Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 366: Kịch độc




Thanh âm Ngọc Lâm mang theo vài phần lạnh lẽo có chút dồn dập, nhưng bộ dạng Thẩm Thạch dường như không để tâm, vẫn một mực bước lên thượng cổ Truyền Tống pháp trận.

Đồng tử Ngọc Lâm hơi co rút lại, cánh tay khẽ nhúc nhích tựa như là muốn ra tay. Nhưng đúng lúc đó Thẩm Thạch bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Ngươi muốn giết ta?"

Hỏi trắng ra như vậy ngược lại làm cho động tác Ngọc Lâm dừng lại đôi chút, sau đó nàng hít một hơi sâu,chậm rãi đi đến gần Thẩm Thạch và nói: " Nếu như ngươi không đùa bỡn ta , ta đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho ngươi ".

Thẩm Thạch nhìn thật sâu vào mắt nàng, từ từ nói: " Ta không nghĩ sẽ trở về với ngươi. "

Sắc mặt Ngọc Lâm lạnh lẽo nói: " Ngươi muốn chết? ".

Thẩm Thạch trả lời: " Ta chính là không muốn chết nên mới không theo ngươi trở về ".

Ngọc Lâm bỗng nhiên đi về phía trước cười lạnh: " Phải chăng ngươi đã quên Thượng cổ truyền tống pháp trận không phải lúc nào cũng có thể khởi động. Trước khi nó khởi động đưa ngươi rời khỏi Sa La giới , ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi sự truy đuổi của ta sao ?".

Ánh mắt Thẩm Thạch có chút kì lạ nhìn nàng, bình tĩnh nói : " Nếu như ngươi không sử dụng Thanh Xà chân thân thì ngươi không giết nổi ta, nhưng nếu ngươi lộ ra chân thân của mình tại đây chắc hẳn biết rõ hậu quả là gì ?".

Ngọc Lâm trầm mặc, lạnh lùng nhìn hắn và không nói gì nữa. Thẩm Thạch thở dài một hơi , nói tiếp: " Tộc trưởng , ta không có ác ý đối với ngươi cũng như với Thanh xà bộ tộc. Năm đó ở Yêu giới có thể nói Thanh Xà bộ tộc đã cứu ta. Nếu như ngươi cần hiện tại ta liền lập lời thề , chỉ cần ngày nào ta còn sống tuyệt không nhắc đến việc này ".

Ngọc Lâm nở nụ cười nhạt mang theo chút lạnh lẽo nói : " Ngươi muốn ta đem hơn một nghìn tính mạng của bộ tộc giao phó vì lời thề của ngươi sao?" Sau đó lại khinh miệt nhìn Thẩm Thạch nói: " Tuy ta không thể lộ ra chân thân nhưng ngươi đừng quên thanh tiên đan ".

Thần sắc Thẩm Thạch có chút ảm đạm, trầm mặc trong giây lát: " Dù chết ta cũng không muốn chết ở bên trong mảnh đất Vũ Lâm kia, bị những Thanh Xà Vệ giết chết. Huống chi ta còn nhớ rõ, thời điểm trước kia còn ở Yêu Giới có một bộ phận Thanh Xà Vệ còn nuốt luôn thi hài ".

Ngọc Lâm hít một hơi thật sâu, mặt trầm như nước lạnh lùng thốt: " Nói nhiều như vậy đến cuối cùng ngươi cũng chỉ là muốn bỏ đi, không thể cùng ta thương lượng được sao?"

Thẩm Thạch lắc đầu, quả quyết nói : " Ta không quay về ! "

Hai người đối mặt thật lâu, bầu không khí lạnh cứng, trong mắt Ngọc Lâm hàn ý ngày càng sâu nhưng đáy mắt Thẩm Thạch cũng không có vẻ nhượng bộ. Lại là một bộ dạng dù chết cũng không trở về cùng nàng. Ngay tại thời điểm hai người giằng co, ngay trung tâm Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận cách đó không xa đột nhiên kim quang bừng sáng báo hiệu pháp trận đã mở."

Thẩm Thạch nhìn Ngọc Lâm một cách thật sâu sắc, thấp giọng nói: " Tộc trưởng, ta thề đời này kiếp này quyết không lộ ra nửa điểm tin tức về Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc, để cho các người giữ bí mật này mà sinh sống bên trong Sa La giới. Nếu ta làm trái lời thề chết không được yên, chẳng thể luân hồi, như vậy được chưa? "

Ngọc Lâm nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, hai tròng mắt rắn trợn to lên, tản ra hàn quang làm lòng người kinh hãi.

Thẩm Thạch cũng không nói gì nữa, đối mặt với Ngọc Lâm từng bước từng bước lui về phía sau. Trên mặt lộ vẻ thập phần phòng bị, cứ như vậy thối lui tới trung tâm Thượng cổ truyền tống pháp trận. Lúc này Ngọc Lâm thần sắc biến ảo nhưng vẫn không cử động , cứ đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn bóng dáng Thẩm Thạch.

Ánh sáng phát ra từ thượng cổ truyền tống pháp trận ngày càng mãnh liệt, khí tức mênh mang từ phía trên đổ xuống, hết thảy cũng đến bước ngoặt cuối cùng. Chợt Ngọc Lâm nhìn hắn vô cùng lạnh lẽo, tay phải nàng bất thình lình lăng không chém xuống như lưỡi dao bén ngọt chém vào dã thú, một đao phong hầu.

Giữa kim quang bao trùm đám người Thẩm Thạch chợt quát to một tiếng, hai tay dồn sức bóp chặt cổ họng của mình, cơ mặt bắt đầu vặn vẹo. Ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, màu máu tựa hồ không còn là huyết hồng mà là một màu xanh quỷ dỵ.

Sau một khắc kim quang ngất trời , mọi người bên trong Thượng Cổ truyền tống pháp trận đã không còn thấy đâu. Ngọc Lâm nhìn chỗ pháp trận trống rỗng lạnh lùng cười khẩy rồi quay người rời đi.

Hồng Mông chủ giới Thiên Hồng Thành, trận đảo.

Kim sắc rực rỡ chói lọi hiện lên, một đám người từ trong Thượng cổ truyền tống pháp trận đi xuống, những người đứng bên Thẩm Thạch hết thẩy đều né tránh hắn, không có bất kỳ người nào có ý tiến lên giúp hắn một chút.

Mọi người chỉ đơn thuần là lạnh lùng nhìn hắn xong sải bước đi ra.

Thẩm Thạch thất tha thất thểu từ trong Thượng cổ truyền tống pháp trận đi xuống, thoáng cái quỳ rạp xuống bên cạnh pháp trận, hô hấp của hắn bắt đầu cực kỳ khó khăn, con mắt cũng trở nên có chút mơ hồ, khóe miệng càng không ngừng có một tia máu màu xanh chảy xuống, thậm chí trên mặt hắn đã có thêm vài phần khí đen.

Chỉ một viên thanh tiên đan mà chất độc thật mãnh liệt ghê ghớm.

Thẩm Thạch thất tha thất thểu từ bên trên cổ Truyền Tống Pháp Trận đi xuống, thoáng cái đã quỳ rạp bên cạnh pháp trận, hắn bắt đầu hô hấp khó khăn, hai mắt trở nên mơ hồ, một tia máu màu xanh không ngừng chảy xuống từ khóe miệng, thậm chí trên mặt của đã hiện lên vài phần thanh khí.

Kịch độc thật mạnh, một cái Thanh Tiên Đan rất tốt!

Thẩm Thạch há miệng thở hỗn hển, sau đó đưa bàn tay có chút run rẫy vào Như Ý Đại bắt bắt vài cái, lấy ra mấy bình ngọc, không cần suy nghĩ nhiều trực tiếp mở toàn bộ nắp, nhanh như chớp đem mấy loại linh đan bên trong rót toàn bộ vào miệng một hơi nuốt xuống, giống như ăn đậu, đem toàn bộ linh đan nuốt xuống khiến cả đống linh đan tích tụ nơi cổ họng khiến vành cổ phìn ra như đang nuốt một quả táo vậy.

Sau một hồi lâu, nhường như cảm giác của hắn đã tốt hơn một chút, tuy có hơi thở dốc nhưng lực định khí hình như đã khôi phục vài phần. nhìn qua có thể thấy được đống linh đan này có hiệu quả khắc chế dược lực chứa trong kịch độc Thanh Tiên Đan , trong lòng Thẩm Thạch đại hỷ, cố đứng lên đi thử vài bước, cảm thấy trong cơ thể như không có vấn đề gì lớn, liền tăng tốc bước chân đi về hướng Thượng cổ Truyền Tống Pháp Trận phía bên kia.

Nhưng chỉ đi được tầm trăm bước không sai biệt nhiều chỉ từng đó khoảng cách, bỗng nhiên Thẩm Thạch thấy trước mắt tối sầm, một cảm giác khó có thể hình dung giống như mê mang choáng váng xông thẳng lên não, suýt chút nữa làm hắn hôn mê tại trường.

May mắn là ý chí của hắn cứng cỏi vô cùng, tại thời khắc này sự cứng rắn đã vượt qua giới hạn, sau đó, hắn lại phun ra một ngụm máu, mà lần này, ngụm máu tươi hắn nhổ ra thoắt cái đã biền thành một vũng đen khịt bốc mùi.

Đen như màu mực.

Mọi người xung quanh lần nữa tránh xa hắn hơn, Thẩm Thạch có chút mơ màng nhìn đám hắc huyết do mình nhổ ra, một loại cảm giác tuyệt vọng xông thẳng lên đầu. Kịch độc mãnh liệt như thế, cho dù Nhân tộc có rất nhiều năm nghiên cứu cũng đã ra tạo ra rất nhiều linh đan có điều tất cả đều không thể giải được loại độc này.

Cảm nhận độc tính phát tác càng lúc càng nặng, thân thể Thẩm Thạch lung lay sắp đổ, dường như có thể ngã xuống bất kì lúc nào.

Trên thực tế, đã trúng phải Thanh Tiên Đan mà có thể sống lâu như vậy, chính hẳn cũng cảm thấy kinh ngạc, phải biết rằng người bình nếu trúng phải kịch động về sau, chỉ sợ sớm đã. . .

Không đúng!

Trong đầu Thẩm Thạch có một thanh âm hét lớn, có thể trong lúc này hắn đang nghĩ tới điều gì. Kịch độc Thanh Tiên Đan mạnh như thế, từ trước đến nay đều trực tiếp đưa con người vào tử địa, tuy rằng độc tính trong người hắn mãnh liệt dị thường nhưng vì sao, lại không thể nào đoạt đi tính mạng của hắn? đến cùng thì thân thể của mình so với người bình thường có cái gì khác biệt?

Không phải Âm Dương chú, đây chẳng qua là công pháp, đối với thân thể nó không có tác dụng kháng độc, liền rất nhanh Thẩm Thạch đã phân tích ra điều này, sau hắn liền liên tưởng đến những việc khác việc mà hắn rất lâu không có nghĩ đên.

Thanh Tiên Đan là kịch độc đến từ Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc đó là một bộ tộc có huyết mạnh vô cùng cường đại, là yêu tộc thần thông của Thanh Xà Thiên Yêu nhất tộc là một trong những thiên phú truyền thừa của tộc Thanh Xà, nếu như không được bọn chúng cứu giúp, e rằng đời này liền không còn thuốc nào có thể cứu nổi.

Nhưng mà tính về loại huyết mạch cường đại thì, từ trước đến nay Thanh Xà Thiên yêu cũng tình là một loại huyết mạch cường hãn nhưng đó cũng chưa hẳn là loại huyết mạch mạnh nhất Hồng Mông đại lục này, loại huyết mạch cường hãn nhất chỉ thuộc về một loài mà đến bây giờ nó đã trở thành truyền thuyết – Long tộc, đặc biệt là Thượng cổ Tam Cự Long, Long tộc chân huyết của bọn họ, cái đó mới là huyết mạch cường đại chân chính.

Là Long huyết dung nhập vào thân hình của Thẩm Thạch, cho nên đã tạo thành tình trạng độc tính kéo dài, vì thế nên giờ khắc này hắn còn chưa chết, Thẩm Thạch suy tư một hồi, đột nhiên hắn lại lần nữa thò tay vào Như Ý Đại tìm qua một lần, thời điểm hắn thò tay ra ngoài, thì trên tay đã nhiều hơn một cái bình ngọc.

Cái bình này là một trong những phần Long huyết mà hắn từ Vấn Thiên Bí Cảnh thu được, đại bộ phần máu rồng thịt rồng, hắn điều cất giấu bên trong động phủ ở Kim Hồng Sơn, nhưng khi ra ngoài hắn vẫn mang theo một ít trên người. Giờ phút này cảm giác buồn nôn như sóng triều dâng lên tận cổ, Thẩm Thạch không một chút chần chờ, cũng không cần quan tâm cuối cùng sẽ ra sao hắn chỉ nghĩ được một điều là uống cũng chết không uống cũng chết đằng nào cũng chết chi bằng làm liều phát a, hắn liền một hơi uống cạn bình Long huyết.

Mặc kệ đi, sống hay chết chỉ còn nước trông vào số phận a!

Thẩm Thạch tiện tay đem bình ngọc chứa Long Huyết ném đi, sau đó thất tha thất thểu chạy tới vị trí Truyền Tống Trận ở phía xa , trực tiếp chạy vào bên trong pháp trận, sau đó ngồi xuống rồi dựa lưng vào một khôi Kim Thai Thạch, thở hỗn hễn, trong lúc đợi kim quang hiện lên, hắn ngẩng đầu nhìn vào không trung, một mảnh bầu trời xanh thẩm xinh đẹp, nhưng lại không biết ngày mai có thể thấy lại gặp lại hay không.