Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 52






 

Sáng sớm hôm nay, ánh triều dương vừa mông mông lung lung ló dạng, Diệp Cô Thành liền theo thường lệ mà đi luyện kiếm sớm. Ước chừng khi Diệp Cô Thành luyện kiếm hơn một nửa thời gian, Cung Cửu mới chậm rãi rời giường rửa mặt, sau đó lười biếng thong thả bước chân tới viện, lẳng lặng ngồi xuống, lẳng lặng quan sát.

Diệp Cô Thành bình tĩnh tiếp tục, y cũng không để ý Cung Cửu nhìn y luyện kiếm. Thứ nhất đối với cao thủ mà nói, chiêu số đã là thứ yếu, đạo mới là quan trọng, mỗi ngày Diệp Cô Thành luyện kiếm chỉ là thói quen dưỡng thành, luyện cũng chỉ là chiêu số tối trụ cột, chẳng qua là vì từ đó mà cảm ngộ kiếm đạo thôi, cũng không tồn tại vấn đề tuyệt chiêu tuyệt học phải phòng người học trộm gì. Trên thực tế liền tính là Thiên Ngoại Phi Tiên, Cung Cửu cũng xem qua vài lần, lấy ngộ tính và trí nhớ của hắn, hẳn đã sớm biết rồi, chẳng qua người bất đồng xuất ra, uy lực và hiệu quả khẳng định cũng khác biệt –chiêu này cũng chỉ có Diệp Cô Thành xuất ra, mới là Thiên Ngoại Phi Tiên chân chính. Hơn nữa, chẳng lẽ Cung Cửu còn cần học trộm kiếm pháp của Diệp Cô Thành sao?

Cung Cửu tự nhiên là không cần, hắn xem Diệp Cô Thành luyện kiếm, căn bản chính là ngắm người mà không phải kiếm. Cung Cửu thủy chung cảm thấy, khi nghiêm túc luyện kiếm Diệp Cô Thành thật sự rất có lực hấp dẫn với hắn, xem bao nhiêu lần cũng xem không chán, hơn nữa mỗi lần xem hắn đều đến hoa mắt thần mê, tâm sinh phấp phỏng.

Vì thế sau khi Diệp Cô Thành thu kiếm vào vỏ, chỉ thấy Cung Cửu ngồi dươi gốc cây hoa nổ rực rỡ,“Ẩn tình đưa tình” nhìn y. Diệp Cô Thành thoáng thất thần: Cung Cửu người kia…… Bộ dạng thật sự hảo, ai, hảo đến y sắp nhịn không nổi nữa a.

Tạm thời bị bề ngoài “Mê hoặc” Diệp Cô Thành không khỏi nghĩ đến “Bộ dáng ủy khuất”  của Cung Cửu cùng hai con tò he khả ái tối qua, cước bộ chuẩn bị bước đến thư phòng cũng ngừng lại — trong khoảng thời gian này thành Bạch Vân an bình vui sướng, thật sự cũng không có nhiều chuyện cần Diệp Cô Thành tự mình xử lý, trở về nhiều ngày như vậy, luôn chui rút trong phòng, chính Diệp Cô Thành cũng cảm thấy cần xuất môn một chút .

Vì thế Diệp Cô Thành liền thản nhiên nói:“Ta muốn xuất phủ, cùng đi không?”

Nhãn tình Cung Cửu đột nhiên sáng lên, liên tục gật đầu, đứng dậy đi về phía trước, thân mật khoát lên cánh tay Diệp Cô Thành,“Nhu tình mật ý” nói:“A Thành rốt cục có thời gian bồi ta, ta hảo cảm động nha……”

Diệp Cô Thành đã sớm quen Cung Cửu buồn nôn vậy rồi, cho nên cũng không phản ứng quá lớn — quả nhiên phải nói thói quen mới là tối vô địch sao? Y phi thường bình tĩnh tùy ý để Cung Cửu kéo y như vậy, hai người liền xuất phủ đi “Hẹn hò”.

Liễu nương đứng cạnh cửa, vẻ mặt vui mừng nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, cảm thán nói:“Thật tốt oa, có A Cửu làm bạn, cũng thoải mái hơn là ôm cây kiếm lạnh như băng ngủ đi……” Bà vừa cảm khái vừa đi vào trong viện, lập tức đổi vẻ mặt trở thành Chu Bái Da thứ thiệt, xoa eo quát lên:“Nhanh lên nhanh lên, ai cũng không được nhàn hạ, dựa theo lời ta bắt đầu bố trí, phải hoàn thành trước khi thành chủ trở về, có nghe không hả!”

[1] Chu Bái Da: là một ác bá trong tác phẩm “ nửa đêm gáy”, thuộc dạng cường hà đi bóc lột sức lao động của người khác đấy, ai thắc mắc thì gg thẳng tiến nhá.

Tạn thời không đề cập tới trong phủ thành chủ đã xảy ra chuyện gì, Diệp Cô Thành sau khi xuất phủ, liền thẳng hướng leo lên ngọn núi ngoài thành – trên núi quái thạch lởm chởm, dốc ngược hiểm trở ít người vãng lai, là một tĩnh địa Diệp Cô Thành thích, vừa có thể luyện kiếm ngộ đạo, lại có thể quan sát toàn bộ Bạch Vân thành, thật làm người ta lòng mang đại sướng. Về phần vì sao phải đi trên một con đường không có bóng người nha…… Còn không phải vì tên Cung Cửu cứ như kẹo da trâu dán lấy y, vứt cũng không xong, tuy Diệp Cô Thành đã quen có Cung Cửu làm bạn, cũng có tâm muốn mọi người trong phủ thăng cấp, thậm chí luyện thành thần công bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là Diệp Cô Thành nguyện ý để hình tượng Kiếm Thánh thành chủ cao ngạo của y “Bại hoại” trước mặt toàn bộ Bạch Vân thành, cho nên tốt nhất đừng để người ngoài thấy được.

Cung Cửu đương nhiên biết Diệp Cô Thành vì sao muốn dẫn hắn nhắm thẳng đường nhỏ mà đi, về điểm này, kỳ thật quan niệm của Cung Cửu cũng không khác chi Diệp Cô Thành, Cung Cửu thích lộ sự quỷ dị thất thường, cá tính tùy ý bất kham của hắn trong phạm vi nhỏ, nhưng không có nghĩa hắn thích bị đám phàm phu tục tử vây xem như quái vật — trên thực tế trong lòng rất nhiều người “Cửu công tử” là “Cao nhân”thần bí khó lường, lạnh lùng tự phụ.

Hơn nữa, rốt cục có “thời gian Hai người” tốt đẹp bên cạnh Diệp Cô Thành, Cung Cửu cũng không muốn gặp phải một đống người qua đường, cho nên hắn vui sướng hài lòng kéo Diệp Cô Thành, hai người cùng nhau nhẹ nhàng sung sướng đạp lên đường lởm chởm đá nhọn lên núi.

Gió núi xuyên qua quái thạch, khi có mây mù cuộn thấp, cổ tùng và hoa dại mỗi cái mỗi vẻ, bạch hạc cùng linh tước tranh nhau giương cánh, có thể cầm tay đồng du cùng người trong lòng trong phong cảnh thế này, quả là chuyện đáng mừng nhất trong nhân gian.

Trong tình cảnh tốt đẹp thế này, Cung Cửu ăn nói cũng bình thường rất nhiều, vừa không đùa giỡn khùng điên, cũng không thêm mắm thêm muối, hắn dùng ngữ điệu mát lạnh như nước từ từ kể hết đủ loại việc vặt trong những ngày dạo chơi Bạch Vân, khiến Diệp Cô Thành nghe say sưa – Bản lĩnh kể chuyện em nghe của Cung Cửu quả nhiên bất phàm, dù chỉ là một việc nhỏ hết sức bình thường cũng có thể khiến y nói có tư có vị. Trên thực tế lúc trước khi Cung Cửu cùng nhóm đường muội của Diệp Cô Thành đi chơi, cũng phát huy trọn vẹn tinh thông này của hắn, kể chuyện hắn và Diệp Cô Thành gặp được trên giang hồ sinh động như thật: Có Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày, Hoa Mãn Lâu ôn nhuận quân tử, còn có thần thâu Tư Không Trích Tinh và Tây Môn Xuy Tuyết vì kiếm mà sinh…… Những người này vốn là đám người đồn đãi nhiều nhất, phấn khích nhất trên giang hồ, cố sự của họ lại từ cái miệng cả nụ hoa cũng nói đến bung nở của Cung Cửu bay ra, tự nhiên liền chinh phục nhóm đường muội vô cùng gần với giang hồ của Diệp Cô Thành.

Cho nên nói, tài ăn nói trọng yếu cỡ nào a…… Theo điểm này mà nói, Diệp Cô Thành tích tự như vàng thúc ngựa cũng cũng chẳng đuổi kịp Cung Cửu lưỡi xán liên hoa.

Nói hết cái này lại đến cái kia, không biết như thế nào liền nói đến hai con tò he tối hôm qua, Cung Cửu thản nhiên cười nói:“A Thành, ngươi nói ta tiêu tiền bậy bạ, cái khác ta đều có thể nhận, chỉ có hai con tò he kia, ta nửa đồng cũng không dùng đến nha.”

Diệp Cô Thành yên lặng nhìn Cung Cửu, chờ hắn nói tiếp, Cung Cửu cũng không thừa nước đục thả câu nữa, chỉ nghe hắn nói:“Hôm qua chúng ta vây xem lão nhân gia nặn tò he bên đường kia, lão thích nghề này, cũng không quá để ý tiền bạc, vì thế liền cho mọi người tự tay nặn bột, ai nặn giỏi nhất, chẳng những có thể trực tiếp đem con tò he mình nặn đi, lão còn tặng kèm thêm một.”

Nói tới đây, Cung Cửu nhìn chăm chú vào hai mắt Diệp Cô Thành, chậm rãi nói:“Con tò he giống ta chính là quà tăng kèm.” Diệp Cô Thành nghe thấy trong lòng nhảy dựng, tựa hồ đã ẩn ẩn đoán được ý của Cung Cửu, chỉ thấy Cung Cửu khẽ cười, rồi nói tiếp:“Lão nhân gia kia nói, lão nặn ra ta, nhưng thua xa con tò he ta nặn ra ngươi, chỉ vì trong lòng có tình, mới có thể thành tay nghề tối cao, tay nghề mấy chục năm của lão, cũng không bằng ngươi ta vừa học đã làm.”

Diệp Cô Thành nhất thời cảm giác mặt y hơi nóng lên, tâm cũng đập liên hồi, liền quay đi không nhìn Cung Cửu, thản nhiên nói:“Ta đêm qua chỉ nói giỡn thôi, ngươi xài tiền của phủ thành chủ Bạch Vân thành của ta, là vô luận xài thế nào cũng không có khả năng tiêu hết .” Có cần sến thế không, ca sắp chịu không nổi nữa rồi a …… Uy ! ban ngày ban mặt tùy tiện phát tình ở chỗ hoang vu dã ngoại này kì lắm a Cung Cửu…… Liền tính muốn yêu thương nhung nhớ, cũng nên đợi đến tối đi chứ!

Cung Cửu không biết Diệp Cô Thành suy nghĩ cái gì, nếu không nói không chừng hắn thật sự sẽ trực tiếp nhào tới rồi. Bất quá Cung Cửu biết Diệp Cô Thành không được tự nhiên, nếu Diệp Cô Thành có tâm nói sang chuyện khác, Cung Cửu cũng thuận theo ý y tiếp tục nói chút thú sự khác, không hề ép sát từng bước. Diệp Cô Thành lúc này mới chậm rãi bình tỉnh lại, bọn họ liền một nói, một nghe như vậy, không khí thập phần hài hòa mà đi tới giữa sườn núi – khi con dốc ngược càng thêm hiểm trở, không có khinh công đứng đầu không đủ để lên đỉnh.

Cung Cửu ngửa đầu đánh giá vách núi dựng ngược này vài lần, hơi tiếc nuối nói:“Đáng tiếc nội lực của ta có tổn hại, hôm nay sợ là không thể tiếp tục leo lên nữa.”

Diệp Cô Thành nói:“Xem bước đi của ngươi, nội lực đã hồi phục hơn nửa, miễn cưỡng đã có thể lên đỉnh, không cần tự coi nhẹ mình.”

Cung Cửu giật mình, cười nói:“Miễn cưỡng? Nhất định phải biết chuyện leo lên cao là tối không được miễn cưỡng, một bước sai lầm liền tan xương nát thịt.” lời này của hắn, như mang theo hàm nghĩa khác.

Diệp Cô Thành như thuận miệng nói:“Có ta bên cạnh, tất không để ngươi rơi xuống.”

Đôi mắt Cung Cửu sáng bừng, lại không lập tức nói, mà dừng một chút, lúc này mới nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói:“Như thế, ta liền đem chính mình phó thác cho ngươi …… A Thành, ngươi chớ cô phụ ta nha……”

Diệp Cô Thành không đáp, nắm tay Cung Cửu liền từ vách núi hướng lên trên mà đi, nội lực của Cung Cửu dù chưa khôi phục hết, nhưng khinh công của hắn tuyệt đỉnh, trên thực tế cũng không có áp lực gì quá lớn, mỗi lần đến nơi quá gốc, Diệp Cô Thành đều kéo hắn một cái, hai người liền bay bỗng như thế mà lên, lại thuận gió bay lên, quả rất tiêu sái.

Sau giờ ngọ, hai người rốt cục lên đỉnh, nơi này tứ phía tuyệt bích(vách đá cheo leo), là một bãi đá mười trượng vuông vứt, còn có mấy cây cổ tùng cong cong sinh trưởng từ khe hở giữa các tảng đá. Nơi đây chính là chỗ cao nhất trên Phi Tiên đảo, mây mù lượn lờ, có thể nhìn xuống ngắm nhìn toàn cảnh Bạch Vân thành.

Đã qua ngọ thiện, nhưng Diệp Cô Thành và Cung Cửu hiển nhiên cũng không phải loại người ôm cái bao lớn đi ăn cơm dã ngoại, thế nhưng điều này cũng chẳng làm khó được Cung Cửu, hắn tùy ý nhặt mấy quả thông trên mặt đất, bấm tay búng nhẹ liền đánh rơi mấy con chim tước, sau đó hắn lợi dụng nhánh cây nhóm lửa nướng chim. Không bao lâu đã hương thơm bốn phía, Cung Cửu lại lấy nhân thông và rau dại làm phụ liệu, thật khiến Diệp Cô Thành ăn đến vừa lòng hả dạ — Cung Cửu tuyệt đối là cái loại hảo cơ hữu cực phẩm “Ra khỏi phòng, cũng có thể vào bếp, đánh thắng nhân vật chính, còn đẩy ngã cả Hoàng đế” trong truyền thuyết a.

Hai người ha ha ngoạn ngoạn, cười cười nói nói, bất tri bất giác mặt trời đã lặn Tây Sơn, bọn họ mới dắt tay nhau mà về.

Khi trở về phủ thành chủ, sắc trời đã tối mù, nhưng lúc họ vào phủ, lại phát hiện trong phủ không biết khi nào đã treo đầy đèn ***g đỏ chúc mừng……