Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 54






 

Buổi trưa qua hơn nửa, Diệp Cô Thành và Cung Cửu mới một trước một sau xuất hiện trong nhà ăn, Liễu nương đợi đã lâu đầu tiên là nhìn nhìn Diệp Cô Thành vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, lại nhìn Cung Cửu mặt đầy tiếu ý, gò má ửng đỏ, cước bộ còn hơi “Phiêu”, không khỏi hiểu ý cười, phất phất tay, cho người hầu bắt đầu mang đồ ăn lên ..

Trên thực tế sở dĩ Cung Cửu biểu hiện ra vẻ bị đè, cũng chỉ là vì nhộn nhạo và khoe khoang, Liễu nương đáng thương liền bị biểu hiện như thế che mắt, bất quá…… Cũng không bài trừ Cung Cửu là cố ý , ai bảo hắn thích làm ra vẻ thế kia chứ.

Về phần Diệp Cô Thành nha…… Y yên lặng nhìn đống thức ăn đặc biệt bị đẩy vào trong tầm tay y trước mắt, rõ ràng là ích tinh bổ khí, thập phần tự nhiên vươn tay đẩy đi, đẩy qua bên Cung Cửu, sau đó bình tĩnh nhìn không chớp mắt ăn hết món cháo trắng đạm bạc dưỡng dạ dày…… Diệp Cô Thành nói bóng gió dưới đáy lòng: Ca từ trước đến nay đều là thành thật nhất, làm ra vẻ gì đó cũng không phải phong cách của ca nha, vì làm ra vẻ mà ủy khuất thân thể thì cũng chẳng cần gì sất.

Cung Cửu nhìn đống đồ ăn “Cực phú nội hàm” bị đẩy đến trước mắt, phút chốc nụ cười của hắn không khỏi thoáng quỷ dị lên, thế nhưng lập tức Cung Cửu cười càng tươi, vui vẻ “nhận” hảo ý của Diệp Cô Thành, ăn đến vui tươi hớn hở — a nha, đêm qua rất ra sức, hắn cũng thật nên hảo hảo bổ lại chút nha, như vậy mới cam đoan hắn và A Thành thân ái nhà hắn có được cuộc sống “Hạnh phúc” lâu dài nha.

Không thể không nói, kỳ thật Cung Cửu và Diệp Cô Thành trên bản chất đều là thập phần cường đại. Cung Cửu cường đại ở chỗ hắn biến thái, mà Diệp Cô Thành à…… Tự nhiên do y quá bình tĩnh.

Không khí trong nhà ăn thật sự là hài hòa đến thần kỳ, chỉ có Liễu nương đứng bên hầu hạ thoáng vặn vẹo khuôn mặt tươi cười, giờ khắc này bà thật vui mừng lại rối rắm — vui mừng là thành chủ nhà họ rốt cục thông suốt, đã hiểu được cái gì gọi là săn sóc “Phu nhân” ; Nhưng càng khiến bà rối rắm là, thành chủ và A Cửu ăn như vậy thật không thích hợp a…… Suy đi nghĩ lại Liễu nương quyết định phải cố gắng nghiên cứu một phen, tranh thủ sớm ngày nấu ra được món canh khẩu vị thanh đạm lại ích tinh bổ khí bổ cho thành chủ nhà họ, mặt khác còn phải cho A Cửu ăn một phần cháo dưỡng sinh đại bổ mới được nha…… Ai, quả nhiên là nuôi con một trăm tuổi, nhọc lòng chín mươi chín năm oa, bọn nhỏ quả nhiên lúc nào cũng không thể không lo a.

May mà Diệp Cô Thành và Cung Cửu cũng không biết Liễu nương suy nghĩ cái gì, bọn họ lẳng lặng cơm nước xong, sau đó liền thập phần thân mật sóng vai dắt tay mà đi, để lại mình Liễu nương còn đang rối rắm vấn đề “Trọng đại” thực đơn dưỡng sinh vân vân vũ vũ, ngay cả Cung Cửu cười tủm tỉm nói với bà “Nghĩa mẫu chúng con đi trước a”, bà cũng thất thần, nhất thời không đáp lại.

Phụ nữ độ tuổi này nha, thích nghĩ đông nghĩ tây cũng là bình thường, Cung Cửu không để ý lắm, hiện tại tâm tình hắn khá tốt, nhìn cái gì cũng cảm thấy thuận mắt vô cùng. Cung Cửu và Diệp Cô Thành hai người chậm rãi dạo trong sân chốc lát, quyền đương tiêu thực, kết quả trên đường đi gặp vô số người hầu thị nữ tiểu tư…… ánh mắt tỏa sáng, biểu tình ái muội của họ kia, tuy da mặt Cung Cửu còn hơn cả tường thành cũng không chẳng thèm để ý, nhưng hắn nghĩ da mặt Diệp Cô Thành vẫn khá mỏng, liền khẽ cười nói:“A Thành, không bằng chúng ta xuất phủ đi dạo đi.”

Diệp Cô Thành gật đầu đồng ý, y cũng không phải da mặt mỏng, chỉ là cảm thấy “Công lực” của bọn người trong phủ thành chủ còn chưa đủ a, chẳng bình tĩnh chút nào, hừ. Dù sao mới quá giờ Mùi, đi ra ngoài dạo cũng không tồi, vì thế hai người liền xuất phủ đi bộ như thế, chỉ để lại cho đám gia hỏa “nhiều chuyện” hai bóng dáng ngọt ngọt ngào ngào thôi.

Hôm qua hai người đã lên đỉnh núi, hôm nay liền đi ngược lại, nhắm thẳng bờ biển bước tới.

Đây vừa lúc mặt trời lên cao soi tỏa khắp muôn vật, biển trời bát ngát, phù quang lân lân, nơi Diệp Cô Thành mang Cung Cửu đến, không phải cảng biển náo nhiệt phồn hoa bên kia, mà là bờ cát loạn thạch ít người đến trên đảo, nơi này gió mạnh quất vào mặt, tiếng vọng bên tai đều là âm thanh của làn sóng vỡ vào bên bờ, trông về phía xa chân trời, từng cụm từng cụm mấy trắng to lớn trôi bềnh bồng. Dưới cảnh sắc nọ, bọn họ đứng lặng trên tảng đá bên bờ, quả nhiên là lòng dạ xa rộng, buồn bực tan đi.

Cung Cửu đứng ở bên người Diệp Cô Thành, lẳng lặng cảm thụ từng trận gió biển đập vào mặt, xa xem mây trôi, gần nghe sóng gầm, không khỏi sinh ra niềm hào hùng vô tận, lòng mang đại sướng, sau một lúc lâu, hắn bỗng bừng tỉnh đại ngộ nói:“Ngay lúc đến đây ta liền có một cảm giác hoảng hốt quen thuộc, nhưng ta rõ ràng chưa bao giờ tới……” Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, hỏi:“A Thành, đạo kiếm của ngươi, có cội nguồn gì với nơi này không ?”

Diệp Cô Thành thầm khen Cung Cửu sâu sắc, nói:“Không sai, thuở nhỏ ta nhìn hải triều luyện kiếm, lại nhận sóng, triều, nước, gió làm thấy, chung ngộ chân lý trong kiếm.”

Ánh mắt Cung Cửu cháy nừng, nói:“Không hổ là kiếm trung chi thánh, ngộ tính của ngươi quả nhiên rất cao…… A Thành, hôm nay ta thật vui vẻ muốn thử, không bằng chúng ta đấu một trận đi?” Đối với đạo võ học, Cung Cửu rất chi là tự phụ — thiên phú, ngộ tính, căn cốt của hắn, đều là thiên hạ tuyệt đỉnh, mà người có thể đấu một trận với hắn, trên giang hồ chỉ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Diệp Cô Thành tự nhiên chính là một trong số đó.

Diệp Cô Thành lúc này tâm tình cũng rất tốt, y biết Cung Cửu chắc là vì cảnh sắc nơi đây mà hào khí tăng vọt, chiến ý đại thịnh, không khỏi cũng động, bất quá lại nghĩ nội lực của Cung Cửu ước chừng còn có một phần chưa phục, Diệp Cô Thành liền khẽ lắc đầu nói:“Ngươi nay nội lực tổn hại, không phải đối thủ của ta.”

Cung Cửu ngạo nghễ nói:“Chúng ta chỉ luận võ đạo, lại không dùng nội lực quyết trận sinh tử, A Thành, ngươi chớ có xem nhẹ ta nha……” Nói xong hắn dừng một chút, bỗng liền cười rất thiếu ăn đòn nói:“Còn nói nữa nha…… A Thành đêm qua ngươi cũng khá vất vả đấy, ngươi và ta không phải vừa vặn chống đỡ nhau sao?” Hắn còn chưa nói hết lời, đã xoay người nhảy ra xa hơn mười bước, bởi vì Diệp Cô Thành đã nghiến răng nghiến lợi rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí đẩu xuất, trong nháy mắt chỗ Cung Cửu vừa đứng liền lõm mất một khối lớn, có thể thấy rõ uy lực của kiếm.

Cung Cửu “Chậc chậc” hai tiếng, cười nói:“A Thành…… Chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát thân phu à?” Hắn tuy đang trêu đùa, nhưng đã rút ra nhuyễn kiếm hắn ít khi sử dụng từ trong đai lưng, nghiêm chỉnh đợi.

Diệp Cô Thành hơi cười lạnh nói:“Cung Cửu ngươi muốn chết!” Lời vừa nói ra, kiếm đã xuất như lưu quang, kiếm khí tung hoành mà sinh, kiếm rít thẳng về hướng Cửu Tiêu.

Kiếm chiêu của Diệp Cô Thành xuất ra trong ngộ kiếm chi địa sóng biển cuồn cuộn, gió biển gào thét, uy lực kia không thể nghi ngờ càng sâu hơn mấy lần, thế kiếm như ôm lấy cả biển trời, lại phiên nhược phi tiên, người như vậy, kiếm như vậy, chỉ có Diệp Cô Thành, cũng chỉ có Diệp Cô Thành có thể tinh túy thế kia.

Đối mặt vạn thiên đạo kiếm không hề đứt quãng gào thét mà đến này, Cung Cửu cảm thấy…… Hắn áp lực thật sự rất lớn, nhưng áp lực càng lớn hắn cư nhiên càng hưng phấn, lúc này kiếm chiêu trên tay hắn đã biến hóa không ngừng, như ảnh như huyễn, bóng kiếm dồn dập, nhanh đến bất khả tư nghị !

Cung Cửu và Diệp Cô Thành đều sử xuất kiếm đạo tối cường của họ, hiếm khi có thể cùng đối thủ thực lực tương đương như vậy đấu một trận, lại không cần lo trước lo sau, hai người đều càng đánh càng hăng.

Lộn xộn tránh đi vài đạo kiếm khí, Cung Cửu bỗng cảm thấy hắn so đấu với Diệp Cô Thành trên bờ biển này quả nhiên là ăn không ít thiệt thòi mà: Đầu tiên nơi này là kiếm thành chi địa của Diệp Cô Thành, tự có thiên địa khí cơ tương hợp, lại có sóng gió tương trợ; Thứ hai chính là sự phân bố cự thạch trên bờ này, Diệp Cô Thành khẳng định đều quen thuộc hết rồi, cho nên y căn bản không cần chú ý dưới chân, nhưng Cung Cửu cũng không thể không để ý nha, chỉ điểm này liền đủ để Cung Cửu luống cuống tay chân .

Cứ nghĩ như thế, Cung Cửu chớp mắt, phi thân liền bay lên mặt biển — hắn thiếu thời liền bái Ngô Minh làm sư, đến hải đảo xa xôi học nghệ, khinh công tuyệt đỉnh của hắn cũng là sở ngộ từ biển cả, lướt triều đạp sóng chỉ là nhỏ nhặt, có lẽ sẽ tăng được chút lợi.

Diệp Cô Thành lập tức biết tính toán của Cung Cửu, y không chút do dự đuổi theo, thuận tiện lại xuất hơn mười kiếm, trong lòng cười thầm không ngừng: Thiên Ngoại Phi Tiên của y vốn sở ngộ từ sóng nước gió biển, mặt biển mới tối thích hợp Diệp Cô Thành toàn lực thi triển kiếm chiêu, Cung Cửu không phải đang chui đầu vào rọ hay sao.

Đương khi, hai người đều một thân bạch y, đều tay cầm lợi kiếm, hai thanh kiếm này, một đen một trắng, dưới ánh diễm dương, trên mặt biển xanh biếc lần lượt giao đấu leng keng, kiếm đạo của Cung Cửu và Diệp Cô Thành rõ ràng khá nhau rất xa, một quỷ một chính, cơ hồ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nhưng lúc này lại có vẻ hết sức hài hòa, phảng phất như giao hòa nhất thể, tuy hai mà một. Rất xa có ngư dân chèo thuyền đánh cá trên biển, họ nhìn thấy trên biển chợt lóe qua hai đạo bóng trắng, không khỏi nhớ tới trên Phi Tiên đảo vốn có lời đồn về thần tiên sinh sống, đều thành kính quỳ lạy dập đầu, lại không biết Cung Cửu và Diệp Cô Thành sớm đã bay lướt xa hơn mấy dặm, dõi mắt không thấy .

Trận so đấu này giữa hai người họ đã là tuyệt chiêu ra hết, kiếm quang tràn ngập, càng do bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, mới có thể so hơn mấy trăm chiêu, bình thường đối địch chỉ cần trong vòng mấy chiêu liền phân sinh tử, sao có thể sảng khoái tùy ý như vậy?

Cuối cùng trận so kiếm này vẫn là lấy việ Cung Cửu rơi vào trong biển để thông báo hồi kết — hai người đều thấy thoải mái vô cùng, tận hứng mà về, Diệp Cô Thành nhìn Cung Cửu cả người ướt sũng, trong lòng thực không phúc hậu nở nụ cười.

Cung Cửu cũng chẳng thèm để ý, dù sao hắn cũng thiếu mất nội lực, sau mấy trăm chiêu đáp sóng lướt gió trên biển không cẩn thận đạp không cũng là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa, đây là bại bởi Diệp Cô Thành, người trong lòng hắn, Cung Cửu hoàn toàn không có nửa điểm áp lực, ngược lại càng nhộn nhạo hơn — quả nhiên chỉ có cường giả như A Thành mới tối hợp tâm ý hắn a, Cung Cửu trong lòng mĩ mãn ngọt ngào nghĩ.

Bất quá Cung Cửu vẫn không tự chủ được nghĩ đến kinh lịch uống dấm chua lúc trước khi hắn còn ở Vạn Mai sơn trang, vì thế liền kéo kéo tay áo Diệp Cô Thành, ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi:“A Thành…… Ngươi cảm thấy kiếm pháp của ta so với Tây Môn Xuy Tuyết, ai càng cao một bậc vậy hả?” Đó tất nhiên là hắn a, Cung Cửu đắc ý nghĩ, Tây Môn Xuy Tuyết tuyệt đối không so được với Cửu công tử thiên tư trác tuyệt, hắn lúc trước chỉ là thích điệu thấp mà thôi nha.

Diệp Cô Thành thản nhiên nhìn Cung Cửu, nói:“Hắn cùng ta so kiếm, sẽ không rơi xuống biển.” Cho ngươi lên mặt, Tây Môn Xuy Tuyết cùng y so kiếm sẽ không chật vật như vậy đâu, bất quá là hai loại kết quả sinh và tử thôi.

“……” Cung Cửu nhất thời khổ mặt, vẻ mặt xanh mét nói:“Các ngươi so kiếm trên núi, hắn sao có thể rơi xuống biển chứ? A Thành ngươi sao có thể bất công như vậy nha……”

Diệp Cô Thành cười thầm không nói. Cung Cửu lại nhất quyết không tha hỏi:“Hắn là tri kỷ duy nhất của ngươi?” Hắn nhấn mạnh hai chữ “Duy nhất”, muốn nghe Diệp Cô Thành nói như thế nào.

“Đúng.” Diệp Cô Thành nghiêm túc nói.

“Ta thì sao hả?” Cung Cửu hỏi đến nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Cô Thành lạnh nhạt hỏi ngược lại:“Ngươi không biết?” Cung Cửu nhớ tới lúc trước khi hắn hỏi vấn đề này, Diệp Cô Thành thừa nhận giữa hai người có quan hệ “Tình nhân”, lúc ấy Cung Cửu thực vui sướng, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy chưa đủ: Tình nhân nghe thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có chút lỗ mãng và tùy ý, nhưng tri kỷ thì khác biệt lớn lắm nha…… Hắn vẫn muốn làm tri kỷ của Diệp Cô Thành, nếu có thể là “tri kỷ duy nhất” thì càng tốt a ! Vì thế Cung Cửu trông mong nhìn Diệp Cô Thành, nói:“A Thành ngươi nói cho ta biết đi, được không?”

Diệp Cô Thành mặt không đổi sắc nói:“Phu nhân của ta.”

“……” Cung Cửu im lặng thật lâu, lúc này mới nở nụ cười, cười đến thấy răng chẳng thấy mắt, nói:“ thân phận phu nhân Bạch Vân thành chủ này ta thật sự thích cực nha.”

Diệp Cô Thành bình tĩnh trở về, làm như không thấy Cung Cửu nhộn nhạo, Cung Cửu cũng không dính chặt Diệp Cô Thành nữa, bởi vì toàn thân hắn còn đang nhiễu nước, nếu không cẩn thận làm ướt Diệp Cô Thành, nói không chừng bọn họ lại đánh nhau một trận a.

Cho đến họ nhanh chóng trở lại phủ thành chủ, Diệp Cô Thành bỗng mở miệng nói:“Ngươi cũng biết trước đó mấy ngày, Vạn Mai sơn trang nguyên bản cũng sẽ có thêm một phu nhân.”

Cung Cửu theo bản năng há mồm liền hỏi:“Ngọc La Sát?”

“……” Diệp Cô Thành suýt nữa nghẹn họng: Phụ tử hả, Cung Cửu ngươi có cần kinh khủng thế không hử? !

Bất quá có lẽ Cung Cửu kỳ thật cũng không có ý kia, hắn tạm dừng một lát, liền thản nhiên cười:“Là Tôn Tú Thanh đi, bất quá Ngọc La Sát sao lại thỏa hiệp thế?” Nói xong hắn khẽ lắc đầu nói:“Gần đây tai mắt của ta đều đang ứng phó chuyện của Mục thúc, ngược lại không chú ý Vạn Mai sơn trang lắm.”

Diệp Cô Thành cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, vội vàng thu hồi các loại liên tưởng, thản nhiên gật đầu nói:“Ngọc La Sát nổi giận, ly khai Vạn Mai sơn trang.”

Cung Cửu ra vẻ cảm khái nói:“Xem ra Tôn cô nương vẫn là Tôn cô nương, chung quy chưa đổi thành Tây Môn phu nhân nào.”

“Ngươi cho là, Ngọc La Sát phản đối, Tây Môn Xuy Tuyết sẽ không cưới Tôn Tú Thanh sao?” Diệp Cô Thành nói:“Chớ quên, đạo của hắn tức là ‘Thành’, thành ở trong tâm.”

Cung Cửu vui vẻ nở nụ cười, sung sướng nói:“Ngọc La Sát lão hồ ly này, lúc này chỉ sợ hắn sắp bị chọc giận chết đi, ha ha, chắc là đời này hắn thua trong tay nhi tử bảo bối của hắn a!”

“Hắn có lẽ, quả thật là tức chết rồi.” Diệp Cô Thành nói,“Nghe nói, giáo chủ Tây Phương Ma Giáo chết bất đắc kỳ tử, La Sát bài bị nhi tử bại gia Ngọc Thiên Bảo của hắn làm thất lạc giang hồ.”