Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 47




CHƯƠNG 47

Ngay khi tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Diệp Cô Thành lập tức phát giác tiếng lòng căng thẳng của Cung Cửu, tựa hồ đang ngưng thần đề phòng. Điều này làm Diệp Cô Thành không khỏi cũng có chút khẩn trương, nhịn không được hăng hái lên, y thậm chí còn miên man suy nghĩ: Nếu dưới tình huống y hoàn toàn không thể động đậy thế này, y và Cung Cửu cùng bị rất nhiều cao thủ Nam Vương phủ bao vây, không biết Cung Cửu sẽ vứt y chạy hay liều mạng che chở y nhỉ…… Cái này thật là giả tưởng làm người ta rối rắm mà. (Cẩu huyết quá Thành ca (ò_óˇ))

May mà sự thật cũng không rối rắm như tưởng tượng của Diệp Cô Thành, không trình diễn trò khôi hài “Bắt thích khách” kia, Cung Cửu vẫn đứng không nhúc nhích, thẳng đến tiếng đập cửa kia lấy một tiết tấu không tầm thường gõ vang hơn mười cái, hắn mới phẩy tay áo một cái, sau đó vươn một tay, vẫy khí kình ra mở tung cánh cửa đóng chặt kia.

Ngay sau đó, người đi vào phòng, là một nữ nhân.

Diệp Cô Thành âm thầm phỏng đoán thân phận của nữ nhân này, so với các mỹ nhân “Tranh kì khoe sắc” xuất trướng lúc trước, bộ dạng nữ nhân này nhiều lắm chỉ có thể coi như thanh tú. Tuổi của nàng ít nhất cũng hơn ba mươi, năm tháng đã in hằn những dấu vết có xóa cũng không mất trên gương mặt nàng, hơn nữa sắc mặt nàng còn mang chút vàng ệch, như bản thân mang bệnh. Tuy tạm thời còn không nhìn ra nữ nhân này có dịch dung không, chỉ cần dựa vào bước chân của nàng mà phán đoán, nữ nhân này có võ công , nhưng không tính là cao thủ, nói tóm lại, nữ nhân này chợt nhìn qua quả thực bình phàm đến không thể bình phàm hơn.

“Ngươi gặp phải chuyện gì, lại đến chỗ của ta.” nữ nhân kia đầu tiên là nhìn lướt qua Diệp Cô Thành nằm trên giường, lúc này mới nhìn về phía Cung Cửu, thản nhiên mở miệng hỏi ra những lời này, ngữ khí thập phần bình tĩnh lạnh nhạt.

Cung Cửu cũng hoàn toàn thu hồi vẻ mặt và tâm tình của hắn, có vẻ đã chính phái lại nghiêm túc, hắn hơi gật đầu, kêu một tiếng:“Huệ di.” Lập tức chỉ chỉ Diệp Cô Thành, nói:“Bằng hữu của ta vô ý trúng dược, có lẽ sẽ có tổn hại đến nội lực, thỉnh cầu huệ di hỗ trợ coi một chút đi.” khi hắn nói lời này, có vẻ thực tùy ý, hơn nữa không mang theo bao nhiêu quan tâm, phảng phất như hắn và Diệp Cô Thành chẳng qua là bằng hữu bình thường mà thôi.

Nữ nhân được Cung Cửu gọi là huệ di vừa đến gần Diệp Cô Thành, vừa đáp:“Nga? Y thuật của ngươi sớm trò giỏi hơn thầy mà thắng cả ta, nếu ngay cả ngươi cũng không nhìn ra được, tới tìm ta chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.” Miệng nàng tuy nói vậy, những đã vươn tay đi dò xét mạch tượng của Diệp Cô Thành.

Cung Cửu thản nhiên nói:“Xem thì ra đó, nhưng không có biện pháp nào tốt, huệ di thâm tàng bất lộ, có lẽ sẽ giải quyết được nan đề này.” trong lòng Hắn rõ ràng chứa hy vọng, rất thân thiết và chờ mng, ngữ khí lại có vẻ không chút để ý. Cung Cửu làm vẻ ta đây thế này khiến Diệp Cô Thành có chút đăm chiêu, xem ra Cung Cửu cũng không quá tin tưởng nữ nhân này…… Nhưng nếu Cung Cửu không thập phần tín nhiệm nàng, sao lại mang Diệp Cô Thành tìm đến nàng dưới tình huống nghiêm trọng thế này chứ? Quả nhiên là cổ quái cực kì à.

Huệ di trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:“Ta cũng không có biện pháp hay gì, dược tính này cũng không thương thân, nhưng sẽ áp chế nội lực, chỉ cần lấy nội lực chống chọi, chậm rãi ép dược tính ra là được. Chẳng qua trong quá trình dược lực và nội lực đối kháng, sẽ khiến người ta nếm chút khổ sở.”

Nghe xong lời này, Diệp Cô Thành tức giận — dùng nội lực chậm rãi ép dược tính ra…… Vậy phải chờ bao lâu a? trong thời gian này chẳng phải y rất bi thảm sao! Còn phải “Nếm chút khổ sở”, thật sự là quá đáng…… Đều do biến thái chết tiệt kia!

Cung Cửu tựa hồ có thể cảm thấy tức giận ùn ùn Diệp Cô Thành cất dấu, không khỏi khẽ thở dài một hơi dưới đáy lòng, hắn cũng sinh ra một chút thất vọng khó có thể làm người ta phát hiện đối với huệ di, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh nói:“Nếu như thế, chúng ta phải tạm cư trong này chút thời gian, còn làm phiền huệ di hỗ trợ che giấu .”

Huệ di gật gật đầu, hình như có thâm ý nhìn Cung Cửu, nói:“Xem ra phiền toái ngươi gặp phải cũng không nhỏ, cư nhiên trốn ở chỗ này.”

Cung Cửu thản nhiên mang theo chút ngạo ý cười cười, nói:“Vậy ngươi có thể yên tâm, chữ ‘Trốn’ này, vĩnh viễn không nên dùng trên người ta — còn có, kế hoạch ta đáp ứng ngươi luôn luôn thuận lợi tiến hành, vô luận ta gặp phiền toái gì, cũng không có khả năng cản lại sự diệt vong của Nam Vương phủ.”

Huệ di giật mình, lập tức theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Cô Thành, tựa hồ rất giật mình do Cung Cửu không tránh Diệp Cô Thành liền nói ra bí mật như vậy, nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, phảng phất như đang cảm khái, lại phảng phất như đang cười lạnh, nói:“Vậy là tốt rồi, sự tình khác ta không chút quan tâm, chỉ chuyện này thôi, ta đã đợi lâu lắm lâu lắm rồi……” Nói xong nàng tựa hồ đắm chìm trong hồi ức xa xăm. Thật lâu sau, huệ di mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên chỉ chỉ Diệp Cô Thành, hỏi:“Vị này chính là Bạch Vân thành chủ?”

Cung Cửu thật sự đã có chút không kiên nhẫn, nhưng hắn cũng không lộ nửa phần, thản nhiên gật đầu nói:“Huệ di hảo nhãn lực.”

Huệ di “Xuy” một tiếng bật cười, nói:“Đặc điểm nội lực của Bạch Vân thành chủ RỰC RỠ như thế, kiếm khí tung hoành lại phiêu miểu như tiên, thiên hạ độc nhất vô nhị, ta tất nhiên cũng phải nhận ra chút chút. Chẳng qua ta hơi khó hiểu, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ám toán được Bạch Vân thành chủ? !” Diệp Cô Thành nửa điểm biểu tình cũng không lộ, hơi khép hai mắt dưỡng thần, giống y hình tượng cao nhân điềm đạm. Kỳ thật trong lòng y đang âm thầm oán thầm : Trừ biến thái xa tận chân trời gần ngay trước mắt này ra, còn có ai có thể làm ra chuyện biến thái như thế chứ? !

Cung Cửu cười có lệ, không đáp, huệ di lại nói:“Ta càng cảm thấy kỳ quái là, lấy thói quen của ngươi, lại làm bằng hữu với Bạch Vân thành chủ, cũng thật đáng ngạc nhiên.”

Cung Cửu rốt cục thu nụ cười, ngữ điệu mang theo vài phần lãnh khốc, lạnh buốt nói:“Trừ đại sự của Nam Vương phủ ra, còn mấy thứ khác, huệ di cần gì phải tốn nhiều tâm tư chứ?”

Huệ di thoáng sửng sốt, lập tức cũng thức thời gật đầu, than thở nói:“Ngươi nói đúng, chuyện trên đời này, sớm đã không còn liên quan đến ta nữa ……” biểu tình của nàng mang theo một cảm giác không gì luyến tiếc, nhưng lại ẩn chứa  chấp niệm thật sâu, nàng thẳng tắp nhìn Cung Cửu, nói:“Ta đi trước, ngươi yên tâm, tuyệt không có người tới nơi này, bất quá nếu ngươi muốn bắt đầu động thủ với Nam Vương phủ, đừng quên tính một phần của ta.”

Cung Cửu đáp:“Đó là đương nhiên, ngươi chờ tin tốt của ta, sắp tới liền có thể thấy được kết quả.”

Huệ di được tin xác định, liền dứt khoát ly khai. Cung Cửu lúc này mới dịu vẻ mặt lại, hắn chậm rãi đến gần bên giường, lẳng lặng nhìn Diệp Cô Thành trong chốc lát, ánh mắt kia buồn nôn đến độ sắp khiến Diệp Cô Thành run rẫy. Diệp Cô Thành cứ quay đầu đi, mặt lạnh không để ý tới hắn, nào ngờ Cung Cửu bỗng cúi người hôn Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành ngẩn ra, lập tức giận dữ: Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hử, có cần vô sỉ thế không a !

Nhưng mà rất nhanh, Diệp Cô Thành đã biết y hiểu lầm Cung Cửu — Cung Cửu thật sự chưa đến mức vô sỉ như vậy.

Cái hôn này cũng không mang nửa phần ***, một tay Cung Cửu dán vào đan điền của Diệp Cô Thành, nội lực truyền miên, độ khí quay tròn, lại dùng miệng nạp vào, Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy một luồng nội lực quái dị chậm rãi thấm vào đan điền của y, cuốn lấy dược tính trong cơ thể ra…… Sau một lát, Diệp Cô Thành liền khôi phục khả năng hoạt động, nội lực phục hết. Ngược lại là Cung Cửu, hắn lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đã gần đến hư thoát xụi lơ trên giường, một dáng phờ phạt không nhúc nhích nổi, hoàn toàn không thể động đậy .

Diệp Cô Thành vẻ mặt hơi có chút phức tạp nhìn Cung Cửu, nói thật, lòng y thật sự có vài phần cảm động:“Nhữ ngộ ách nan, dĩ thân tương đại”[6] gì gì đó, nếu không phải Cung Cửu động chân tâm thật với y, thì sao phải làm như thế? Vì thế…… Điều này đại khái có thể miễn cưỡng tạm dùng để triệt tiêu chuyện Cung Cửu kê đơn y, phải không ta? Diệp Cô Thành tự hỏi một lát, rốt cục quyết định “Thập phần rộng lượng” tha thứ cho biến thái này. Bất quá nếu Cung Cửu cam tâm tình nguyện cho y thêm một ít bồi thường “Càng thực tế” hơn, Diệp Cô Thành cũng sẽ vui vẻ nhận a.

[6]Gặp phải khó khăn, xả thân thay thế

Vì thế Diệp Cô Thành liền hơi mang theo vài phần thân thiết, hỏi:“Ngươi ra sao?”

Vốn lấy tính tình của Cung Cửu, hắn không nhân cơ hội trang đáng thương vồ đồng tình mới là lạ, Diệp Cô Thành cũng nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Cung Cửu chỉ lắc lắc đầu, hơi cười khổ nói:“Ta là tự làm bậy, nên tự chịu……”

Nghe xong lời này của Cung Cửu, Diệp Cô Thành rốt cục cũng đóng cái tâm tư “Nhân cơ hội lừa gạt” kia lại, nếu đây là sách lược của Cung Cửu, vậy thật đúng là “Đánh rắn đánh giập đầu” , vừa lúc chạm trúng nhược điểm của Diệp Cô Thành.

Chỉ nghe Cung Cửu nói tiếp:“Bất quá nội lực của ta bất thường, tiêu trù dược tinh dễ hơn ngươi rất nhiều.”

Chẳng lẽ Cung Cửu đang nói thật à, Diệp Cô Thành liền hỏi:“Ngươi có tính toán gì? Tiếp tục ở lại Nam Vương phủ?” Nam Vương phủ này, cùng với huệ di vừa xuất hiện lại rời đi kia, đều rất kỳ quái — Diệp Cô Thành hiện tại đã khôi phục sức mạnh, về chút nội thương hộc máu vừa rồi cũng căn bản không tồn tại, hơn nữa cũng không giận Cung Cửu, vì thế lòng hiếu kỳ tự nhiên liền bay vọt lên.

Cung Cửu đáp:“Không sai, thế lực ở vùng Đông Nam này của ta cơ bản Mục thúc đều biết, chỉ có mấy chỗ ẩn nấu bí ẩn…… Nơi này là một trong số đó,” Nói xong Cung Cửu vừa có chút đắc ý, lại mang theo vài phần cười lạnh, rồi nói tiếp:“Ai có thể đoán được, Thái Bình vương thế tử không hiện mặt trước người đời lại giấu mình trong hậu trạch Nam Vương phủ chứ? Đợi khi ta điều thuộc hạ từ bắc về, hảo hảo quét sạch vùng Đông Nam này một phen xong rồi bàn cái khác.”

Diệp Cô Thành lại hỏi:“Huệ di là ai?”

Cung Cửu lấy ngữ khí như khoe khoang cái mới lạ, cười tủm tỉm nói:“Nàng vốn là một thị thiếp của Nam Vương, chẳng qua là sớm thất sủng, căn bản là một người tàng hình trong Nam Vương phủ này…… Tóm lại chúng ta ẩn thân nơi này, thời gian dư dã, cố sự của nàng ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết.”

Trong nháy mắt  trong đầu Diệp Cô Thành lại hiện ra các câu chuyện hắc ám trong hậu trạch của vương phủ, có tâm nghe chi tiết, nhưng nghe Cung Cửu nói cái gì “Thời gian dư dã”, rõ ràng là đang thừa nước đục thả câu, Diệp Cô Thành liền tâm tư chuyển ngay, thản nhiên nói:“ rời bến Đông Nam, ít ngày nữa đến Phi Tiên đảo, ta muốn trở về.”

Sắc mặt Cung Cửu bỗng tái nhợt như tuyết, hắn run giọng nói:“A Thành ngươi thật sự nhẫn tâm đem ném ta ở đây tự sinh tự diệt hả? !”

Diệp Cô Thành vốn muốn đả kích Cung Cửu thêm chút nữa, bất quá thấy vẻ mặt hắn thụ thương không giống giả bộ đùa giỡn, Diệp Cô Thành đã hơi phì cười, lại có chút mềm lòng: Chẳng lẽ Cung Cửu nghĩ y thật sự tuyệt tình như vậy sao? Y cũng không phải tra…… Vì thế Diệp Cô Thành liền nói:“Cùng nhau đi.”

Ánh mắt Cung Cửu chợt sáng lên, kéo dài ngữ điệu nói:“A Thành ngươi quả nhiên luyến tiếc ta mà……” Nhưng hiện tại Cung Cửu không dám nói mấy lời càng nhộn nhạo hơn, trên thực tế hắn thật sự sợ Diệp Cô Thành nhất thời sinh khí liền ném hắn đi, vậy hắn chết thật cũng không chừng.

Kỳ thật đi Phi Tiên đảo càng tốt hơn ẩn nấp trong Nam Vương phủ, tóm lại Cung Cửu đã đưa tin phái người đi thăm dò chi tiết của Mục thúc, ở đâu chờ tin tức cũng thế thôi, mà bọn họ đến Phi Tiên đảo khẳng định càng an toàn, còn có thể có người ân cần hầu hạ. Về phần kế hoạch Nam Vương phủ, có thể chờ Cung Cửu giải trừ dược tính lại trở về tiếp tục làm, đến lúc đó chuyện của Mục thúc đại khái cũng có kết quả, thật sự là vẹn toàn đôi bên. Huống hồ Cung Cửu thật sự không thế nào tín nhiệm huệ di, cứ kim thiền thoát xác…… Mà càng trọng yếu hơn là, kỳ thật Cung Cửu đã sớm muốn đi Phi Tiên đảo tham quan, lần này đúng lúc được đền bù mơ muốn.

Thế nhưng Cung Cửu còn có chút băn khoăn, hỏi:“Chúng ta lập tức đi sao? Nếu ngồi thuyền từ bến cảng, chỉ sợ tránh không khỏi tai mắt của Mục thúc……”

Diệp Cô Thành thản nhiên nói:“ Bạch Vân thành của ta cũng có ám đà tại đây, tránh tai mắt của người, đi thuyền về đảo, không nói chơi.” thế lực của Cung Cửu tuy khó lường, nhưng Diệp Cô Thành y cũng không phải kẻ ăn chay, lần này vừa lúc cho Cung Cửu nhìn thế lức của Bạch Vân một cái, hừ.