Lương Điền Mỹ Thương

Chương 25: Thương lượng




Nghe Tô thị gọi, Lý Noãn trả lời lại, xoay người đóng cửa lớn lại rồi mới lên kháng, Tô thị đưa một chén thuốc qua.

Trên giường gạch rất ấm áp, Lý Noãn nhận lấy chén thuốc dưỡng thai Tô thị đưa uống hết rồi mới thương lượng với Lý Văn: "Đại ca, nhân lúc mấy ngày nay thời tiết tốt, ngày mai theo muội lên núi, đi hái chút thảo dược."

"Ừ, gần mười tháng một rồi, sợ là chưa tới chừng mười ngày nữa, tuyết sẽ rơi." Lý Văn gật đầu đáp lại.

Tô thị nghe, nhất thời có chút lo lắng nói: "Noãn Nhi, con đã mang thai bốn tháng, đây chính là thời gian cần dưỡng thai, nếu không cẩn thận đụng phải thì sao, vẫn không nên đi thì hơn?"

"Noãn Nhi nha đầu, mẹ con nói đúng đấy, chúng ta đều là người từng trải, sẽ không hại con." Tương thị cũng ở bên cạnh có ý tốt khuyên nhủ.

"Mẹ, Tương bà bà, người cứ thoải mái đi, không phải có đại ca ở bên người bảo vệ ư, hơn nữa con cũng không phải giấy." Lý Noãn cười nói, nháy mắt với Lý Văn.

Lý Văn rất bất đắc dĩ với muội muội nhà mình, nói: "Mẹ, nếu nhị muội muốn đi ra ngoài, thì để cho muội ấy đi, luôn buồn bực trong phòng cũng không tốt."

"Đại ca, nhị tỷ, Nhạc Nhạc có thể đi cùng với hai người không?" Nhạc Nhạc nháy mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi.

Mấy ngày nay Lý Noãn không ra khỏi cửa, mấy đứa bé cũng không ra khỏi cửa, ngày ngày ở nhà luyện chữ, đã lâu sẽ cảm thấy có chút khô khan.

Lý An cũng không ngừng gật đầu nói: "Đại ca, chúng đệ cũng muốn đi, đi bắt gà rừng!"

"Không được, đại ca các con phải chiếu cố nhị tỷ các con, hai phá phách các con đi, đại ca con không làm việc được." Không đợi Lý Noãn Lý Văn mở miệng, Tô thị đã cân nhắc đến an toàn, giúp bọn nàng từ chối yêu cầu của hai tiểu tử kia, cũng coi như đồng ý để Lý Noãn lên núi.

Mấy người nói xong, Lý Đức vẫn không mở miệng không khỏi áy náy tự trách, nói: "Nếu chân ta không phế, có thể dắt bọn nhỏ lên núi đi dạo."

Làm một người cha, ông vẫn cảm thấy rất thiệt thòi cho mấy đứa bé, dĩ nhiên, thiếu nhất phải là Tô thị.

"Cha, con và Nhạc Nhạc không đi, chúng con ở nhà luyện chữ, chờ cha tốt rồi, chúng ta lại đi." Lý An rất hiểu chuyện, nhìn Lý Đức có chút mất mác, lập tức nói ngọt.

Chân Lý Đức có thể tốt, vốn ông không muốn nói, muốn cho Tô thị một niềm vui bất ngờ, nào biết vẫn không chịu nói ra, về phần phương pháp làm sao, ông đã cam kết với Lý Noãn, nói là đại phu tìm được phương thuốc cổ truyền thì sẽ không nói khoác, vừa nói dối nhất định sẽ cà lăm cộng thêm đỏ mặt, mặc dù Tô thị nhìn ra ông che giấu cái gì đó, nghĩ đến chân của ông có thể tốt lên, nên cũng không so đo.

Lý Nhạc cũng ở bên cạnh nói: "Đúng rồi, chờ cha tốt lắm, sẽ dẫn chúng ta đi chơi."

"Được, chờ cha tốt, sẽ mang bọn con đi chơi, cam đoan đấy!" Lý Đức vui mừng nở nụ cười, trong lòng rất được an ủi.

"Như vậy đi, trước khi chân cha tốt lên, nếu Nhạc Nhạc và tam đệ thật sự muốn đi trong núi, con sẽ cùng đi, con có thể chăm sóc bọn nó." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, liền đề nghị nói. Vốn cậu muốn ở lại luyện chữ, nhưng thấy đệ đệ muội muội muốn đi trong núi chơi lại không thể đi, nên mở miệng

Chu Nguyên lớn hơn Lý An phân nửa tuổi, qua mùa xuân, là mười ba tuổi rồi, cũng coi như nửa người lớn.

Tô thị có chút do dự, Lý Noãn liền cười nói: "Mẹ, tam đệ và Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện, sẽ không nghịch ngợm, huống chi có Nguyên Nhi ở đây, an tâm đi mà."

Lý Nhạc và Lý An vội vàng gật đầu, cộng thêm Chu Nguyên bên cạnh, ba người cùng nhau nhìn Tô thị.

Bị ba đứa bé nhìn chằm chằm, trái tim Tô thị mềm nhũn, cười nói: "Đi thì đi đi, sáng sớm ngày mai mẹ chưng cho các con thêm mấy cái bánh màn thầu, mang đi trên núi ăn."

"Nguyên Nhi, cần phải chăm sóc tốt đệ đệ muội muội, không nên đi chỗ nguy hiểm." Tương thị đi tới trong nhà sau, tuy không tham dự quyết định nhưng có nghe đến kết quả, liền cười dặn dò Chu Nguyên.

Người một nhà nói chuyện, vừa ở trên giường, không sợ lạnh, lúc trời tối mới ăn xong.

Biết Tô thị và Tương thị cũng sẽ không để cho mình đi phòng bếp, Lý Noãn dứt khoát ở trong sân đánh xong một bộ Thái Cực quyền, sau đó lôi kéo Lý Văn trở lại phòng thắp cây nến, ngồi trở lại trên giường gạch.

"Có chuyện gì hãy nói đi, đừng nhìn huynh cười khúc khích." Lý Văn ôn hòa cười nói.

Lý Noãn sẽ không khách khí, cười híp mắt nói: "Đại ca, chúng ta thương lượng chuyện này. . . . . . Ngày mai muội lại đi tìm hai người tới có được không, chúng ta mời bốn người, tiền công mỗi ngày của mỗi người là hai rưỡi đấu lúa mì, tương đương tiền mặt là hai tám văn tiền, cũng không tính là đắt, nhưng tiến độ thật sự có chút chậm, kháng ở phòng Tây Sương cũng còn chưa xây—— Muội hi vọng có phòng chế thuốc của muội, có thể sửa chữa trước khi mỗi gia đình ăn tết."

Chờ phòng chế thuốc xây xong, nàng nên chuẩn bị đồ đầy đủ, là có thể bắt tay vào làm phối chút sản phẩm dưỡng sinh, đi thử bán ở chợ.

Lý Văn hơi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Nếu không phải cứ như vậy đi, chúng ta có phòng nhiều, phòng chính là cha mẹ ở, bên trái là muội và Nhạc Nhạc, bên phải là huynh và tam đệ, đúng lúc ở Đông Sương có mấy phòng, chỉ có Tương bà bà và Nguyên Nhi, người một nhà chúng ta coi như một người một phòng, Đông Sương là đủ rồi. Tây Sương và hậu viện cũng trống không, không phải muội muốn xây cho đám người Nhạc Nhạc Thư Hương Viên sao, không bằng đổi hậu viện thành Thư Hương Viên, lớn nhỏ cũng thích hợp, sửa đổi một chút, còn có thể làm một thư phòng lòi ra bên ngoài, Tây Sương chỉ có hai phòng, có thể thông với nhau, cũng không xây kháng, vừa đúng một phòng cho muội thành phòng chế thuốc, một phòng muội dùng để làm phòng kho, như vậy rất nhanh sẽ có thể bắt đầu đào đất hầm."

Nhà, phòng ốc quay lưng về phía Nam hướng nhìn về phía Bắc, chuồng gia súc, chuồng heo đều dựa vào bên tay phải cửa, bên tay trái là phòng chứa củi, đều dựa vào tường viện, bốn phòng chính diện phía Nam là phòng chính, một là dùng để ăn cơm và phòng khách chiêu đãi khách, cũng gọi là phòng trước, ba phòng khác là ngủ, bốn phòng ở Đông Sương dựa vào phía đông tường viện, Tây Sương là bởi vì bị chuồng gia súc chiếm chút vị trí, chỉ có hai gian phòng. Phòng bếp ở hậu viện, đưa lưng về phía phòng chính, trừ đó ra, chính diện phía Nam hậu viện còn mấy phòng lộn xộn, nhà xí đang ở trong góc gần hậu viện nhất.

Lý Noãn suy nghĩ trong đầu, cảm thấy phương pháp này có thể được, tiền bạc bây giờ eo hẹp, quả thực không thể phô trương lãng phí.

"Được, muội nghe đại ca." Lý Noãn gật đầu, ngược lại quan tâm đến chuyện mua đất, "Đúng rồi đại ca, chuyện mua đất đai thế nào rồi?"

"Chuyện hầm và Thư Hương Viện, ngày mai huynh nói với mẹ và bốn người kia một chút, ngày mai huynh lại đi trấn trên tìm thêm hai người. Chuyện mua đất, huynh đã thông báo lái buôn nổi danh ở trấn trên rồi, nói muốn mua chừng hai mươi mẫu ruộng, bảo hắn nếu có đất đai nào tốt thì giữ lại, tốt nhất là năm nay mới trồng trọt xong, như vậy không dễ sinh cỏ dại." Lý Văn nói rõ ràng đâu vào đấy.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

"Ừm, đại ca sắp xếp xong xuôi là được." Lý Noãn yên tâm gật đầu một cái, lại lấy từ trong ngực ra mấy trang giấy đưa tới nói, "Đại ca, huynh xem những đồ ghi trên tờ giấy kia một chút, có những đồ huynh đã nghe qua chưa?"

Trên giấy sao chép lại chính là hai mươi mấy cách điều chế, tất cả không phải là nguyên liệu dược liệu.