[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 20: Tứ Tú của phái Nga Mi




Edit: Túy Mộng.

“Nữ hài tử dạo gần đây thật là hung mãnh (hung mãnh: hung dữ mạnh mẽ), ta sắp bị hâm chín.”

Tóc Lục Tiểu Phụng vẫn nhỏ từng giọt nước, y phục cũng hơi bị xốc xếch, da trên cổ đỏ bừng, xem ra là bị bỏng không nhẹ.

Cho dù là ai trong lúc đang tắm bị người ta chỉa kiếm vào, lại còn ngã vào trong bồn tắm nước sôi, cũng sẽ giống như hắn, thậm chí còn thảm hơn hắn.

Hơn nữa, đây còn là bốn đại mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp.

Các nàng là Tứ Tú của phái Nga Mi, đây là bốn vị nữ đệ tử đồng lứa xuất sắc nhất của phái Nga Mi, lần này các nàng đến đây, ngoại trừ việc đưa thiếp mời thay chưởng môn phái Nga Mi, còn là vì tìm Tây Môn Xuy Tuyết.

Mặc dù Tây Môn Xuy Tuyết không giết chết Tô Thiếu Anh, nhưng sau trận đánh sinh tử kia, Tô Thiếu Anh quay về liền trở nên ngây ngây dại dại, cũng không nói chuyện, cứ ngây người ở trong phòng cả ngày, Tứ Tú phái Nga Mi không tìm được đáp án từ chỗ hắn, sau khi nghe được đầu đuôi sự việc từ những người khác, liền dự định đến tìm Tây Môn Xuy Tuyết gây phiền toái.

Mà người đời đều biết, Lục Tiểu Phụng là bằng hữu duy nhất của Tây Môn Xuy Tuyết, thế là người vô tội như hắn bị vạ lây.

May mà cuối cùng thì Tứ Tú phái Nga Mi đã dừng tay, nếu không hắn sẽ thật sự trần truồng nhảy ra từ trong nước, đến lúc đó, có vẻ mặt khó coi cũng không phải là hắn.

Các nàng ngừng tay không chỉ vì có hơi ngượng ngùng, mà còn là vì Tây Môn Xuy Tuyết đã đến.

Tứ Tú phái Nga Mi cùng nhau xông ra, liền nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết đứng dưới bóng cây, chỉ cảm thấy từng cơn từng cơn khí lạnh lẽo từ trong lòng lạnh thẳng đến đầu ngón tay.

Mã Tú Chân nghẹn giọng nói: “Tây Môn Xuy Tuyết?”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nhìn các nàng, chậm rãi gật đầu.

Mã Tú Chân phẫn nộ nói: “Ngươi đã làm gì với Tô Thiếu Anh?”

Lời này quả thật có hơi mang nghĩa khác.

Tây Môn Xuy Tuyết không nói chuyện, chỉ là ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, hôm nay tâm tình hắn không tốt, không muốn trả lời với bất kì kẻ nào. Tuy là đại đa số người không nhìn ra được, nhưng Lục Tiểu Phụng hiểu rõ người bạn tốt này của mình.

Cho nên Lục Tiểu Phụng dùng tốc độ nhanh nhất mặc y phục, ngay cả thời gian sửa sang lại cũng không có, bởi vì hắn cảm thấy mình mà không nhanh một chút, chỉ sợ hôm nay sẽ có đổ máu ở chỗ này.

Nhưng mà hắn vẫn chưa đủ nhanh.

Mã Tú Chân cười lạnh nói: “Chúng ta đang tìm ngươi, không ngờ ngươi lại dám đến chỗ này!” Kiếm trong tay nàng đã sắp ra khỏi vỏ.

Trong Tứ Tú nàng thoạt nhìn là người rất dịu dàng hòa nhã, thật ra thì tính cách lại tệ nhất, cũng nóng nảy nhất.

Chợt nghe thấy một người quát khẽ: “Chờ một chút.”

Kiếm của Thạch Tú Tuyết vừa đâm ra, liền phát hiện đã không thể dịch chuyển −−− mũi kiếm của nàng bị đầu ngón tay của nam nhân đột nhiên xuất hiện kia kẹp lấy.

Thậm chí nàng còn không thấy rõ người nọ xuất hiện như thế nào, nàng cố dùng sức rút lại kiếm, nhưng không rút kiếm của mình lại được.

Mà người kẹp lấy kiếm của nàng vẫn cười nhẹ nhàng như mây trôi.

Mặt của Thạch Tú Tuyết cũng đã đỏ: “Không ngờ Tây Môn Xuy Tuyết lại còn có trợ thủ.”

“Y không phải là trợ thủ.” Lục Tiểu Phụng đột nhiên xen vào, y phục của hắn vẫn hơi xốc xếch, nhưng hắn cũng đành vậy.

Nếu không ra có lẽ có người chết mất.

Tây Môn Xuy Tuyết cười lạnh, kiếm quang trong tay chợt lóe. Gốc cây đại thụ một người ôm mới hết ở bên cạnh hắn đã bị chẻ đôi.

Sắc mặt Thạch Tú Tuyết thay đổi, trở nên tái nhợt, nếu một kiếm này chém xuống người nàng, nàng chết chắc.

Nàng chợt hiểu ra vì sao Tô sư huynh lại “hồn bay phách lạc” như vậy.

Lúc lấy lại được tinh thần, Tây Môn Xuy Tuyết đã không thấy đâu, mà người cứu nàng đã buông kiếm của nàng ra.

“Ta không phải trợ thủ của hắn, cũng không giúp bất kì người nào giết người.” Tay của y cũng từng dính máu, nhưng chưa bao giờ vì ai cả.

Khuôn mặt tái nhợt của Thạch Tú Tuyết lại đỏ lên, nói: “Cám ơn ngươi, ngươi họ gì?”

“Ta họ Hoa.”

Đương nhiên y chính là Hoa Mãn Lâu.

Thạch Tú Tuyết nói: “Ta… Ta là Thạch Tú Tuyết, người vừa mới nói chuyện là đại sư tỷ của ta – Mã Tú Chân. Người mặc y phục xanh biếc bên cạnh là nhị sư tỷ – Diệp Tú Châu, người mặc áo váy hồng nhạt là tam sư tỷ – Tôn Tú Thanh.”

Hoa Mãn Lâu nói: “Ta là một người mù, ngươi nói vậy ta không nhận ra là ai, cảm phiền các ngươi lên tiếng, như vậy sau đó ta sẽ nhớ kĩ.”

Thạch Tú Tuyết giật mình. Nàng không ngờ một người có thể dùng ngón tay kẹp lấy kiếm của nàng lại là một người mù.

Nhưng vẻ mặt của Hoa Mãn Lâu rất chân thành, không hề có chút gì giống như là đang nói dối.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt Hoa Mãn Lâu, nụ cười của y vẫn cứ ôn hòa như vậy, dường như chỉ cần nhìn nụ cười của y, là có thể hiểu được sinh mệnh tốt đẹp đến cỡ nào.

Thạch Tú Tuyết si ngốc nhìn y, cảm tình bắt đầu lờ mờ dậy lên trong lòng, không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết mình chưa bao giờ có thứ tình cảm này. (Túy: một cây hoa si trổ bông, cầu cho Hoa Thần đến “thu phục”:v)

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Các sư tỷ của ngươi đều đang đợi ngươi, ngươi phải đi rồi đúng không?”

Thạch Tú Tuyết cúi thấp đầu, bỗng nhiên nói: “Nếu sau này chúng ta gặp lại, ngươi vẫn nhận ra ta chứ?”

Hoa Mãn Lâu nói: “Đương nhiên là ta có thể nghe ra được giọng của ngươi.”

Thạch Tú Tuyết nói: “Nhưng mà… Nếu khi đó ta trở nên câm điếc thì sao?”

Hoa Mãn Lâu cũng giật mình, chưa từng có người hỏi vấn đề này với y. Y cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có người hỏi y như vậy.

Ngay khi Hoa Mãn Lâu không biết trả lời như thế nào, Thạch Tú Tuyết kéo tay y nói giọng nhu hòa: “Ngươi sờ mặt ta đi, như vậy cho dù sau này ta không thể nói chuyện, chỉ cần ngươi sờ vào mặt ta, cũng sẽ nhận ra ta, đúng chứ?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu không nói, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mình, dường như đã đụng chạm đến gò má trơn mịn như tơ lụa của nàng.

Mã Tú Chân từ chỗ xa xa nhìn họ, cứ như muốn đi đến kéo sư muội của nàng lại, nhưng bỗng nhiên lại nhịn xuống.

Nhưng cuối cùng Hoa Mãn Lâu cũng không chạm được vào gương mặt đó, cho nên y vĩnh viễn cũng không nhớ được dáng vẻ của nàng.

Một bàn tay trắng như bạch ngọc duỗi đến, không chút lưu tình kéo lại tay của Hoa Mãn Lâu, lực đạo rất lớn, ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng không chịu được mà nhíu mày.

“Đừng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của ta, Hoa Mãn Lâu.” Giọng nói hắn trầm thấp mang theo cơn giận dữ không thể bỏ qua.

Cơ Lang đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người hoảng sợ, Tứ Tú phái Nga Mi theo bản năng rút kiếm ra, nhưng hắn cứ như không thấy, nhìn chằm chằm vào Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cảm giác kì quái, cơn lửa giận của Cơ Lang đập vào mặt, y lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại vừa cười trêu chọc, vừa rút lại tay của mình: “Không ngờ tính tình của ngươi bết bát như vậy.”

Cơn lửa giận trên người Cơ Lang càng mạnh thêm, Hoa Mãn Lâu cũng đã chuyển hướng đến Tôn Tú Tuyết nói thẳng: “Dù sao thì nam nữ có khác biệt, vừa rồi là Hoa mỗ đường đột.”

Lời nói khách khí lễ độ lại khiến cho mặt Thạch Tú Tuyết trắng bệch, vẻ mặt của Tam Tú còn lại cũng là cứng đờ.

Cơ Lang nghe vậy, vẻ mặt hơi nguôi giận.

Cho dù không nói ra, các nàng cũng biết đây là từ chối, từ chối trước nhiều người như vậy, Thạch Tú Tuyết chỉ cảm thấy khó xử, dũng khí trước đó cũng từ từ biến mất, nàng căm hận liếc Cơ Lang, trong mắt gợn sóng, cuối cùng cũng chỉ có thể xấu hổ và giận dữ bỏ đi.

Tam Tú còn lại vừa thấy, vội đuổi theo, lúc đi ngang qua Cơ Lang và Hoa Mãn Lâu, còn hung hăng trừng bọn họ một cái.

Các nàng vừa đi, cơn lửa giận của Cơ Lang cứ như gặp phải cơn nước lớn, nhanh chóng bị dập tắt, Hoa Mãn Lâu từ chối đối với các nàng mà nói là khó xử, nhưng Cơ Lang lại vô cùng hài lòng, thậm chí hắn vì thế mà lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt còn chói mắt hơn so với ánh dương quang, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy kinh diễm, nhưng đáng tiếc là Hoa Mãn Lâu cũng không thể nhìn thấy.

“Đây cũng không giống tác phong của ngươi lắm.” Giọng nói lười biếng của Lục Tiểu Phụng truyền đến, Hoa Mãn Lâu luôn là một người hòa nhã, nếu trước đây y gặp phải chuyện này, y sẽ thuận theo ý kiến của Thạch Tú Tuyết ghi nhớ dung mạo của nàng, hoặc là giả sử y không thích nàng, nhưng y sẽ vô cùng hòa nhã khiến đối phương tự mình hiểu rõ điểm ấy, chứ không phải khiến nàng khó xử dưới tình huống có nhiều người như vậy.

“Có một số việc lúc nào cũng phải nói rõ ràng.” Tay của Hoa Mãn Lâu dưới ống tay áo đưa ra ngoài, nắm lấy bàn tay đã làm đau tay y.

Vẻ mặt Cơ Lang dịu xuống, ngón tay vuốt nhè nhẹ lên vết hằn hắn gây ra trên tay Hoa Mãn Lâu, thấy nó chậm rãi biến mất, khôi phục lại màu da vốn có.

Lục Tiểu Phụng thật cao hứng, bởi vì hình như bạn tốt của hắn đã nghĩ thông suốt.

Dưới ánh mặt trời, hai người xuất chúng như nhau đứng sóng vai, rung động nhàn nhạt từ trên người họ cứ thế lan rộng ra, khuấy động một hồ nước xuân.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiên quyết phá hủy nguyên phối trang chủ! (nguyên phối : vợ cả.)