Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 391: Nhân tâm thú vị




Dịch: joker.
Đề tự: thanh54321

Sắc trời đã dần tối, nhưng chẳng rõ tại sao trong bóng tối bao phủ vùng đồng nội này, trên đỉnh núi nhỏ vô danh lại có một luồng hào quang chiếu rọi, soi sáng khắp xung quanh.

Nữ tử kia đứng đó, sắc mặt bình tĩnh, thần thái nhu hòa, hào quang chiếu rọi trên người nàng dường như là nguồn sáng duy nhất trong đại dương hắc ám này. Tất cả bóng tối đều tụ tập lại dưới chân nàng, thần phục với luồng hào quang đó. Mái tóc cùng đôi mắt trong sáng vẫn y như cũ, vẻ xinh đẹp kia vẫn còn vẹn nguyên, vẫn ôn nhu như vậy, chỉ có ánh mắt là trở nên lãnh đạm.

Cả thiên địa như đều trang nghiêm lại.

Nhưng Thẩm Thạch lại như chẳng hề nghe thấy, giờ phút này trong mắt hắn tựa như chỉ có nữ tử đang đứng trong ánh hào quang kia mà thôi.

“Là nàng ư, Xuân Nê…” Hắn nhẹ giọng hỏi, chẳng biết tại sao thanh âm lại trở nên run rẩy hiếm thấy, có lẽ cho đến lúc này hắn mới thực sự hiểu ra rằng, trong lòng mình vẫn luôn còn giữ một phần nhu hòa vì người con gái này.

Lăng Xuân Nê không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Thẩm Thạch. Chẳng biết tại sao trong ánh mắt nàng lại không có nhiều cảm xúc, chẳng kích động cũng không vui sướng, cũng chẳng hề có tức giận hay chán ghét. Nàng vẫn cứ bình tĩnh đến lạ thường như vậy, mà bên trong sự lạnh lùng lại có một loại cảm giác như đứng từ trên cao nhìn xuống.

Hắc ám xung quanh trùng trùng như sóng cả, vô số những đốm sáng màu lục âm u bắt đầu xuất hiện bên trong đại dương hắc ám, tầng tầng lớp lớp như đang tiền gần về phía này. Nhưng nữ tử trong ánh hào quang bỗng nhiên nhẹ nhàng khoát tay áo, màu đen đang rít gào liền lập tức yên tĩnh lại.

“Đó không phải là ta.” Sau một lát, nữ tử kiều mị có bề ngoài giống Lăng Xuân Nê như đúc này thản nhiên nói vậy.

Thẩm Thạch ngạc nhiên, thân thể liền chấn động, hắn đột nhiên hồi tưởng lại trước kia khi còn ở trong địa cung Yêu tộc dưới mặt đất của Thiên Hồng thành, hắn đã từng nói việc này với Hoàng Minh. Khi đó, Hoàng Minh đã từng có một suy đoán đựa trên lời kể của hắn. Sắc mặt của hắn từ từ trở nên trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào nữ tử này, trong miệng như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra nhưng cuối cùng lại không thể thốt nổi một lời.

Lăng Xuân Nê ngắm nhìn nam tử đó, ngắm nhìn thần sắc của hắn đang từ từ lộ ra vẻ bi thương đến không thể nào khống chế nổi, mặt nàng lần đầu biểu lộ ra một chút tâm tình, giống như là miệt thị nhưng lại pha lẫn thêm chút ít hiếu kỳ. Nàng cẩn thận nhìn Thẩm Thạch rồi đột nhiên khẽ nở một nụ cười, nhu mỳ quyến rũ đến vô cùng, dường như chính là bộ dáng của Lăng Xuân Nê năm đó khi đứng trong gió xuân ấm áp, cười nói cùng Thẩm Thạch. Nàng hỏi:

“Sao vậy, ngươi rất đau khổ sao?”

Thẩm Thạch nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ nghiến chặt răng, hơi thở trở nên dồn dập. Một lúc sau hắn mới từ từ ổn định lại, liền trợn mắt nhìn Lăng Xuân Nê, thấp giọng hỏi: “Nàng, nàng có phải chịu khổ không?”

Lăng Xuân Nê nhìn lại hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?”

Thẩm Thạch hờ hững lắc đầu, trên mặt thoáng có nét đau đớn, lại có thêm một tia hối hận vô cùng. Hắn chua chát hỏi: “Nàng có phải chịu khổ hay không?”

Lăng Xuân Nê nở một nụ cười, sau đó ôn hòa đáp: “Có đấy.”

Thân thể của Thẩm Thạch đại chấn, toàn thân lập tức phát ra một luồng sát khí, hắn mạnh mẽ bước lên một bước.

Lăng Xuân Nê tựa như không thèm để ý đến sát ý của Thẩm Thạch, chỉ bình tĩnh nói: “ Việc cướp lấy thân thể này đương nhiên không thể đơn giản như ngủ một giấc được, chắc chắn nàng phải chịu thống khổ muôn phần. Tuy vậy ta vẫn còn nhớ rõ, trong thời khắc cuối cùng nàng vẫn không ngừng khẩn cầu ta, muốn ta tha cho ngươi.”

Cổ họng Thẩm Thạch phát ra một tiếng gào trầm đục, nghe như tiếng gào thét tuyệt vọng và đáng sợ của một con Yêu thú. Vậy nhưng Lăng Xuân Nê vẫn không hề có ý coi chừng hay đề phòng gì cả, nảng chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói:

“Sao vậy, ngươi muốn giết ta ư? Vậy thì lại đây.”

Thẩm Thạch trợn tròn con mắt, gầm nhẹ lên một tiếng rồi xông về phía trước, hắc ám xung quanh như có vài phần rung động nhưng rồi lại nhanh chóng yên lặng lại. Vô số đóa Lục Hỏa âm u liền hướng lên trên đỉnh núi, nhìn vào bóng hình xinh đẹp kia.

Lăng Xuân Nê nhìn Thẩm Thạch đang xông tới, hai tay hắn đã có những tia chớp lờ mờ tụ lại. Nàng không hề tránh đi, thậm chí ngay cả ý định né tránh cũng không hề có, chỉ bình tĩnh mà đứng đó. Trong nháy mắt Thẩm Thạch đã vọt tới trước người nàng, tuy trong lòng hắn có chút kinh ngạc vì đối phương không hề phản ứng, nhưng Thẩm Thạch đang bị lửa giận công tâm, hạ thủ không hề lưu tình chút nào, ánh điện trong tay hắn tăng vọt, chuẩn bị đánh ra ngoài.

Nhưng bên trong luồng điện quang, sắc mặt của Lăng Xuân Nê bỗng nhiên hơi biến đổi, đôi mắt trong veo vẫn luôn bình tĩnh lập tức trở nên bi ai, trong chốc lát ánh mắt bỗng tràn ngập những vấn vương dai dẳng, bỗng chốc nàng biến thành hình bóng mà Thẩm Thạch đã từng thấy vô số lần trước đây. Trong nháy mắt này, Lăng Xuân Nê trước đây đột nhiên như trở về ngay trước mặt hắn.

Thẩm Thạch đau đớn gào lên một tiếng, bước chân mạnh mẽ đạp xuống, cứng rắn dừng toàn bộ những động tác của mình lại. Nhưng với lực đạo mãnh liệt như vậy. thân thể hắn cũng chấn động kịch liệt, khóe miệng lập tức rỉ ra một vệt máu.

Sau đó hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lăng Xuân Nê đang đứng cách đó rất gần, dịu dàng ngắm nhìn hắn, cặp môi đỏ mọng hơi mấp máy tựa như muốn nói điều gì. Nhưng đúng lúc đó, khuôn mặt của nàng lại biến hóa một lần nữa.

Nàng lại một lần nữa trở nên bình tĩnh, mang theo một khí tức cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.

Hai loại khí chất bất động như vậy mà lại chuyển đổi rất nhanh chóng và tự nhiên trên cùng một người khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi. Sau khi Lăng Xuân Nê khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, nàng liền nhìn Thẩm Thạch mỉm cười, hỏi:

“Ngươi thật sự muốn giết ta sao?”

“Ngươi có nghĩ tới việc người ngươi tự tay giết chết có thể chính là người ngươi vẫn hằng tưởng nhớ hay không?”

“Bởi lẽ giết ta cũng chính là giết chết cả nàng, ngươi có thể hạ thủ hay sao?”

Dù nét mặt của nàng vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt nhưng từng tiếng nói phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia dường như lại kiều mị và dịu dàng đến vô hạn, giống như tiếng thủ thỉ của nữ tử năm nào khi được hắn ôm vào lòng.

“Ngươi có thể hạ thủ được sao…”

Ánh điện trong bàn tay Thẩm Thạch lóe ra kịch liệt, điện quang uốn éo như ngân xà, phát ra những âm thanh khiến cho người ta kinh tâm động phách, uy lực có vẻ vô cùng cường đại. Mà lúc này bàn tay của hắn chỉ còn cách ngực của Lăng Xuân Nê một chút, chỉ cần hắn nhẫn tâm là có thể dùng toàn bộ thuật pháp đó đánh lên người của nữ tử thần bí này.

Nhưng bàn tay của hắn lại dần trở nên run rẩy, một chưởng này thực sự là dù cho thế nào cũng không thể phát ra. Điện mang cũng run rẩy kịch liệt, nét mặt của hắn cũng từ từ trở nên méo mó. Một lát sau, Lăng Xuân Nê bỗng nhiên mỉm cười, nói:

“Thú vị thật đấy.”

Còn chưa dứt lời thì Thẩm Thạch bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, một bàn tay của Lăng Xuân nê chẳng biết từ lúc nào đã đột nhiên chắn ngay trước tầm mắt, một luồng khí băng hàn lập tức xuyên qua thân thể hắn. Thẩm Thạch kêu to lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại phía sau nhưng đã muộn, một cỗ lực lượng khổng lồ mãnh liệt lao đến, cả người hắn lập tức bay ra ngoài, rơi thẳng vào trong bóng tối đen kịt giữa màn đêm thảm đạm.

Vô số những ngọn lửa màu xanh lá sáng lên mãnh liệt, lao về phía thân thể huyết nhục đang rơi xuống từ trên bầu trời. Trên ngọn núi nhỏ kia, Lăng Xuân Nê cười cười rồi tự nhủ:

“Đây chính là nhân tâm sao, cảm giác này… Đúng là cũng có chút thú vị…”

==========

Thạch Đầu gặp lại Xuân NêTình xưa sống lại đam mê ngọt ngào

Nhưng hồn nàng ở nơi nào,

Thương tâm bi phẫn dâng trào trong tim!