Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 215: Phía sau thần thoại (1)




"Hừ hừ, hừ hừ hừ hừ. . ."

Một tiếng rên rỉ đột nhiên truyền tới từ phía sau, làm cho Thẩm Thạch tỉnh lại từ trong trạng thái sợ hãi, hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Tiểu Hắc vốn luôn đi theo sát mình không biết đã chạy đi từ lúc nào, lúc này giống như buồn chán nên nó đi loanh quanh chậm rãi đi đến nơi ở của lão Long, nó ngẩng đầu lên nhìn lão Long đang nhắm mắt ngủ say.

Sau đó nó kêu lên vài tiếng trầm thấp, nghe có vẻ bất an, giống như kêu gọi điều gì, nhưng cũng có vài phần thấp thỏm lo âu.

Tuy Thẩm Thạch không hoàn toàn hiểu rõ Tiểu Hắc nói gì nhưng ở cùng nhau một chỗ thời gian lâu như vậy nên trong lòng hắn biết một chút bí mật, nhìn bề ngoài Tiểu Hắc chỉ là một chú heo nhỏ nhưng ngàn vạn lần làm cho người ta không thể tin được là nó có quan hệ với một tộc vô cùng cường đại đã biến mất nhiều năm là Long Tộc.

Tuy là thế nhưng việc Tiểu Hắc đi đến gần một lão Long thần bí là một chuyện vô cùng nguy hiểm, tim Thẩm Thạch đập nhanh, vội vàng đi đến chỗ Tiểu Hắc đồng thời định cất tiếng gọi.

Bầu không khí ở gần lão Long vốn dĩ yên tĩnh, sau một lát Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc chăm chú nhìn thì lão Long đó lại một lần nữa mở mắt ra.

Lần này lão Long cũng không nhìn Thẩm Thạch mà nhìn xuống Tiểu Hắc nhỏ bé đang đứng trước mặt nó.

Ánh mắt mang theo khí tức cổ xưa, đạm mạc ẩn chứa áp lực vô hình đang đè ép xuống người, lập tức làm cho thân hình Tiểu Hắc không tự chủ được mà run lên, bộ dáng giống như sắp sửa quỳ xuống.

Có điều làm người khác ngạc nhiên là Tiểu Hắc trư ban đầu nhìn như là sợ hãi, giãy dụa nhưng đến cuối cùng đã vượt qua được cỗ áp lực này để có thể đối mặt với lão Long.

Một lúc sau cả cơ thể của lão Long đột nhiên thoáng nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên lão động đậy cơ thể, có lẽ do lão đã già yếu nên mỗi lần di động thận mình đều lộ ra dáng vẻ là như cố hết sức, kể cả lần này cũng vậy, lão nâng chân trước lên rồi sau đó chậm rãi duỗi ra, từ từ hạ xuống từ trên cao đên ngay trước người Tiểu Hắc.

Chỉ cần một cái móng vuốt thì cũng đã lớn hơn thân hình của Tiểu Hắc gấp mười lần.

Tiểu Hắc có vẻ rất khẩn trương nhưng cũng rất kích động, thân thể bắt đầu run lên, nó nhìn long trảo cực lớn trước mặt mình không hề chớp mắt, giống như đang do dự điều gì đó.

Nơi lão Long nằm hoàn toàn tĩnh lặng, Thẩm Thạch như ngừng thở, hắn không biết giữa Tiểu Hắc và lão Long kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bỗng nhiên hắn có một loại cảm giác, lão Long đem bắt mình và Tiểu Hắc về đây thì phần lớn là do Tiểu Hắc.

Rốt cuộc Tiểu Hắc Trư này cùng Long Tộc cường đại xa xưa có quan hệ gì?

Thời gian cứ trôi qua, Tiểu Hắc cũng vẫn không có phản ứng gì, Thẩm Thạch có chút lo lắng, hắn bước về phía Tiểu Hắc vừa định mở miệng nói chuyện, thì đột nhiên cảm giác được ánh mắt của lão Long liếc về phía mình.

Là một ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào, nhưng Thẩm Thạch có thể hiểu được ý nghĩa của nó, lão Long không muốn hắn bước đến lúc này.

Thẩm Thạch lập tức ngừng bước, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía Tiểu Hắc toát lên sự quan tâm.

Tiểu Hắc vốn vẫn đang do dự giờ phút này chậm rãi nhấc một chân lên tiến về phía trước một bước.

Trong lòng Thẩm Thạch có chút trầm xuống khi nhìn Tiểu Hắc từng bước chậm rãi tiến về Long trảo, cẩn thận từng li từng tí chạm vào Long trảo sau đó là mấy mảnh Long lân bên trên, rồi nhìn chăm chăm lão Long, thoáng một cái nó đã nhảy lên trên Long trảo.

Nhìn cái tên Tiểu Hắc trước giờ vốn vô pháp vô thiên , cương quyết, bướng bỉnh, giờ phút này có chút sợ hãi mà co quắp lại nhìn nó không giống dáng vẻ kính sợ bình thường, mà khi Tiểu Hắc đã ổn định được thân hình thì trong ánh mắt của lão Long xẹt lên một tia hài lòng, sau đó lão nhấc Long trảo lên thu hồi về nơi mình nằm.

Thẩm Thạch không thể kìm được mà chạy nhanh về phía trước, nhưng khi hắn mới chạy được vài bước thì thấy cảnh tượng trước mắt, Tiểu Hắc thì nằm bên cạnh Long trảo, mà móng vuốt thì vuốt ve nhẹ nhàng lên thân thể của Tiểu Hắc, rõ ràng là không có địch ý gì.

Nhìn thì có vẻ thân cận nữa là đằng khác.

Thẩm Thạch kinh ngạc liền dừng bước.

Đúng lúc đó, lão Long chậm rãi ngẩng đầu lên, mở miệng nói tiếng người, thanh âm không lớn, nhưng lại quanh quẩn nơi hang ổ của lão Long cứ như vậy truyền vào tai của Thẩm Thạch:

“Những thứ ngươi thấy vừa rồi đều là giả dối.”

“Giả dối?” Thẩm Thạch ngơ ngác một hồi, trêm mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn khồn hiểu hàm ý trong câu nói của lão Long.

Lão Long cũng không giải thích cho hắn thêm điều gì, có chút lười nhác mà quơ quơ móng vuốt, một lát sau Thẩm Thạch nghe sau lưng mình truyền lại một hồi âm thanh của tiếng đất đá vỡ vụn rơi đồm độp, hắn vội vàng quay người lại nhìn thì thấy thạch bích vốn trống rỗng lúc này rơi ra một hòn đá nhất thời làm bụi đất mù mịt.

Khi hòn đá rơi xuống từ trên thạch bích thì trên đó cũng xuất hiện một đồ án mới.

Trong nội tâm của Thẩm Thạch chợt rung động mãnh liệt, quay lại nhìn về phía lão Long, lão muốn nói điều gì đó nhưng giống như không muốn nhiều lời, nâng đầu rồng lên rồi lại nằm xuống, chẳng nói gì rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, sự chú ý của lão lên người của Tiểu Hắc lúc này đã nhu thuận hơn rất nhiều.

Nhìn qua thì lão Long không có địch ý với Tiểu Hắc, Thẩm Thạch tạm thời yên lòng, sau khi suy nghĩ một lát, liền quay người đi về phía thạch bích bắt đầu quan sát kĩ lưỡng.

Có lẽ do được một lớp đá bao bọc bên ngoài nên không bị ăn mòn bởi năm tháng, nên những gì khắc hoạ trên thạch bích Thẩm Thạch liền nhìn thấy rõ ràng nên nhanh chóng hiểu được ý nghĩ của nó.

Đây là thần thoại thời thượng cổ, giống như là Bàn Cổ Cự Thần khai thiên tích địa, cũng có những cự nhân không biết lai lịch kia, Thẩm Thạch chợt phát hiện bên trong đồ án có một ít thân ảnh cực lớn dưới chân là vô số thân ảnh của các chủng tộc nào đó.

Đám cự nhân ở phía trên đang chiến đấu như huỷ thiên diệt địa, mà chủng tộc dưới chân đám cự nhân kia đồng dạng cũng đang có chiến tranh kịch liệt, tàn khốc hôi tanh mùi máu, nhưng cảnh tiếp theo làm cho hô hấp của Thẩm Thạch phải ngừng trệ.

Trong đó có một chủng tộc nhìn rất quen thuộc, bất ngờ đó chính là Yêu Tộc là chủng tộc cầm đầu dị tộc trước đây trong Hồng Mông thế giới lúc này đang hào khí sôi sục, gào thét điên cuồng để mà chém giết, nơi bọn hắn đứng là ở dưới chân đám cự nhân kia, trong tay Yêu Tộc lăm lăm vũ khí nơi mà bọn hắn tấn công chính là vị thần khai thiên tích địa Bàn Cổ Cự Thần.

Sau đó một cảnh khác làm cho Thẩm Thạch vô cùng kinh ngạc cũng tình cờ xuất hiện, dưới chân của Bàn Cổ Cự Thần có vô số bóng người vì Thần mà chiến đấu, bề ngoài tất cả đều giống nhau như đúc chỉ có một chủng tộc, chỉ duy nhất một chủng tộc sát cánh cùng Bàn Cổ Cự Thần, cho dù là đao quang huyết ảnh, dù là núi sông vỡ nát, trời long đất lở thì cũng vì Thần mà chiến đấu.

Là Nhân Tộc.
=================
Lão Long bỗng cất tiếng người
Những điều chứng kiến chỉ lừa ngươi thôi
Bích họa lần nữa rửa trôi
Bàn Cổ - Nhân tộc cùng ngồi một phe.