Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 67






Diệp Cô Thành rất hứng thú với thử thách ngoài dự đoán này, sư phụ Cung Cửu đến tột cùng lợi hại đến đâu? Địch nhân cần Diệp Cô Thành và Cung Cửu liên thủ đối phó…… Đến tột cùng đã đạt tới độ cao nào rồi? Thật là ngẫm lại cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào rồi nha.

Bất quá Diệp Cô Thành vẫn nghiêm túc nói với Cung Cửu:“Chớ nên khinh thường.” Tựa hồ có một định lý nói thế này: Nhân vật phản diện đều thất bại thời điểm ở cuối cùng….. Rốt cuộc ai là nhân vật phản diện, đây là một vấn đề. Quả thật sư phụ Cung Cửu là một nhân vật phản diện chung cực, nhưng theo bản chất mà nói, kỳ thật Cung Cửu và Diệp Cô Thành cũng là nhân vật phản diện a, nhân vật chính chính phái chân chính là Lục Tiểu Phụng, chẳng lẽ hai nhân vật phản diện bọn họ đứng chung một chỗ liền từ phụ biến thành chính sao? Vẫn cẩn thận một chút tốt hơn, lật thuyền trong mương là tối bi kịch đó nha.

Cung Cửu nghe vậy cười híp mắt, ái muội nói:“Vì không để A Thành lo lắng, ta sẽ cẩn thận a.”

Mắt thấy biến thái lại nhộn nhạo, đã rất có kinh nghiệm với kinh nghiệm với việc này Diệp Cô Thành quyết đoán nói sang chuyện khác, nói:“Kế tiếp chúng ta phải đi đâu?”

Cung Cửu ôm cổ Diệp Cô Thành, động tình nói:“Nay thời gian còn sớm, sự tình này nói sau đi…… Không bằng chúng ta trước……” thanh âm hắn càng ngày càng thấp, trực tiếp liền vươn tay cởi vạt áo Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành tỏ vẻ thập phần không biết nói gì: Biến thái nhộn nhạo lên quả nhiên không có hạn cuối, bọn họ bây giờ còn đang đứng dưới mái đình rõ như ban ngày mà…… Vì thế Diệp Cô Thành cầm lấy bàn tay chẳng thành thật của Cung Cửu, bình tĩnh nói:“Trở về phòng đi.”

“Không sao đâu…… Phong cảnh bên ngoài tốt, lại không có người ngoài mà……” Cung Cửu cúi đầu nở nụ cười, rút tay ra vung lên, liền hất ấm trà chén trà trên bàn đá xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên, sau đó Cung Cửu ôm eo Diệp Cô Thành, liền đặt y lên bàn đá, bắt đầu cởi quần áo.

“……” Diệp Cô Thành yên lặng nghĩ: Có cần khát tình thế không biến thái…… Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Diệp Cô Thành vốn tính “Phá bình phá suất” bỗng ánh mắt nghiêm lại, y đẩy mạnh Cung Cửu ra, xoay người leo lên — Diệp Cô Thành mới kéo áo khoác ngoài lên qua loa, trong viện đã có thêm một người.

Nguyên lai là Ngọc La Sát đi rồi còn quay lại.

Trong lúc nhất thời, sát khí trong viện cơ hồ ngưng tụ thành vật chất.

Cung Cửu quần áo không chỉnh giận quá hóa cười, nói:“Ngọc giáo chủ đại giá trở về…… Không biết còn có gì chỉ giáo?” Mắt thấy mặt Diệp Cô Thành đã lạnh đến độ có thể rớt bột băng xuống, Cung Cửu hiểu được sau này e rằng hắn phải “ăn chai” một thời gian khá dài, đều là do Ngọc La Sát hại a !

Ngọc La Sát dùng một loại ánh mắt thực kỳ dị đánh giá Diệp Cô Thành một phen, lúc này mới nhìn về phía Cung Cửu, cười đến vẻ mặt cổ quái, nói:“Bổn tọa không có ý quấy rầy nhã hứng của các ngươi, chỉ là bỗng nhớ tới một chuyện…… Nói nha vừa rồi Cửu công tử có phải lại lừa ta không?”

Mặt Cung Cửu xanh lè, hung tợn nói:“Lại thế nào nữa?”

Ngọc La Sát hiển nhiên thập phần sung sướng — gã rốt cục hại được tiểu hồ ly này một lần rồi, thật là báo ứng tới nhanh thật a ! chậc chậc, cứ nhìn cái mặt đen xì của Diệp Cô Thành, đã biết Cung Cửu thảm rồi, ha ha, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!

Nhưng Ngọc La Sát cũng không muốn bị Cung Cửu và Diệp Cô Thành liên thủ đuổi giết, vì thế gã liền thực nghiêm túc hơn nữa nhận chân nói:“Xem ra tâm cơ năng lực của ngươi đều hơn xa lão gia hỏa kia…… Nhiều năm không có liên lạc, bổn tọa cũng không biết hắn có còn mang tên Ngô Minh không, tóm lại người nọ không giỏi tổ kiến thế lực, cho nên chỉ có thể nấp sau bức màn, chỉ có thể nắm kẻ bị giật dây trong tay mà thôi.

“Úc,” Cung Cửu cười thực giả tạo, nghiến răng nghiến lợi nói:“Việc này…… Bản công tử cũng biết, sao dám phiền ngọc giáo chủ quay lại một chuyến chứ?”

Ngọc La Sát nhíu mày, ra vẻ lạnh nhạt nói:“Bổn tọa chỉ là hảo tâm, muốn nhắc nhở Cửu công tử, Ngô Minh kia tuy không giỏi tổ kiến thế lực, nhưng võ học của hắn ngươi và ta đều không hơn nổi — đó là đạo lý sáng mất chiều thu lại.”

Cung Cửu dừng một chút, lúc này mới miễn cưỡng nhận tình của Ngọc La Sát, nói:“Nếu thế, đa tạ ngọc giáo chủ nhắc nhở .” Lão hồ ly sẽ hảo tâm vậy à? Hắn không tin nổi, rõ ràng là tới phá hư hảo sự của hắn, tìm hắn ũ rũ đây mà !

Bất quá…… lão nhân Ngô Minh kia thực sự lợi hại như vậy? thực lực của Tuyệt đỉnh cao thủ cơ bản đều sàn sàn như nhau, một chọi một thường gặp phải một kết quả là lưỡng bại câu thương. Nhưng Ngọc La Sát lại dùng ba chữ “đều không hơn” với Ngô Minh, chẳng lẽ võ công của Ngô Minh còn có thể cao hơn họ một bậc sao? Lão già kia không đến mức đã đạt tới cảnh giới kế tiếp rồi chứ…… Trong nháy mắt, trong đầu Cung Cửu liền chuyển khá nhiều ý niệm.

Mắt thấy Cung Cửu đã có chút đăm chiêu, Ngọc La Sát liền nhân cơ hội khoát lên biểu tình tiền bối quan tâm hậu bối, nói:“Vậy bổn tọa an tâm, cáo từ.” Dứt lời gã liền hóa thành bóng xám tiêu thất.

Diệp Cô Thành đang trong lòng căm giận, nhìn thế nào cũng cảm thấy lần này tốc độ Ngọc La Sát biến mất còn nhanh hơn lúc nãy nữa chứ, mơ hồ còn mang theo một loại cảm giác “Trốn chạy”, vì thế Diệp Cô Thành càng cảm thấy ấm ức .

Vì thế bất luận Ngô Minh lợi hại bao nhiêu, đối với Cung Cửu mà nói cũng không phải chuyện cấp bách, về phần chuyện cấp bách nha…… Cung Cửu lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, cười gượng nói:“Này…… A Thành…… Vừa rồi hắn…… Chúng ta……”

Diệp Cô Thành cười lạnh:“Ngươi vừa nói, nơi này không có người ngoài? !”

Cung Cửu nhất thời gục đầu, nhận sai:“Ta sai rồi A Thành…… khinh công của Ngọc La Sát thật sự rất cao, ta nhất thời không nhìn kĩ, lại không ngờ hắn sẽ quay lại……” Nói xong Cung Cửu liền lấy roi mềm ra dâng lên, ưỡn ngực nghiêm mặt nói:“Bằng không A Thành cứ……”

Không đợi Cung Cửu nói ra hai chữ “Quất ta”, Diệp Cô Thành liền hất biến thái ra, phẩy tay áo bỏ đi : Tuy ca rất muốn quất chết biến thái chết tiệt này, nhưng quất xong khẳng định là…… Ca còn lâu mới mắc mưu! hừ !

Vứt lại Cung Cửu hiu quạnh đứng đó, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Ngọc La Sát…… Bản công tử nhất định sẽ cố gắng tác hợp Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Tiểu Phụng, bảo đảm cho ngươi cả đời cũng không ôm được tôn tử !

Lúc này Lục Tiểu Phụng tra án ở kinh thành xa xa, tra đến càng lúc càng kinh sợ nào có biết chăng “Trinh tiết” của hắn đã bị “thằng bạn gian ác” ghê gớm nhất, tức Cửu công tử chuẩn bị bắn đi rồi — bất quá thân là lãng tử hoa tâm gương mẫu…… Lục Tiểu Phụng Còn tồn tại thứ gọi là “Trinh tiết” không nhỉ?

Bỏ qua tạm thời không nói đến chuyện “Trinh tiết”, đối với Lục Tiểu Phụng lúc này mà nói, làm sao bảo trụ cái mạng nhỏ của hắn mới là đại sự trọng yếu nhất – kể ra thì vầy, tin Lục Tiểu Phụng tới kinh thành “Không biết tại sao” lại truyền đến lỗ tai của kẻ nào đó “Trong lòng có quỷ”, kết quả là đến tận đây Lục Tiểu Phụng liền trải qua “Cuộc sống thống khoái sinh hoạt” ba ngày một tiểu sát, năm ngày một đại sát.

Bất quá Lục Tiểu Phụng thì người thế nào? Con đường phía trước càng khó đi, hắn lại càng nhiệt tình — đây mới là phong phạm của cao thủ tra án thiên hạ đệ nhất mà.

Cao thủ tra án Thiên hạ đệ nhất có thể tùy tùy tiện tiện lên làm sao? Hiển nhiên không phải, hiện nay trên đời cũng chỉ có một mình Lục Tiểu Phụng kham nổi danh hiệu này, chỉ vì hắn có một ưu thế cự đại người khác thúc ngựa cũng cản không nổi: Đó là bằng hữu rất rất nhiều a.

Cho dù khá nhiều bằng hữu của Lục Tiểu Phụng cũng không thể tin nổi, thậm chí còn thường xuyên sau lưng hại hắn, nhưng đạo lý có nhiều bằng hữu dễ đi hơn vẫn là đúng, huống hồ cũng không phải bằng hữu nào cũng hại Lục Tiểu Phụng.  tỷ như Lý Yến Bắc lý gia côn đồ kinh thành, tối có quyền thế trên đường thành bắc, đó là hảo hán tử thực nghĩa khí, là một người bạn tốt.

Có bằng hữu hỗ trợ, Lục Tiểu Phụng rất nhanh liền mở rộng phạm vi tại kinh thành, khiến sự nghiệp tra án phát triển không ngừng, tuyệt đối không phụ lòng hy vọng tha thiết của Cửu công tử thằng bạn gian ác đệ nhất, không phúc hậu nhất của hắn.

Sau đó, Lục Tiểu Phụng liên lạc với Ngụy Tử Vân gần đây tình cảnh thập phần không tốt, cảm xúc vô cùng đê mê: Kẻ từng là thống lĩnh Ngự Lâm quân, người tâm phúc nhất trước mặt Hoàng đế, nay đã triệt để mất đi tín nhiệm và nể trọng của Hoàng đế, bị đá về nhà dưỡng già — nhưng Ngụy Tử Vân đang trong tuổi thịnh, công phu trong giang hồ cũng coi là cao thủ nhất lưu, hắn thống lĩnh làm Ngự Lâm quân, nhiều năm cẩn trọng, lại có kết quả như thế, điều này này đả kích Ngụy Tử Vân không nhỏ.

Nhưng cho dù như thế, Ngụy Tử Vân vẫn trung thành và tận tâm với Hoàng đế — trong cung xuất hiện thích khách, vốn là lỗi của thống lĩnh là hắn, cho nên hắn không trách bất cứ kẻ nào, chỉ có thể trách chính hắn…… Có lẽ nên trách cả “Thái Bình vương thế tử Nhận tội tự sát” kia, thẳng đến Lục Tiểu Phụng tìm tới hắn.

Trải qua một phen thăm dò và phản thăm dò, Lục Tiểu Phụng và Ngụy Tử Vân trở thành bằng hữu. Lục Tiểu Phụng là một người nguyện ý tin tưởng bằng hữu, hơn nữa vĩnh viễn không mất đi hy vọng với bằng hữu, cho nên dù là mạo hiểm rất lớn, Lục Tiểu Phụng vẫn kể hết đại án kinh thiên từ đầu đến cuối cho Ngụy Tử Vân biết.

Lúc đầu Ngụy Tử Vân đương nhiên khiếp sợ đến da đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng khi hắn cẩn thận nhớ lại tình huống đêm đó, rốt cục vẫn tiếp nhận sự thật khiến hắn thập phần không muốn tin tưởng kia: Hoàng đế hắn thề nguyện trung thành kia, có lẽ đã ra đi thật rồi.

Ngụy Tử Vân kể hết điều mình thấy, không thể nghi ngờ cung cấp rất nhiều manh mối cho Lục Tiểu Phụng. Mà Ngụy Tử Vân cũng đưa ra quyết định, cho dù hắn liều mạng không cần, cũng nhất định báo thù cho Hoàng đế, để đền ơn tri ngộ : Vì thế đội ngũ tra án của Lục Tiểu Phụng liền nhiều thêm một người.

Có sự giúp đỡ và nhắc nhở của Ngụy Tử Vân, Lục Tiểu Phụng rốt cục quyết định trực tiếp xuống tay với trung tâm đáng ngờ của tất cả mọi chuyện — Nam Vương phủ.

Gần đây Nam Vương phủ thật sự có chút kiêu ngạo, chỉ nhìn sơ thôi đã biết có vấn đề. Từ sự kiện ám sát, Nam Vương đem hết cả nhà từ Đông Nam dọn đến kinh thành, tân Nam Vương phủ an vị ở phụ cận hoàng cung, khí thế khôi hoành, muôn hình vạn trạng, khí phái kia, so với cung thất của Hoàng đế cũng chẳng kém bao nhiêu.

Nhưng thông qua điều tra, Lục Tiểu Phụng rất nhanh liền phát hiện, Nam Vương quý phủ chẳng những có thêm rất nhiều gương mặt mới, còn lén giam giữ một nhóm người, càng lục tục đẩy những người đó trà trộn vào thiên lao tử tù để xử quyết hết.

Đối với điểm đáng ngờ và manh mối trọng đại này, Lục Tiểu Phụng đương nhiên không bỏ qua. Vì thế trải qua một loạt thiết kế và an bài nữa, thậm chí cả Sa Mạn cũng trà trộn vào Nam Vương phủ đang tuyển nhiều người mới làm thị nữ luôn, rốt cục Lục Tiểu Phụng trải qua biết bao gian nan hiểm trở mới cứu được một người Nam Vương phủ đang chuẩn bị âm thầm xử lý — kỳ thật bọn họ vốn cứu đến mấy người, nhưng dưới sự đuổi bắt của quá nhiều cao thủ, thậm chí có cả bọn thị vệ cường nỏ, cũng chỉ có người “Vận khí tốt nhất” có thể sống sót nói cho Lục Tiểu Phụng biết “Chân tướng” .

Người may mắn sống sót này, là một nữ nhân trung niên.

Miễn cưỡng coi là có gương mặt thanh tú, lại mang theo chút vàng nến bệnh trạng, còn có nhị lưu võ công…… nữ nhân này chính là nhân vật điển hình của loại người nếu bị đặt trong trong đám người sẽ bị biến thành người qua đường giáp ất bính đinh.

May mà Lục Tiểu Phụng đối đãi nữ nhân, luôn không tự chủ được mà dịu dàng một ít — vô luận nàng là xấu hay đẹp, là tốt hay hư. Cũng chính do đặc tính “Thương tiếc nữ nhân” ngấm vào xương này của hắn, mới tạo nên nhân sinh của phong lưu lãng tử Lục Tiểu Phụng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trở lại chuyện chính, lúc này bọn Lục Tiểu Phụng đang ẩn thân tại một tư trạch của Lý Yến Bắc, đối mặt với nữ nhân đáng thương tìm được đường sống trong chỗ chết này, ngữ điệu của Lục Tiểu Phụng thập phần ôn hòa, chỉ nghe hắn trấn an nói:“Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta không phải người xấu, chỉ muốn biết ngươi và những người bị giam giữ khác là ai? Nam Vương phủ vì sao muốn hại các ngươi?”

Nữ nhân kia thản nhiên nói:“Ta căn bản không có gì sợ hãi, sinh tử đối với ta mà nói, đã sớm không có khác biệt.” Nàng nói như vậy, liền dùng cặp mắt sống chẳng luyến tiếc của nàng đảo qua Lục Tiểu Phụng, Ngụy Tử Vân hòa Sa Mạn, thẳng đến khi làm ba người họ đều nhịn không được rùng mình, nữ nhân kia mới nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, nói:“Các ngươi có thể…… gọi ta là huệ di.”