Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 396: Phá trận




Dịch: hien005

Long mạch tại Hồng Mông chủ giới cũng không phải là cái tên lạ lẫm. Trên thực tế thì cái từ này đã tồn tại rất nhiều năm tháng, chẳng qua chỉ là trải qua thời gian dài đằng đẵng nhưng hai chữ này vẫn một mực che đậy tầng tầng bí mật. Cái gọi là Long mạch kỳ thật cũng chẳng có quan hệ mấy đến Long tộc. Phần lớn Long mạch là để chỉ một số vị trí địa lý là Động Thiên Phúc Địa- Linh Sơn Thủy Tú trong truyền thuyết có tầm ảnh hưởng lớn đến sự hưng suy mạnh yếu của cá nhân hay chủng tộc, thậm chí là của cả một triều đại. Đơn giản mà nói thì nó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh một thứ gì đó. Còn về phần tại sao lại dùng chữ Long thì đến nay chắc là không còn cách nào khảo chứng rồi. Dù sao thì cũng là xưa bày nay học theo. Ngày trước Thẩm Thạch có xem qua một ít điển tịch cổ thì kỳ thật cũng có người đưa ra điều hoài nghi này và suy đoán rằng có lẽ là do sự cường đại của Long Tộc sánh ngang thần linh cho nên mới dùng cái mệnh danh ấy.

Dĩ nhiên đến hôm nay thì chuyện Long mạch đều như là những chuyện vô cùng lạ lẫm, mang trong mình tràn đầy sắc thái thần bí. Kỳ thật nhiều năm qua trong Tu Chân giới cũng có rất nhiều tranh luận. Đối với người học rộng hiểu nhiều thì xì mũi coi thường lại còn cho rằng năm đó Thiên Yêu Vương Đình đồn đãi bừa bãi, toàn bịa đặt những lời vô căn cứ; tuy nhiên thì cũng có người lại vô cùng tin tưởng chuyện này. Tóm lại thì nó cũng chỉ là những ghi chép lung tung. Dù sao thì vận mệnh cũng có chút hư vô mờ mịt cho nên ít nhất cũng phải một đoạn thời gian nữa thì mới có kết quả rõ ràng. Mà cho đến cùng thì có phải do Long mạch gây ra hay không, và điều đó liệu có đúng với đủ loại giải thích.

Từ trước đến nay Thẩm Thạch chưa từng quan tâm đến cái gì gọi là Long mạch, nhưng lúc trước Hoàng Minh ở bên dưới địa cung Yêu Tộc đã tỏ ra nghiêm túc lạ thường phó thác cho hắn chuyện ấy nên phần nào đã đặt sự chú ý của Thẩm Thạch tới nơi đây. Hoàng Minh trước kia đã nói cho hắn biết Long Mạch bên kia Yêu giới chính là trụ cột chống đỡ cuối cùng của Yêu Tộc. Lúc này chỉ cần hủy cái Long mạch kia thì đã có thể rốt ráo hủy diệt toàn bộ Yêu tộc rồi.

Nói thực ra thì Thẩm Thạch cũng vô cùng hoài nghi về chuyện này nhưng tình huống lúc đó cũng chỉ có thể là đáp ứng trước mắt. Lúc từ miệng Hoàng Minh hắn mới biết được vị trí cùng bề ngoài đặc thù của Long Mạch ở Yêu giới đại khái có
phần giống như bảy cây trụ tế đàn ở Hắc Ngục sơn mạch, mà đặc thù cơ bản nhất là ở trên đài tế đàn có một cái đầu lâu cực lớn.

Thẩm Thạch còn nhớ rất rõ khi Hoàng Minh nói với hắn trên mặt lại lộ ra một vẻ biểu cảm vô cùng khó nói. Phải qua một thời gian, nam tử mang trong mình huyết mạch Yêu Tộc kia mới nói ra cái bí mật vô cùng hệ trọng:

Bí mật truyền thừa của Lịch đại Yêu Hoàng truyền miệng lại nói rằng Đầu lâu cực lớn kia chính là di hài của Thiên Yêu Hoàng đời thứ nhất, Yêu tộc Thủy Tổ. Chỗ tế đàn bí mật kia chính là nơi thờ phụng Thiên Yêu Hoàng viễn cổ Yêu Tộc đồng thời cũng nhờ di hài Thiên Yêu Hoàng cổ xưa trấn thủ Long mạch duy trì vận mệnh yêu Tộc. Căn bản theo lời Hoàng Minh nói thì cái tế đàn kia phải là nơi được che giấu hết sức kín đáo, người ngoài hoàn toàn không được biết.

Mà trên thực tế thì có lẽ cũng đúng như thế, ít nhất là trong trí nhớ Thẩm Thạch thì trong ba năm ở Yêu Giới tuy là hắn sinh hoạt trong Hắc Ngục sơn hỗ trợ Thiên Thanh Xà Yêu đánh Đông dẹp Bắc nhưng chưa từng nghe nói qua ở sâu bên trong Hắc Ngục sơn có một chỗ như thế. Còn những thứ khác thì Yêu Tộc bao gồm cả Ngọc Lâm và lão Bạch Hầu cũng tưởng chừng như hoàn toàn không biết một điều gì.

Đến bây giờ thoạt nhìn như còn sót lại một chi Yêu Tộc đã tìm được chỗ tế đàn bí mật này, và cũng không biết bọn chúng đã bằng cách nào mà kích hoạt được cấm chế bên trong tế đàn để đối phó với đại quân Quỷ Vật hùng mạnh bên ngoài. Thẩm Thạch cũng không nghi ngờ Hoàng Minh đã dối gạt mình điều gì bởi vì bất luận là chuyện gì thì chuyện đó cũng không nhất thiết phải dối gạt. Có lẽ vài năm trở lại đây bên trong Yêu giới đã xảy ra chuyện gì mà mình không hề biết.

Đến lúc này Lăng Xuân Nê tựa hồ đã chú ý đến thần sắc khác thường của Thẩm Thạch: "Thế nào? Người biết cái chỗ kia à?"

Thẩm Thạch trầm ngâm giây lát rồi trả lời: "Trước kia có nghe qua hình như là nơi Yêu Tộc thờ cúng Tổ tiên nhưng không dám chắc là có điểm nào giống hay không."

Lăng Xuân Nê nhẹ cười nói: "Đi thôi, ta với ngươi qua đó xem, ngươi thông minh như vậy nói không chừng còn có thể giúp ta một chút đấy."

Thẩm Thạch im lặng. Lăng Xuân Nê thì nhìn hắn mỉm cười hỏi:"Ngươi sẽ giúp ta chứ?"

Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu xong đáp:"Đầu tiên ta không biết mình có đủ bản lĩnh để giúp ngươi hay không, thứ hai là ta không thể nghĩ ra được lí do gì khiến ta phải giúp cho ngươi? "

Lăng Xuân Nê hơi cười bước tới trước giống như không hề để ý gì tới những lời của Thẩm Thạch. Thẩm Thạch đi theo sau nàng mà ý niệm trong đầu cuồn cuộn chuyển động. Trước kia Hoàng Minh đã nói với hắn rất rõ về cái tế đàn Long mạch Yêu tộc kia, kể cả là cách phá hủy triệt để nó như thế nào. Chẳng qua là tới cùng thì có nên làm hay không đây? Nghe khẩu khí vừa rồi của Lăng Xuân Nê thì dường như có một nhóm người rất trọng yếu trong Yêu Tộc đang trốn trong tế đàn, nếu như thật sự phải phá vỡ cấm chế chỉ sợ những Yêu Tộc kia lập tức phải chịu chết thảm.

Nghĩ tới đây nội tâm Thẩm Thạch bỗng nhiên khẽ động nhưng mà là đối với những lời Hoàng Minh nói lúc trước sinh ra lòng hoài nghi. Phải biết rằng cho đến hôm nay thì cái long mạch kia còn chưa bị đánh vỡ nhưng Yêu Tộc ở Yêu giới đã biến thành bộ dạng như thế nào rồi. Nhân tộc, Quỷ tộc hoành hành, Yêu Tộc như ngọn đèn leo lét trước gió. Thậm chí Thẩm Thạch còn nghi rằng nếu như chẳng có ai đánh vỡ long mạch kia thì Yêu Tộc trong Yêu giới này cũng đã không còn chút sinh ý nào cho nên đến chuyện quật cường lần nữa xem ra có vẻ hiếm hoi.

Tính ra chuyện vừa nói thoạt nhìn chẳng có bao nhiêu quan hệ với Long mạch a?

(*Cái cha Tiêu ĐỈnh này nghĩ đi đâu, chuyện đánh vỡ Long mạch là để yêu tộc không tu được- còn cái chuyện hưng suy thì lại là một chuyện khác).
---------------------
Mấy ngày sau bên trong một đoàn Quỷ Vật hung tợn, Lăng Xuân Nê cùng Thẩm Thẩm bước chân tới một sơn cốc sâu bên trong Hắc Ngục sơn. Sơn cốc là một bãi cỏ bằng phẳng chiếm diện tích khá lớn, sát mép bên trong có một tế đàn cực lớn dài gần trăm trượng. Bắt mắt nhất chính là cái đầu lâu cực lớn cung phụng bên trên tế đàn kia, đứng ở nơi rất xa sơn cốc đều có thể trông thấy được.

Thẩm Thạch đứng từ xa nhìn lại bất giác hít một hơi khí lạnh.

Từ nơi đây nhìn sang đã thấy kích cỡ cái đầu lâu vượt hẳn cốt cách Nhân Tộc hay Yêu Tộc bình thường hiện nay, thậm chí là vượt xa luôn cả hình hài một người trưởng thành. Nếu như ước đoán thì chủ nhân của bộ cốt cách này chỉ sợ ít nhất là bộ dáng của một Cự Nhân cực kì to lớn.

Là một cự nhân Yêu tộc thủy tổ sao?

Thẩm Thạch hơi nhíu mày cẩn thận suy ngẫm giây lát nhưng chẳng nhớ ra điều gì có liên quan đến những ghi chép trong sách vở. Những truyền thuyết về Thiên Yêu Hoàng của Yêu Tộc cho đến nay bất kể là do Nhân Tộc hay Yêu Tộc nói ra đều là những câu chuyện huyền hoặc, còn những ghi chép để lại thì đã mai một từ lâu.

Cho nên khi Thẩm Thạch tiếp cận gần vùng tế đàn lập tức đã thấy được rất nhiều thân ảnh Yêu Tộc ở sâu bên trong chỗ kia. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một điều, nếu như cái Khô Lâu cực lớn trước mắt quả nhiên là Thiên Yêu Hoàng thì có lẽ bản thân Yêu Tộc vẫn còn tiềm lực thập phần cường đại vẫn chưa phát huy được a.

Bảy cây trụ lớn đứng sừng sững bao quanh tế đàn bị một lực lượng vô hình nào đó thúc giục lập thành một trận pháp bao phủ xung quanh tế đàn khiến cho vô số Quỷ Vật không thể nào nhúc nhích một bước.

Thẩm Thạch chăm chú nhìn thật lâu, sắc mặt dần trầm xuống. Một lát sau hắn quay qua Lăng Xuân Nê hỏi:

"Ta muốn đi xem xét thử có cách gì phá trận này có được hay không?"

Trong mắt Lăng Xuân Nê hiện lên một tia thỏa mãn vô cùng, gật đầu cười nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ giúp ta mà. Được rồi, ngươi đi đi."