Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 393: Ác chiến




Dịch: hien055

Thẩm Thạch nhìn Lăng Xuân Nê. Lăng Xuân Nê cũng đang nhìn hắn. Khóe môi hai người khẽ mỉm cười. Cứ như vậy một hồi, cả hai đều không mở lời.

Nơi xa tiếng chém giết đã dần lắng xuống. Vô số Quỷ Vật công thành giống như thủy triều rút đi. Ánh mắt Thẩm Thạch đảo qua lập tức mở miệng hỏi: "Lúc trước Bình Yêu Thành còn chưa xây xong, tại sao Ngươi không giục Quỷ Vật công kích?"

Khóe miệng Lăng Xuân Nê khẽ mấp mấy, cong lên có phần đẹp mắt, dường như thở dài khe khẽ: "Bởi vì ta không nghĩ tới a"

Thẩm Thạch hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"

Lăng Xuân Nê chỉ tới một nơi cách xa Bình Yêu Thành nói: "Không nghĩ tới Nhân Tộc các ngươi hôm nay lại mạnh mẽ đến như vậy, đã đến Yêu Giới rồi mà rõ ràng còn có thể làm được những chuyện như vậy. Thăm dò cặn kẽ, xây đắp thành trì, đúng là không như chúng ta năm đó. "

Ánh mắt Thẩm Thạch lóe lên: "A, các người năm đó thì thế nào?"

Lăng Xuân Nê nhún vai đáp: "Một lời không hợp ý là đã ra tay đánh đập tàn nhẫn rồi."

Thẩm Thạch khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Lăng Xuân Nê cũng không ép hắn, buông tầm mắt về phía tòa đại thành xa xa, suy nghĩ xuất thần một hồi. Sau đó nói khẽ: "Không hiểu nổi năm đó chỉ là con sâu cái kiến, sao nay lại trở nên phiền toái như thế này. "

Thẩm Thạch nhìn bộ dạng suy tư, tập trung suy nghĩ xuất thần của nàng lại gợi lên trong hắn một hình dáng nữ tử ôn nhu năm nào, lại khiến cho hắn vô thức mà cắn xé rối rắm. Sau hồi lâu hắn mới hít sâu một hơi thấp giọng nói: "Phiền toái như thế nào, ngươi đã lợi hại như vậy thì cứ việc qua bên đó trực tiếp giết chóc há không đơn giản hơn sao?"

Lăng Xuân Nê hừ một tiếng: "Một chọi một ta đây đương nhiên chẳng sợ bất cứ người nào trong Nhân Tộc các ngươi. Nhưng mà bên trong Bình Yêu Thành kia, ta có thể cảm nhận được loại khí tức uy hiếp được ta, hơn nữa rõ ràng không chỉ một người mà là mấy chục người."

Thẩm Thạch thoáng nghĩ đến hơn mười vị Nguyên Đan trong Tứ Chính danh môn đàng kia, trong nội tâm khẽ động nhưng trên mặt chẳng lộ ra biểu tình gì, bình tĩnh nói: "Nói không chừng là ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi."

Lăng Xuân Nê nhàn nhạt khoát tay chặn lại: "Sự thật là thế. Ngươi không cần phải khích ta. Thời gian ta hồi sinh còn ngắn, nếu quả thật bị mười mấy tên gia hỏa này vây công chỉ sợ là phiến toái không hề nhỏ. Cái lão thiên gia này cũng thiệt là, chủng tộc đê tiện bực này mà có thể ẩn chứa số mệnh mạnh đến như thế, thật sự là làm cho người ta nghĩ không ra."

Nói đến đây nàng khẽ dừng một chút, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái quay qua nhìn Thẩm Thạch: "Kỳ thật Nhân tộc các ngươi mạnh lại thêm mạnh thì cũng chẳng có gì để nói, ví như năm đó Thiên Yêu nhất tộc cường thịnh nhất thời thì không nói làm gì. Nhưng hết lần tới lần sự quái dị lại dồn hết về Nhân tộc, gặp chuyện lại vẫn rất cẩn thận chặt chẽ, không thấy ở đâu có nửa điểm khí phách mạnh mẽ tôn nghiêm."

Thẩm Thạch nhìn nàng nửa ngày bỗng nhiên cười nói: "Ta hiểu rồi, kỳ thật ngươi muốn nói là vì sao da mặt chúng ta lại dày
đến như thế phải không?"

Lăng Xuân Nê quay đầu lại nhìn Thẩm Thạch hồi lâu, nhẹ gật đầu, cả người lộ ra thần sắc nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, một Đại tộc chứa thực lực mạnh mẽ lại vẫn có thể làm những việc vô liêm sỉ như thế, đột nhiên khiến ta cảm thấy thật sự không có khả năng đánh lại các ngươi."

Tuy rằng Lăng Xuân Nê ôn tồn hỏi hắn cách để giành thắng lợi, nhưng đương nhiên Thẩm Thạch thật sự không thể nào đi giúp nữ tử quỷ dị khó lường này bày mưu tính kế đối phó bộ tộc của mình. Bất quá thì đối với việc này Lăng Xuân Nê cũng không để tâm. Thẩm Thạch không trả lời thì nàng cũng không truy vấn. Chẳng qua là vẫn nhốt hắn trong lồng giam Bạch cốt. Mọi việc lại tiếp tục như những ngày trước, vây xung quanh Bình Yêu Thành là vô cùng vô tận Quỷ Vật, thế phát động như sóng to gió lớn.

Từ ban ngày đến nửa đêm, từ chạng vạng đến sáng sớm, đám Quỷ Vật tấn công không biết mệt mỏi khiến người không sợ sống chết cũng sởn hết cả gai ốc. Một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng liên tục công kích về phía tòa đại thành kiên cố của Nhân Tộc. Nếu như đây không phải là chiến trường máu tanh thì trường hợp này thật là cực kỳ hùng tráng, hẳn phải làm Phong Vân biến sắc, Thiên Địa nín hơi.

Khí thế hùng vĩ như vậy cùng chiến sự vô cùng kịch liệt kéo dài ba ngày. Trước thế công của hàng vạn Quỷ vật như thế Bình Yêu Thành vẫn vững vàng, sừng sững đứng chắn trước cả vùng đất Yêu giới.

Trong ba ngày này, Lăng Xuân Nê cũng không có thi hành bất kỳ điều gì với Thẩm Thạch. Phần lớn thời gian là bị nhốt bên trong lồng Bạch cốt nên Thẩm Thạch quan sát tường tận tình hình kịch chiến phương xa. Do đó hắn đối với cục diện phát triển của trận chiến hiểu rõ như lòng bàn tay. Chiến trận tại đây vô cùng tàn khốc, song phương tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Nhân tộc bên kia thủ ở trong thành, dĩ dật đãi lao(*dùng khỏe đấu mệt), đối mặt với vô số Quỷ vật công kích nên trông coi vô cùng nghiêm mật. Đương nhiên thì số lượng tu sĩ nhân tộc chết trong trận này cũng không ít. Đầu tường Bình Yêu lộ ra nham thạch thô ráp, những ngày này đã mơ hồ trong thấy trên mặt đá đã loang lổ vết máu rồi.

Quỷ vật bên này thì tổn thất gấp mấy lần Nhân Tộc. Mặt cát bên dưới tường thành hôm nay đã tích một đống xương trắng cao ngất như núi, thi hài khắp nơi. Thẩm Thạch vô cùng nghi hoặc, phần đông thậm chí là vô cùng vô tận Quỷ Vật không biết là từ đâu tìm đến. Bất quá thì Lăng Xuân Nê dường như không thèm quan tâm đến sự tổn thất này. Cho dù là trong đó có không ít Quỷ Vật cao giai cường đại bị Nhân Tộc giết chết thì sắc mặt của nàng cũng rất là bình tĩnh quan sát chiến cuộc, không hề có ý tứ xuất thủ.

Đối với loại tình huống này Thẩm Thạch thập phần khó hiểu, hắn chỉ cảm thấy hôm nay trên người Lăng Xuân Nê tản ra khí tức thật quỷ dị khó lường. Tất cả hành động của nàng hắn xem mà hoàn toàn không hiểu. Bất quá sau lưng tất cả những nghi hoặc này, hắn đồng thời cũng cảm giác được rằng Lăng Xuân Nê đối với hắn vẫn còn có chút không giống người thường.

Tình hình người người quỷ đại chiến kịch liệt đương nhiên Nhân tộc khó có thể tránh khỏi một chút xui xẻo, vì đủ loại nguyên nhân mà rơi vào tay Quỷ Vật. Những tình huống như thế Thẩm Thạch cũng thấy qua vài lần. Nhưng có khoan dung thế nào thì kết cục của những kẻ xui xẻo hầu như đều là không tránh khỏi chết thảm.

Việc này đương nhiên là một chuyện cực kỳ may mắn lại thập phần quỷ dị. Thẩm Thạch tự hỏi bản thân không có gì xuất chúng hoặc là đáng giá đối với người khác sao còn giữ lại mạng hắn ở đây. Như vậy nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể giải thích rằng hắn vẫn còn có liên quan tới Lăng Xuân Nê.

Nhất định là nàng không biết vì lẽ gì mà cố tình muốn tha cho mình một mạng. Chẳng lẽ thật sự như nàng đã nói lúc trước, khi Lăng Xuân Nê còn tạm thời giữ được linh trí, không biết là xuất phát từ duyên cớ gì mà quái vật chiếm cứ thân thể nàng lại đáp ứng điều kiện này cho nên không có giết hắn.

Thế nhưng lúc nội tâm luân chuyển ý nghĩ này thì Thẩm Thạch cũng chẳng có gì cao hứng, ngược lại như là bị trái tim hung hăng xiết chặt một chút, chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy.

Nàng... trước khi chết còn muốn cứu ta sao?

Nàng đã chịu khổ sở thế nào?

Lúc nàng gặp chuyện không may ta đã không ở bên cạnh, chỉ còn nàng một thân một mình...

Những ý niệm này giống như độc xà, chậm rãi lơ lừng trong lòng hắn, bắt đầu gặm nhấm tâm can hắn.

Ba ngày sau, trận đại chiến bỗng ngừng lại. Dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời của đại quân Quỷ Vật chậm rãi lui xuống. Mà tại một nơi vô danh trên đồi nhỏ sâu bên trong đại quan Quỷ Vật, Lăng Xuân Nê vẫn như ngày thường ngồi bên ngoài lồng giam Bạch Cốt, dựa lấy cột trụ nhàn nhạt nói với Thẩm Thạch:

"Đánh không thắng rồi, thôi được rồi, chúng ta đi thôi."

Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Đi? Đi chỗ nào?"

Lăng Xuân Nê ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói: "Ngươi không phải muốn tìm Yêu Tộc sao? Ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ."