Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 347: Đi theo ta




Bên trong Phi Hồng Giới đại địa rạn nứt.

Một đường hào rộng lớn vắt ngang đáng sợ, nham thạch nóng chảy đỏ thẫm sục sôi chảy dọc bên dưới khe rãnh, điên cuồng va đập vào chung quanh thạch bích, phảng phất muốn thôn phệ tất cả mọi sinh linh muốn băng qua. Trời đất một mảnh u ám, không thấy rõ nơi xa hơn nhưng tại địa phận cái hào rộng này chạy thẳng đến cổng chính thì la liệt thi hài Yêu tộc trải dài đầy đất.

Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc dừng lại bên cạnh những thi thể này, nhìn qua sắc mặt mỗi người đều phức tạp, một số người trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi vì từ lúc bắt đầu tiến vào mảnh giới Thổ này, dường như mọi việc thấy được đều là chỉ có tử vong.

Không có một ngọn cỏ, không hề tồn tại sinh linh, dọc đường thây chất đầy đồng.

Trong mọi cách để tìm một con đường sống nhưng lại sử dụng thi thể để làm dấu hiệu thì đối với kẻ đến sau vô tình sinh ra một cỗ áp lực thực lớn, sẽ làm sản sinh trong ngươi một loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Bởi vì tất cả những điều ngươi thấy đều không ngừng nhắc nhở ngươi, người kế tiếp biến thành thi thể nhiều khả năng chính là ngươi.

Phía trước rốt cuộc là cái gì? Phía trước đến cùng có cái gì?

Có tồn tại chút nào hi vọng, có tồn tại cơ hội sống sót nào hay không?

Ngọc Lâm cùng Ngọc Lung đứng đầu đám người, quan sát những thi thể trên đất, những tên yêu này trốn khỏi Yêu Giới, cuối cùng hoàn toàn bị hủy diệt tại nơi đây, tai họa nhận lấy còn đáng sợ hơn trong lãnh thổ bộ tộc nhiều lần.

Thần sắc trên mặt Ngọc Lung rất là khó coi, ánh mắt đảo qua thi thể những Hổ đầu nhân trên mặt đất, nói khẽ với Ngọc Lâm: "Đều là Hổ tộc sao?"

So với muội muội thì Ngọc Lâm tỉnh táo hơn nhiều, cơ hồ thần sắc chẳng có bất kỳ biến hóa gì, nhưng trong đôi mắt rắn kỳ dị đang lộ ra thêm vài phần quang mang băng lãnh, nghe vậy trầm mặc một lát, lập tức gật đầu nói:

"Hẳn là bọn họ."

Ngọc Lung thở dài: "Không ngờ bọn hắn thế mà đều đã chết ở nơi đây, vận khí thật sự là không tốt. "

Ngọc Lâm nhìn sơ qua phía xa, sau đó lại nhìn những thi hài trên mặt đất tử trạng vô cùng thê thảm, đặc biệt là những thi thể gần vách nham thạch nóng chảy toàn thân bị thiêu thành một mảnh cháy đen, cực kỳ đáng sợ. Nàng khe khẽ lắc đầu, có phải là đang thương tiếc cho tộc Hổ, chẳng qua thì cứ coi là như vậy. Nói ra chỉ sợ cũng chẳng có quá nhiều người tin.

Năm đó bên trong Yêu giới, các lộ Yêu tộc kịch liệt tranh đấu quanh năm, nàng suất lĩnh Thiên Thanh Xà Yêu một tay tiêu diệt các bộ tộc Yêu tộc khác, kỳ thật số lượng bộ tộc bị tiêu diệt cũng không phải ít.

Máu Xà Tộc vĩnh viễn đều là máu lạnh.

Chẳng qua khi nàng lấy lại dáng vẻ, chuẩn bị tiếp tục dẫn tộc nhân tiến lên, bỗng nhiên thân thể có chút khựng lại, cảm giác ánh mắt mọi người trong Tộc Thiên Thanh Xà Yêu đột nhiên tập trung hết lên người nàng.

Thói quen bao nhiêu năm của bao nhiêu người đều coi nàng là chủ nhân, quen với sự dẫn dắt của Ngọc Lâm dùng danh nghĩa bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu chém giết sinh tồn ở Yêu Giới. Đến giờ chỉ là bọn hắn tựa hồ đều chưa từng gặp qua loại tình huống đường cùng như thế này.

Lúc này còn có thể dựa vào ai?

Ngọc Lâm đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, sau đó đi đến đội ngũ phía trước nhất, khẽ giơ hai tay, toàn thân chậm rãi bay lên không trung. Sau giây lát, thanh âm nàng vang vọng khắp đội ngũ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, mặc dù không đinh tai nhức óc nhưng mang theo sự uy nghiêm bẩm sinh, một loại oai phong làm cho người ta cảm thấy an tâm:

"Đi theo ta!"

"Chúng ta cùng nhau vượt qua giới Thổ này, đến vùng đất tổ tiên của chúng ta!"

Tiếng nói lượn lờ, hồi lâu không tan. Tất cả mọi người theo dõi nữ tử kia quay người, bình tĩnh bước đi dẫn đầu. Ngọc Lung cầm trong tay Liêm đao khổng lồ im lặng theo sau tỷ tỷ, phía sau là đám Thanh Xà vệ đuổi theo xít xao, kế đó là toàn bộ Thiên Thanh Xà Yêu tộc bắt đầu chuyển động. Mọi người lại bắt đầu lê bước chân mệt mỏi, kiên nhẫn đuổi theo thân ảnh uyển chuyển phía trước, lại lần nữa tiến vào sâu trong Phi Hồng giới vô cùng thảm khốc kia.

Phía trước vẫn là một mảnh hôn ám, hoàn toàn nhìn không thấy phía cuối con đường ở nơi nào, chỉ có thi thể khắp nơi là dấu hiệu để bọn hắn tiến lên.

-----

Tại Vũ khư, Thẩm Thạch chậm rãi bước đi, ánh mắt bình tĩnh, thoạt nhìn thần thái cũng không quá mức lo lắng. Cho dù hắn đã hứa với Cố Linh Vân đến đây để kiếm loài hoa trú nhan. Lúc này đây bộ dạng rõ ràng cũng không nóng lòng tìm cho được.

Trên thực tế Trú Nhan hoa rốt cục là ở nơi nào, lúc thám tử kia hồi báo cho Cố Linh Vân chưa kịp nói rõ ràng thì đã tắt thở. Ngày đó hắn nhận tờ giấy từ Cố Linh Vân, đại đa số ý tứ đều là phương hướng Vũ Khư, ngoài ra cũng cần chú ý một ít trên đường, còn về phần mấu chốt Trú Nhan hoa mọc ở đâu thì trên giấy cũng chẳng có ghi chép.

Trên thực tế, ngày đó trong thư phòng chi nhánh Thần Tiên Hội tại Lưu Vân Thành tựu chung chỉ có hai người, Cố Linh Vân đã từng lén lút nói với hắn về bí mật sinh trưởng của Trú Nhan hoa. Mật thám kia sau khi được cứu về, trước khi chết mơ hồ đã nói một câu:"Trên đài Nhật Quang ... "

Nghe như là trong Vũ Khư có một địa phương tên là đài Nhật Quang. có phải là Trú Nhan hoa đang ở trên đó?

Thế nhưng tại Vũ Khư này, Thẩm Thạch đi lòng vòng một hồi, đi ngang qua hai ba tòa đài cao chỉ thấy một mảnh hoang vu đìu hiu. Từng tòa đài cao toát lên vẻ tang thương cũ kỹ, căn bản không có bất kỳ tiêu chí nào giống như tên gọi "Nhật Quang", lại càng không cần phải nói là trực tiếp ghi rõ "Nhật Quang thai".

Ngoại trừ chuyện đó, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời Vũ Khư, trong lòng nhịn không được oán thầm, nơi địa phương quỷ quái này quanh năm mưa dầm tả tơi, quanh năm không ló chút ánh nắng thì làm sao có thể sẽ có cái gọi là "Nhật Quang thai".

Vừa đi vừa nghĩ, bước chân Thẩm Thạch cũng một mực không dừng, bất tri bất giác đã đi tới một tòa đài cao khác, liếc nhìn lên trên chỉ thấy là một khối chồng chất những tảng đá lớn màu trắng tương tự cấu thành, tang thương cổ xưa, rêu xanh đầy đất, cùng mấy tòa đài hắn thấy trước đó giống nhau như đúc.

Thẩm Thạch lắc đầu, bước nhanh quanh rìa nhìn sang đầu bên kia, quả nhiên trông thấy phía trước vốn là cửa vào đã bị Cự Thạch sụp đổ rơi xuống phá hỏng cửa động.

Thẩm Thạch nhíu mày, thoạt nhìn có chút hoang mang, những tòa đài cao bề ngoài kinh người nhìn tương tự thì cũng thế mà thôi. Thế nhưng chỉ có một tòa đài cao có cửa vào sụp đổ thì không nói, đoạn đường vừa qua có tới mấy tòa đài cao, toàn bộ lối vào đều bị lấp kín. Nhắc tới đúng là trùng hợp, thật sự là có chút gì đó làm người ta khó tin.

Xem ra như là có người cố ý phá hỏng cửa vào những đài cao này, nhưng chuyện này thật ra là tại sao vậy chứ ?

Là vì trong những cái đài cao này ẩn chứa bí mật gì đó cho nên không tiện để cho người khác đi vào dò xét.

Thẩm Thạch có chút nghi ngờ, nhưng cũng không tới chỗ cửa vào xem xét cẩn thận. Bởi vì kinh nghiệm nói cho hắn biết mấy cái cửa chắn trước mấy tòa đài cao kia đều đã bị lấp chết rồi, những tảng đá khổng lồ rơi xuống che chắn cực kỳ chặt chẽ, cậy vào sức mạnh mà nói thì rất khó để vào được bên trong.

Bất quá một lát sau, Thẩm Thạch bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng lại hướng lên trên, ánh mắt từ từ tỏa lên sáng ngời. Bộ dạng những đài cao này dường như quả thật có chút bí mật, thế nhưng không vào được cửa thì tại sao không xem qua hướng từ trên đài cao sẽ dẫn ta đi đâu. Nói không chừng có lẽ cũng có chút thu hoạch?

Chẳng qua Thẩm Thạch lại lần nữa có chút do dự, bởi vì hắn nhanh chóng đã nghĩ đến một vấn đề phiền toái khác.

Những đài cao này cao lớn vô cùng, so với những cây cao to trong rừng rậm chung quanh cũng cao lớn hơn, nếu như tới được đỉnh đài cao nhất, vận khí không tốt thì có khi nào bị sét đánh hay không a...

Thẩm Thạch trong lúc nhất thời chần chờ thầm nghĩ có phần không dám thừa nhận đối với vận khí của mình quả thật là rất xấu.