mà sợ đến mức nhũn chân vỡ mật, qua bao năm rèn luyện đã sớm tôi luyện cho Thẩm Thạch tâm tính cứng cỏi dị thường. Chẳng qua là vào lúc này sắc mặt hắn lại hiện lên vẻ kỳ quái, có phần khiếp sợ lẫn nghi hoặc, sau khi đắn đo chần chừ cuối cùng hắn chậm rãi đến gần bộ thi hài rồi ngồi xổm xuống.

Tiểu Hắc thong thả theo sau Thẩm Thạch, khi đến bên chân chủ nhân, đôi mắt nó dường như cũng ánh lên đôi nét kỳ dị.

Thẩm Thạch chậm rãi dùng mắt xem xét bộ thi hài, vì thời gian qua lâu nên xương cốt thậm chí đã biến thành màu xám đen, từ chân tay cho đến cơ thể đều mang dáng dấp của nhân loại, nhưng từ cổ trở lên, nơi mà đúng ra phải có một cái đầu lâu, đột nhiên lại xuất hiện cấu trúc xương kỳ lạ.

Chỗ đó không phải giống như tộc người bình thường có một cái đầu hơi tròn mà là xương nhô ra với hình dạng quái dị, thật muốn tỉ mỉ nói tiếp nhưng cái này càng nhìn càng giống loài thú nào đó mà Thẩm Thạch đã từng gặp trong quá khứ.

Thẩm Thạch chăm chú quan sát bộ hài cốt, nhất là đầu lâu của nó, sau khi suy nghĩ rất lâu mới quay sang Tiểu Hắc thì thầm:

“ Tiểu Hắc, đây là một Yêu tộc”.

Trên thế gian này, tất cả các tộc người không lạ lẫm gì hai chữ “Yêu tộc”, cho dù cuộc huyết chiến Nhân – Yêu đã trôi qua hàng vạn năm về trước nhưng trong vô số thư tịch ghi chép lịch sử cũng như truyền miệng vẫn làm cho người ta nhớ kỹ chủng tộc vô cùng mạnh mẽ này. Tuy rằng năm đó những tinh anh còn sót lại của Yêu tộc rút lui về Yêu giới, đồng thời tự hủy thần khí cắt đứt đường quay lại Hồng Mông nhưng trong các dị giới liên thông với Hồng Mông chủ giới vẫn còn sót lại không ít bộ tộc Yêu tộc tương đối nhỏ yếu.

Riêng với Thẩm Thạch, hai chữ Yêu tộc này có ý nghĩa hoàn toàn không giống những người bình thường khác, bởi vì ngày trước do vô tình mà hắn đã đến Yêu giới và tại đó trải qua ba năm sinh tồn khó khăn.

Vấn đề ở đây là nếu chỉ gặp một bộ thi hài Yêu tộc thì không tính làm gì, nhưng đừng quên nơi Thẩm Thạch đang đứng chính là Vấn Thiên Bí Cảnh.

Vấn Thiên Bí Cảnh là năm đó do Nguyên Vấn Thiên đứng đầu Lục thánh của Nhân tộc tìm được, đồng thời ông cũng sáng tạo ra bí cảnh thần kỳ vô số biến hóa này, trong đó có biết bao cơ duyên nhưng cũng tiềm tàng đầy rẫy các sinh vật kỳ dị và đa số khó đoán trước được những nguy hiểm. Ngoại trừ những gì Thẩm Thạch đã biết, hơn vạn năm nay Vấn Thiên Bí Cảnh mở ra rất nhiều lần nhưng chưa lần nào có Yêu tộc xuất hiện trong bí cảnh, dù đó là một Yêu tộc đã chết.

Giờ phút này trong lòng Thẩm Thạch như nổi cơn sóng lớn, đến bản thân hắn cũng không biết diễn tả tâm trạng của mình bây giờ ra sao, trước mắt hắn là thi hài thân người đầu thú, với sự hiểu biết của mình trong ba năm ở Yêu giới chỉ cần liếc mắt cũng có thể khẳng định đây chính là đặc thù của Yêu tộc. Không lẽ từ những năm tháng xa xưa trước đây, trong Vấn Thiên Bí Cảnh đã từng tồn tại Yêu tộc?

Thẩm Thạch mơ hồ nhận thấy hình như có chỗ nào đó không phù hợp và rất nhanh hắn nhớ lại dị biến lúc mới đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh. Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, trong lòng xẹt qua một cảm giác bất an, có lẽ hành trình đi Vấn Thiên Bí Cảnh lần này không giống như tưởng tượng của mình, chẳng biết ngoài kia còn xảy ra chuyện gì biến hóa khó lường đây.

Thẩm Thạch lặng im đứng nhìn bộ thi hài kỳ dị của Yêu tộc, mãi lâu sau mới ổn định lại tinh thần rồi tiếp tục tìm kiếm một lượt trong gian mật thất, thế nhưng ngoài bộ thi hài cũng không thấy có gì khác thường nữa, có lẽ đây chỉ đơn thuần là một căn hầm cổ xưa mà thôi.

Thẩm Thạch lắc đầu do dự một chút rồi mới gọi Tiểu Hắc rời khỏi nơi đây.

Một lần nữa trở lại mặt đất, nhìn vầng dương đang lặn xuống, rất nhanh sẽ khuất sau đường chân trời phía Tây của sa mạc, ngay cả sắc trời cũng bắt đầu tối dần, xem ra đã tốn không ít thời gian ở dưới cái hầm kia. Thẩm Thạch nhìn chung quanh, trong cảnh hoàng hôn lúc chạng vạng tối khiến khu phế tích này càng thêm hoang vu, lúc giữa trưa nhìn không ra chút bóng râm thế mà mà bây lại kéo dài lê thê, cả trong và ngoài khu phế tích từng đám cột đá cao lớn đứng sừng sững im lìm như càng mang thêm vài phần âm trầm đáng sợ.

Thẩm Thạch nhíu mày tiến lên phía trước, Tiểu Hắc đi bên cạnh hắn đột nhiên hếch mũi phát ra tiếng phì phì, đồng thời thân thể chợt run rẩy.

Một cơn gió thổi qua làm tung lên đám cát vàng bay xẹt qua bên cạnh bọn Thẩm Thạch, trong khu phế tích những tiếng xì xì khẽ vang lên rồi lại hạ xuống như tiếng bước chân của ai đó khiến cho khung cảnh hoang vu này càng thêm phần quỷ dị.

Gió thổi qua bên người làm trang phục cũng tung bay phấp phới, Thẩm Thạch bỗng nhiên rùng mình ớn lạnh.

Hắn cau mày dừng bước, giờ vẫn còn là ban ngày, cái chỗ này nằm trong sa mạc nóng rực, gió thổi qua cũng như thiêu như đốt làm người ta không thoải mái thế nhưng chỉ qua vài canh giờ khi mặt trời đang ì ạch lặn xuống thì nhiệt độ lại hạ thấp rất nhanh.

Chiều tà dường như đang mang đi tất cả ánh sáng và hơi ấm của mảnh đất này!

Nhưng không biết vì sao, khi bóng tối từ từ phủ xuống, đồng thời sự lạnh lẽo dần bao trùm mảnh đất này, Thẩm Thạch lại có cảm giác trong sa mạc đột nhiên bắt đầu có sinh cơ.

Ở một góc hẻo lánh tĩnh lặng nào đó, bắt đầu chậm rãi truyền đến những tiếng xì xì khe khẽ cổ quái, có lúc như tiếng côn trùng kêu, có lúc lại giống như tiếng gió thổi qua lỗ thủng, ngẫu nhiên nhuốm chút thê lương như tiếng linh hồn cổ xưa than khóc, nhưng rất nhanh đã bị một loạt âm thanh rất to chiếm đoạt và chôn vùi.

Thẩm Thạch bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên.

Giây phút này, ánh tà dương cuối cùng đã biến mất phía đường chân trời, rút cuộc đêm tối cũng phủ xuống sa mạc này.

Tất cả các cột đá cao lớn mang hình thù kỳ lạ đồng thời vang lên những âm thanh quái dị, dầy đặc và sắc nhọn, bắt đầu từ mấy cây cột đá ở gần, thời gian dần trôi qua tất cả các cột đá đều có động tĩnh, chúng kết nối với nhau tạo thành một đợt thủy triều tiếng gào thét.

Cảnh đêm thê lương ai oán.

Sau chốc lát, Thẩm Thạch bất chợt thấy ở đỉnh của cây cột đá gần với hắn nhất, từ nửa trên của viên cầu to lớn và cứng rắn, như được kiến tạo bởi loại đất sét màu vàng, bỗng nhiên lõm vào rồi xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Sau đó từ trong miệng lỗ này từ từ chui ra một con côn trùng to bằng bàn tay, toàn thân đen kịt, duy nhất chỉ có đôi cánh là màu trắng bạc đang lóe sáng.

Con côn trùng đứng tại chỗ thong thả cử động vài cái, dường như thoáng quan sát chung quanh, lát sau nó đột ngột ngẩng đầu, một tiếng rít to, sắc nhọn cao vút và quỷ dị xẹt qua trong bóng đêm. Lập tức gần như là đồng thời có vô số tiếng rít chói tai cùng loại bùng lên mãnh liệt tựa thủy triều.

Chẳng qua đây chỉ là tiếng côn trùng vỗ cánh mà thôi, đôi cánh màu bạc tỏa ra ánh sáng chói lòa che khuất cơ thể màu đen của nó rồi hóa thành một đốm sáng bay thẳng vào màn đêm. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, khi Thẩm Thạch còn đang kinh ngạc thì đột nhiên trên bầu trời đêm tối đen như mực chợt có tiếng sấm nổ vang khiến cả đất trời cũng phải rung chuyển, chỉ trong chớp mắt vô số đốm sáng trên bầu trời cùng nhau sáng lên, giải phóng ra nguồn ánh sáng chói lọi rực rỡ, đồng thời tạo thành một màn ánh sáng màu trắng khổng lồ và vô cùng tráng lệ che kín toàn bộ bầu trời.

Thẩm Thạch đứng trên khu phế tích, từ phía dưới ngẩng đầu nhìn lên chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm thấy này mà kinh ngạc đến nghẹn lời.
================
Trong mật thất, hài cốt tộc yêu
Ngoài trời đêm, cánh trùng chói sáng.