Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 318: Mưa đêm




Hắc Mộc thành cách biên cảnh của Lam Châu một khoảng cách, mà Thiên Âm Sơn Mạch thuộc Âm Châu lại càng cách biên cảnh một đoạn đường rất dài, bởi vậy thời tiết của hai địa phương trên cơ bản sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau. Người dân sống trong Tây Lô Thành nằm dưới chân Thiên Âm Sơn cơ hồ mỗi khi nhìn lên thiên không cơ hồ đều mang theo vẻ lo lắng, rất ít thời gian thấy được ánh mặt trời sáng lạn. ở Hắc Mộc Thành này thời tiết thường thay đổi rất thất thường, âm u, mưa, nắng, liên tục thăy nhau xuất hiện.

Ngày hôm nay tại Hắc Mộc Thành thời tiết âm u, không biết tại sao nhìn thoáng qua có điểm giống thời tiết của Thiên Âm Sơn ở nơi xa xôi. Khung cảnh về đêm có chút lạnh lẽo, trên trời mây đen tụ tập, thời điểm có gió lạnh thổi cây cối, nhà cửa phát ra từng hồi âm thanh xào xạc trầm thấp làm cho con người ta tâm phiền ý loạn. Trong nội viện ngoại viện, chỗ xa chỗ gần, đâu đâu cũng thấy cảnh nhà nhà đóng cửa tắt đèn.

Người bịt mặt hai tay để sau lưng, thản nhiên đứng trong đình viện, hứng thú nhìn Thẩm Thái cùng Tiểu Tề bên trong thính đường, tựa hồ đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người cũng không có bất kỳ sự kinh ngạc cùng cảnh giác nào, thậm chí cũng không vội vã đi hỏi thân phận của bọn hắn hay bọn hắn tới với mục đích gì,mà ngược lại hắn nhìn hai người với ánh mắt hiếu kỳ và bộ dáng cao cao tại thượng.

Hắn cũng chỉ nhìn trong chốc lát rồi nhìn lướt qua Tiểu Tề nói : "Ta không biết ngươi". Sau đó ánh mắt của hắn rời khỏi người Tiểu Tề, đồng thời duỗi tay chỉ về phía Thẩm Thái lúc này đang ngồi trên ghế nói "Nhưng ta nhìn ngươi có chút quen mắt".

Thanh âm của hắn nghe có chút già nua, có lẽ tuổi tác cũng không nhỏ rồi, bất quá hắn đứng trong bóng tối nhưng trên người dường như ẩn ẩn tản ra ánh sáng, tự nhiên tạo ra cảm giác cao cao tại thượng, thâm sâu khó lường.

Ánh mắt của Thẩm Thái đồng thời cũng dừng lại trên người bịt mặt kia, ngay từ khi xuất hiện hắn tựa như nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, trầm mặc không nói gì. Ánh nến trong mắt hắn như hai ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt lên, trầm mặc một lát hắn bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó bình tĩnh nói: " Tuy rằng ngươi che mặt, nhưng ta cũng vẫn nhận ra ngươi".

" A? " Người bịt mặt dường như rất hứng thú nhìn qua Thẩm Thái, hào quang trong hai mắt dần dần sáng lên, càng tăng thêm vài phần lợi hại, đi về phía trước một bước nói, " Nói như vậy, chúng ta là người quen biết cũ rồi, chỉ là lão phu lớn tuổi như thế nào cũng không nhớ nổi ngươi, không biết các hạ có thể cáo tri tôn tính đại danh a?"

Nhìn qua hắn chỉ là tùy tùy tiện tiện bước về phía trước một bước, nhưng ngay lúc đó tòa đình viện bên trong gió đêm đột nhiên chấn động, thậm chí còn phát ra âm thanh " Ô Ô" bén nhọn. Bầu trời càng thêm âm u, mây đen ngày càng dầy, giống như khí tức nặng nề, âm trầm trước cơn giông bão, có thể sẵn sàng bộc phát bất kỳ lúc nào.

Mặc dù còn cách một bức tường, nhưng trước một bước nhìn như tùy tiện của lão, nhiệt độ trong tòa thính đường đột nhiên lạnh xuống, gió lạnh bên ngoài dường như cũng muốn dồn cả vào đây. Nhưng đúng lúc đó, Tiểu Tề vẫn một mực trầm mặc đứng bên người của Thẩm Thái đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đồng thời cũng bước lên một bước chắn trước người Thẩm Thái.

Gió lạnh đang phần phật thổi tới, đột nhiên đình trệ tại động khẩu tổn hại trên vách tường, giống như một con dã thú đâm đầu vào tường thành, phát ra một tiếng vang nặng nề sau đó hóa thành vô hình.

"Đông..." một âm thanh giòn vang bỗng cất lên, trên vách tường thoáng lay động rồi lập tức xuất hiện bảy tám vết nứt.

Ở trong sân, lão giả có chút ngoài ý muốn liếc nhìn TIểu Tề, bất quá gặp tình huống như vậy hắn cũng không tỏ ra chút xợ hãi nào, thậm chí còn khẽ cười nhin Tiểu Tề nói: " Chàng trai này, đạo hạnh không tệ a.""

Tiểu Tề lạnh lùng dứng nhìn hắn, trầm mặc không nói gifnhuwng ánh mắt lại lạnh như băng,tựa như một đầu hung thú đang tập trung vào con mồi, tỏa ra sát ý lạnh thấu xương.

Không một ai muốn một ánh mắt như vậy tập trung vào mình, cho dù là với thân phận cùng đạo hạnh thâm sâu của lão giả che mặt cũng không ngoại lệ. Hắn vốn là cao cao tại thượng, có chút coi rẻ như mèo vờn chuột, nhưng không ngờ hai con "chuột nhắt" này dường như không xợ hãi chút nào, sãn sàng quay lại cắn lão một nhát.

Hắn vốn là nhân vật có địa vị cao trong nhiều năm, vài năm trước lại xuất hiện một biến cố cực lớn, từ đó về sau tâm tính đại biến, tính tình trở nên ngoan lệ hung ác, vội vàng dễ xao động, bình thường nhìn qua thì không phát hiên bất kỳ vấn đề gì, thực ra trong tâm loạn như ma, cho nên mới có nhiều điều cổ quái không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Giờ phút này bị ánh mắt hung ác, không chút nào che dấu của Tiểu Tề nhìn chằm chằm, lão già che mặt lập tức nộ khí trùng thiên, lạnh lùng trừng tới, trên người tản mát một cỗ sát khí đậm đặc như thực chất, chuẩn bị động thủ tiêu diệt hai con "chuột nhắt" không biết sống chết này.

Đúng vào lúc này, bầu trời phía trên đình viện truyền đến một tiếng chim hót thanh thúy, một đầu đại điểu với bộ lông vũ tươi đẹp đang bay lượn, xuyên phá qua lớp mây đen, bất chợt lại lao xuống, đập cánh bay lướt qua phía trên đình viện. Gió lạnh thổi qua, bất chợt xuất hiện vài giọt nước nhỏ lạnh như băng.

Bây giờ đang là đêm khuya, mưa gió bắt đầu lặng lẽ kéo đến.

Cơn mưa còn rất nhỏ, thậm chí còn chưa kịp rơi đến trên đàu lão giả che mặt đã biến mất không còn chút tung tích, bên trong thính đường, Thẩm Thái mập lùn từ trên ghế đứng lên, chậm rãi nói:
"Tây Lô Thành, Thiên Nhất Lâu"

Lão giả che mặt thân thể lập tức chấn động, bỗng nhiên quay người lại, lực chú ý đang đặt trên người của Tiểu Tề chuyển dời hết lên người Thẩm Thái, tinh quang trong mắt đại thịnh, sau một lát, chỉ nghe thấy thanh âm : Ti ti" từ sau lớp khăn che mặt truyền ra, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ: " Thì ra là ngươi, tên súc sinh phản nghịch.."

Không biết từ khi nào, trên tay Thẩm Thái bỗng xuất hiện nhiều hơn một mặt kính Lưu Ly chế tác cổ xưa, bên trong kính là một mảnh mơ hồ, không biết có phải do quá mức cũ kỹ mà không còn cách nào sử dụng được. Thẩm Thái nhưng có vẻ thập phần yêu quý mặt kính cổ xưa này, dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ngẩng đầu nhìn che mặt lão giả, mỉm cười nói:
"Lão nhân gia ngài cao cao tại thượng, ở đâu có tâm tư đi nhớ rõ ta một tiểu nhân vật trong mắt ngài tựu như con sâu cái kiến. Không giống như ta đây, trí nhớ đặc biệt tốt, dù ngài thay đổi xiêm y, che đậy gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngươi một lần là ta đã lập tức nhận ra rồi."

Lão giả che mặt dữ tợn cười lớn nói: " Ngày xưa là cá lọt lưới, hôm nay còn dám xuất hiện trước mặt lão phu, ngươi đây là không muốn sống nữa sao?". Nói xong, trong mắt hắn tinh mang thoáng hiện, hét lớn một tiếng, " Võng Lượng, lăn ra đây cho lão phu!".

Tựa như đáp lại tiếng hét như kinh lôi của hắn, tận sâu trong mây đen đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền, gió bất chợt thổi mạnh, nước mưa lớn như hạt đậu từ trên trời giáng xuống, liên miên bất tận như tơ trời, tràn ngập giữa thiên địa.

Lần lượt từng bóng người mờ ảo, như ẩn như hiện trong những góc âm u của tòa đình viện dần xuất hiện, giống như quỷ mỵ, lại tựa hồ giống với Tiểu Tề như dã thú ẩn núp trong bóng đêm, đem theo nỗi sợ hãi cùng sát ý, lạnh lùng tập chung vào lão giả khí thế hừng hực trong mưa gió kia.

Nhưng lão giả che mặt với ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng nhìn qua những hắc ảnh kia, tựa hồ đang nhìn bọn đạo chích chẳng đáng quan tâm, cuối cùng ánh mắt lão rơi vào trên người Thẩm Thái, dường như lão nhớ lại cái khoảng khắc mà lão phải nếm chải cảm giác cực kỳ thống khổ, lập tức hai mắt lão phiếm hồng, thân hình vặn vẹo muốn bạo phát, hắn muốn đem súc sinh mà lão căm hận, nguyền rủa vô số lần này ra bầm thây vạn đoạn.

Một kích mang theo phẫn nộ tột cùng của tu sĩ Nguyên đan kỳ, không một ai dám khinh thị, ngay ca Tiểu Tề trên mặt cũng lộ ra vài phần ngưng trọng, những bóng người mờ ảo xung quanh càng khẩn trương rục rịch.

Chỉ là đúng vào lúc này, Thẩm Thái đang đứng trong sảnh đường nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt gương Lưu Ly cổ xưa trong tay, đột nhiên nhàn nhạt nói một câu: " Ngươi không muốn biết, năm đó là ai muốn ám toán hại ngươi hay sao?".

Lão giả che mặt thân thể đột nhiên ngừng lại, thân thể một lần nữa đứng vững trong làn mưa. Âm thanh "Ào ào" vang lên trong đình viện, là tiếng mưa rơi xuống làm bắn lên từng đóa, từng đóa bọt nước mù mịt....