Lục Tử Hề

Chương 21: Hôn lén




Lục Bạch chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt y là đỉnh giường khắc phượng và hoa lan, hình vẽ tỉ mỉ nhẵn nhụi, đẹp không sao tả xiết.

Trong phòng tràn đầy hương hoa thanh đạm, ngửi thật thoải mái, giống như cả người đều chìm trong giấc mộng êm đềm, như thật như giả.

Y mệt chết đi được, xương cốt toàn thân đều rã rời, lúc này hơi hơi vừa động, xương sống liền có cảm giác như thể trút được gánh nặng.

Y nhớ rõ là mình đang bò trên đường nhỏ, phía sau là Tống tướng quân, y không muốn đối mặt với anh ta nên cứ bò lên phía trước một mình, không chịu ngừng lại một giây nào.

Sau đó liền không nhớ được cái gì nữa.

Tiếp tục nằm trên giường một hồi, y vùng dậy ngồi ghé vào mép giường, nhìn căn phòng ấm áp xa lạ trước mặt, hoảng hốt đứng lên nhìn xung quanh.



Vòng qua bình phong, đi qua đường nhỏ, đi đến bồn tắm lớn nọ.

Nhiệt khí mông lung hệt như tơ lụa đặc sệt, rèm vải bay phấp phới, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người đứng bên trong. Lục Bạch thấy không rõ, sau đó tiến lại gần một ít, nghiêng người mở to mắt nhìn bên trong.

Ai ngờ đúng lúc này, dưới chân Lục Bạch trượt một cái, y lảo đảo rơi vào trong ôn tuyền khiến cho một vòng bọt nước bắn lên.

Tống Cáp dùng một tay đỡ hai mắt, che đi bọt nước. Nhìn qua bên đó chỉ thấy một người rơi tùm xuống nước, đáng cười nhất là rõ ràng ôn tuyền rất nông nhưng hai tay cậu ta vẫn cứ khua khoắng mãi.

Tống Cáp mím môi cười, ngay cả cái chỗ sâu nhất trong ánh mắt cũng sáng lên, chân hắn khẽ nhúc nhích, đi qua bên đó.

Hắn đi đến bên cạnh Lục Bạch, nắm lấy eo y, kéo y về phía mình. Lục Bạch bất ngờ không kịp tránh nên cả người nằm sấp trên người Tống Cáp, trán đụng phải trước ngực hắn, cảm giác cưng cứng khiến cho đầu óc mù mịt của y dần hồi phục lại.

Hoảng sợ ngẩng đầu, con ngươi bị nước làm ướt ánh lên bóng nước, cái nhìn đầu tiên đó đã rơi vào trong mắt Tống Cáp.

Tống Cáp cúi đầu, chỉ thấy quần áo màu xanh của Lục Bạch dính sát vào người, nước ướt sũng, khiến cho cả người y bày biện ra như thể một đóa sen chớm nở, trong trẻo ướt át.

Hắn nhịn không được bắt đầu nhìn y chằm chằm, Lục Bạch cũng thấy tình cảnh này sao xấu hổ quá nên đẩy hắn ra, đẩy mãi đến độ không đẩy nổi nữa mới dừng lại, "Tống tướng quân."

Ánh mắt Tống Cáp trầm xuống, thản nhiên hỏi: "Sao ngươi lại xuống đây?"

Lục Bạch hỏi: "Đây là đâu?"

“Ấm trang.”

Lục Bạch ‘Ha’ một tiếng rồi không nói nữa, y đang cảm thấy xấu hổ không thôi, từ phía này y có thể nhìn thấy rõ □□ của Tống tướng quân đang ngâm mình trong nước, tóc anh ta dài rối tung xõa xuống trước ngực và sau lưng, vẻ mặt anh ta âm trầm nom rất giống một con báo biếng nhác.

Thật sự rất thân mật!

Y thấy Tống Cáp vẫn chưa để ý đến mình, nghĩ bụng có khi mình đột ngột tiến vào thế này là quấy rầy đến anh ta rồi.

Thế nên vội vàng đứng lên, giữ chặt quần áo ướt sũng trên người, nói vội: "Tướng quân, ta ra ngoài trước, ngươi...."

"Đứng lại!"

Phía sau truyền đến một tiếng lớn, dưới chân Lục Bạch lảo đảo, vội vàng đứng lại nhưng không dám xoay người. Chỉ nghe Tống Cáp nói tiếp: "Ngươi không muốn thấy ta thế cơ à?"

"Ùm", tiếng nước vang lên. Tống Cáp đi lên bờ, đưa lưng về phía y, mặc áo choàng tắm vào, lạnh lùng nói: "Ngươi tự mình tắm rửa đi, ta ra ngoài trước."

Nói xong liền đi qua mấy hòn đá, xuyên qua bình phong, đi vào phòng.

Lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng.

Lục Bạch cảm nhận được trong không khí yên tĩnh sự lạnh lẽo không hiểu sao lại xuất hiện trong ôn tuyền ấm áp, y run rẩy, chậm rãi xoay người ngồi xuống, để toàn bộ cơ thể mình chìm trong làn nước, chỉ chừa ra cái đầu dựa vào trụ tường đá.

Nhắm mắt cảm thụ cảm giác ấm áp toàn thân, trong lòng đột nhiên hiện ra một câu nói.

Hắn nói thích.

Có thể thích cái gì? Hai nam nhân, bèo nước gặp nhau, mà thôi

Dù sao có thật sự là thích thì cũng có thể duy trì trong bao lâu. Đó thủy chung không phải tình yêu, không có được tình cảm song phương thì chắc chắn không thể kéo dài lâu.

Ây, sao dưng y lại nghĩ đến chuyện này.

Tống Cáp qua loa như vậy, có lẽ chỉ là thú vui nhất thời. Nghĩ đến đây, Lục Bạch mới mở một nụ cười đã lâu ngày không thấy, việc gì phải nhốt mình trong mai rùa, ngày qua ngày, có một số chuyện chỉ có thời gian mới phán định được.

Còn về nụ hôn kia....Lục Bạch sờ sờ khóe môi nóng ướt, cười một cái, có lẽ là do người nọ mê muội mà thôi.

Thật vất vả mới gạt được tạp niệm ra khỏi đầu, Lục Bạch nằm ngửa nhắm hai mắt lại hảo hảo hưởng thụ ôn tuyền ấm áp, một hồi lâu sau mới chậm rì rì đứng dậy từ trong nước, thay trường bào sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Trường bào là áo lông ống rộng, mềm mại rất thoải mái, Lục Bạch lười nhác duỗi thắt lưng, bước qua phiến đá đi vào đường nhỏ, vừa đi đến bình phong lại bị người giữ chặt từ phía sau.

Y giật mình cả kinh, muốn xoay người nhìn lại.

Ai ngờ y vừa định quay lại đã bị người che đi hai mắt, chỉ nghe người nọ nhẹ giọng nỉ non bên tai mình: "Đừng nhúc nhích."

Chất giọng quen thuộc, Lục Bạch quả nhiên đứng im.

Tống Cáp ôm lấy y từ phía sau, một tay che đi hai mắt Lục Bạch, một tay vòng qua thắt lưng y, với ưu thế cao hơn Tống Cáo hơi hơi cúi đầu, cánh môi ấm áp lập tức chạm vào vệt nước trên cổ y, sau đó chậm rãi di chuyển, ngậm lấy cánh môi Lục Bạch.

Cánh tay bên hông cứng rắn quá, Lục Bạch mím chặt môi lắc lắc đầu, Tống Cáp cũng không để ý, ngậm được cái gì thì ngậm cái đấy, tách mở cánh môi mím chặt của y, đầu lưỡi thò vào.

Nước bọt trong suốt chảy xuống từ khóe môi Lục Bạch, làm ướt cả cằm y. Ánh mắt Tống Cáp trầm xuống, thoáng rời khỏi môi y rời xuống liếm cằm y, liếm toàn bộ nước bọt còn vương ở đó.

Lục Bạch được thả ra thì nói: "Tống Cáp, ngươi buông ra!"

Tống Cáp mê loạn liếm cằm y, cho dù vệt nước trong suốt trên đó đã biến mất không còn tồn tại nữa, hắn vẫn không ngừng liếm hôn.

Nghe thấy Lục Bạch nói, hắn cười khẽ một tiếng: "Tử Hề, không gọi ta là Tống tướng quân nữa à...."

Sau khi nói xong lại xấu bụng hôn lên môi y, hết sức triền miên đến độ Lục Bạch hư nhuyễn vô lực, ngả về phía sau ghé sát vào lồng ngực Tống Cáp, như thể chỉ cần không chú ý tí thôi là sẽ trượt xuống đất mới thôi.

Lục Bạch híp mắt, không ngừng thở dốc, thanh âm khàn khàn nói: "Tống Cáp, ngươi....Ngươi buông ra, buông ta ra....Tống Cáp, dừng tay...."

Tống Cáp quả nhiên buông môi y ra, nhìn đôi môi y bị hôn thành đỏ ửng thì cảm thấy vui vẻ, sau đó lại gần vành tai tay y, tặng nó vài nụ hôn nhỏ vụn.

Hắn thấp giọng nói: "Chỉ có ngươi mới có thể khiến ta.....mê muội không dứt ra được?"

Lời này nghe rất không rõ ràng, Lục Bạch nghe thấy thì lắc đầu dồn dập, muốn thoát khỏi trói buộc của hắn.

Lúc này, cái tay đang quàng qua thắt lưng y của Tống Cáp bắt đầu xướng lên trên, nắm lấy cằm y, xoay đầu y lại tiếp nhận nụ hôn của mình, bốn cánh môi chạm vào nhau, Tống Cáp thở dài.

"Một lần cuối cùng thôi, cuối cùng....Ta không quấn ngươi...."

Hắn vừa nói xong, cái tay che kín mắt y rời đi, hai tay hợp lực đẩy mạnh Lục Bạch về phía giường lan, thân thể hắn mạnh mẽ đè lên, "Một lần cuối cùng...."

Sau đó là một nụ hôn long trời lở đất.

Điên cuồng như sói.

Quấn quýt si mê như hổ.

Tử Hề, Tử Hề, Lục Tử Hề!

Trong lòng hắn không ngừng gọi cái tên của Lục Bạch, khát vọng được người nọ đáp lại trong nụ hôn, nhưng Lục Bạch chỉ thừa nhận, như một con rối gỗ.

Hắn biết đây là cách của Lục Bạch, hắn đã nghe Tử Tấn nói, cái người Lục Bạch này, lúc không muốn sẽ không phản kháng mà chỉ biết im lặng đón nhận, sau đó sẽ trở thành người lạ.

Nhất định phải quyết tuyệt vậy sao? Đây là suy nghĩ của hắn lúc này.

Nay, Lục bạch không đáp lại hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một chút hy vọng mỏng manh.

Lúc thích một người sẽ cảm thấy mình không giống với những người khác, Tống Cáp cũng nghĩ vậy, cho nên hắn mới nghĩ Lục Bạch sẽ tha thứ cho hắn, cứ việc bá đạo không thèm để ý đến đối phương, sau rồi sẽ được tha thứ.

Hắn rất tin tưởng bản thân mình.