Lương Điền Mỹ Thương

Chương 79-4: Kết thúc (4)




Chỉ là im lặng không nói gì, hôm nay tính tình lão gia tử so với bốn năm nay, quả thực như trên trời dưới đất, điều này làm cho nàng thật sự cảm giác vui mừng sâu sắc.

Sau khi một già một trẻ ngoéo tay ước định xong, Lý lão gia tử mới hỏi Lý Noãn nói: "Đúng rồi nha đầu, cha mẹ cháu mang theo đại bá nhị bá của cháu đi kinh thành cũng mấy tháng rồi, lúc nào thì trở về? Người một nhà chúng ta đã lâu không cùng ăn cơm, chờ cha mẹ cháu trở lại, chúng ta nhất định phải tụ họp, mấy tháng này không thấy, nãi nãi cháu lẩm bẩm mỗi ngày đấy."

"Đại khái còn nửa tháng nữa là trở về, ý của gia gia cháu, buổi chiều cháu sẽ đi nhà cũ trò chuyện với nãi nãi, giải buồn." Lý Noãn cười nói.

Lý lão gia tử hài lòng gật đầu, lại có chút lo lắng hỏi: "Đại ca cháu đi nước Việt nửa năm rồi, có truyền tin tức về hay không, mặc dù Liễu nương phái nhiều người đi theo, thế nhưng dù sao cũng ở nước khác, ta sợ đại ca cháu chịu thiệt ở bên ngoài."

"Gia gia, gia gia yên tâm đi, người Liễu nương phái đi theo đại ca toàn là người tốt nhất trong nhóm cao thủ của chúng cháu, tuy mới huấn luyện thời gian ba năm, nhưng đều lấy một địch mười." Lý Noãn cười nói.

Đối với chuyện gì có thể nói, nàng cũng không giấu giếm gì với những người thân trong nhà, về phần ám vệ, là chỉ có nàng và Liễu nương biết, thôn Lý gia chưa tới giây phút sinh tồn, là sẽ không dễ vận dụng, mà thực lực đám người này vượt xa những cao thủ được bồi dưỡng kia.

Trải qua hơn bốn năm này, dưỡng sinh đường đã sớm danh chấn thiên hạ, mà ông chủ thần bí phía sau dưỡng sinh đường, để bảo đảm dưỡng sinh đường có thể an ổn không ngại đứng vững gót chân, tất nhiên Lý Noãn sẽ bồi dưỡng không ít những thế lực cần thiết này, nếu không phải có tín vật Long Tình Tâm lưu lại năm đó, khơi thông quan hệ hoàng gia, nhưng nếu như hắc đạo thể thông suốt, vẫn không cách nào hoàn toàn vững chắc căn cơ.

......

Ước chừng ba tháng sau, trong lúc rảnh rỗi Lý Noãn ở trong sân dạy con trai một bài vè viết: "Có thể tin trời, có thể tin đất, không bằng tin vào mình; núi đáng hận, nước đáng hận, không đáng hận bằng cha con......"

Ngoài cửa, một tên con trai mới vừa cưỡi ngựa đến trong nháy mắt đen mặt, dáng người nam tử cao lớn, tung người xuống ngựa, chân đi đôi giày trắng như tuyết đi tới trước mặt nàng: "Lý Noãn, nàng có đồng ý gả cho ta không?"

"Làm vợ?" Lý Noãn cười yếu ớt hỏi khẽ.

"Cuộc đời này ta chỉ cưới một người làm vợ, không phải ngươi." Vẻ mặt nam tử âm trầm, cũng là thế tử Vân vương Lăng Diệp Vũ người muốn hại đứa bé trong bụng nàng năm đó.

"Thật xin lỗi, không lấy!" Lý Noãn cười lắc đầu, giọng điệu như đinh đóng cột, nói xong, lôi kéo Bách Lý Vô Song đứng dậy đi vào nhà.

Sắc mặt Lăng Diệp Vũ trầm xuống, đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì đó, do dự trong chốc lát, mới nói vọng vào cánh cửa đang khép hờ: "Lý Noãn, ‘Long Tình Tâm’ ông chủ thần bí phía sau dưỡng sinh đường, có phải là ngươi không?"

"Thế tử Vân vương nói đùa, chỉ là người hỏi lời này cũng không chỉ một mình ngài đâu, nhưng mặc kệ thế nào, thật ra thì Lý gia chúng ta cũng chỉ là giúp ông chủ làm việc thôi, nếu như Thế tử Vân vương thật sự muốn tìm ông chủ của ta, sợ rằng không dễ dàng, ông chủ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù là đại ca ta, một năm cũng không nhất định có thể thấy một lần." Giọng nói của Lý Noãn mang theo ý cười truyền ra từ trong nhà, dừng một chút, lại bổ sung một câu, "Nếu Thế tử Vân vương không tin, có thể đi hỏi Tĩnh vương gia."

Lý Noãn không lo lắng hắn có thể tra được cái gì, giờ phút này Thế tử Vân vương hỏi như vậy, hơn phân nửa là bởi vì nguyên do trong phạm vi huyện Bảo, thôn có mấy vạn đồng ruộng tốt chỉ có thôn Lý gia nàng mà thôi.

Xem ra cây to đón gió không phải nói ngoa, chỉ là mấy vạn mẫu ruộng tốt này, cũng đã đưa tới sự để ý của quý nhân tai to Thế tử Vân vương, nếu ban đầu thật sự ghi dưỡng sinh đường dưới danh nghĩa của nàng, còn không biết hiện tại sẽ có những ngày yên ổn như thế này không.

Cũng may ban đầu suy tính đến an toàn của thôn Lý gia, khi dưỡng sinh đường vừa sáng lập, nàng đã dùng danh nghĩa Long Tình Tâm, thậm chí khi Lý Văn ra ngoài làm việc, những người khác cũng đều không biết dưỡng sinh đường thật ra của gia đình họ. Về phần sau đó dưỡng sinh đường xuất hiện nguy cơ, nàng cầm tín vật ban đầu Long Tình Tâm đưa đi tìm Tĩnh Vương, tất nhiên cũng dùng danh nghĩa Long Tình Tâm, hiện tại cho dù Lăng Diệp Vũ thật sự đi hỏi, lấy được đáp án cũng chỉ có một cái tên này.

Bên ngoài, ánh mắt Lăng Diệp Vũ lóe lên, im lặng đứng yên thật lâu, cuối cùng không nói cái gì nữa, xoay người cưỡi ngựa rời đi.

Sau một lát sau, Lý Noãn mới lôi kéo Bách Lý Vô Song đi từ trong nhà ra, đứng ở trên bệ đá ngắm nhìn một người một ngựa dần dần đi xa ở cửa thôn thở dài nói: "Mấy năm này Hoàng thất càng ngày càng rối loạn, ta ít dính dáng vào vẫn tốt hơn, cha xấp nhỏ, cách năm năm ước hẹn chỉ còn hai tháng, chàng không dám đi ra sao......"

Nghe được Lý Noãn lầm bầm lầu bầu, Bách Lý Vô Song nâng khuôn mặt tươi cười, non nớt hỏi "Mẹ, rốt cuộc cha con là ai?"

"Hắn hả, là tiểu quỷ nhát gan dám làm không dám chịu." Lý Noãn không chút khách khí chê bai hình tượng người nào đó ở trước mặt con trai, dừng một chút, lại giáo dục con trai nói: "Song Nhi, sau này con nhất định phải làm đứa bé thành thực dũng cảm, nhất định không nên học cha con, co đầu rụt cổ."

Đúng lúc này, một giọng nói đẹp hơn đóa hoa sen trên núi tuyết làm cho người ta ấm lòng người truyền đến từ ngoài sân: "Tiểu phu nhân, nói xấu người khác ở sau lưng là một hành động không có đạo đức."

Sau đó, là giọng nói dịu dàng trầm ổn của Lý Văn truyền vào: "Noãn Nhi, muội phu này không hiền hậu, thông báo tới quá vội vàng, vì hôm nay, đại ca ta cố ý chạy về từ bên kia trước hai tháng, trên đường còn gặp được cha và mẹ, dám rút ngắn lộ trình ba tháng còn lại hai tháng, muội xem nên bồi thường thế nào đây?"

Theo tiếng nói truyền tiến tới, Lý Văn, Tô thị, Lý Đức cùng với Tương thị đi theo ở bên cạnh Tô thị, thậm chí ngay cả Lý An, Chu Nguyên đang học ở Quốc Tử Giám kinh thành còn có Lý Nhạc được Ngụy lão phu tử của Quốc Tử Giám nhận làm nghĩa nữ nối đuôi mà vào, Lý Noãn kinh ngạc nhìn người nhà mệt mỏi long đong vì đường xa, còn có Tịnh Liên đi ở chính giữa mặt mũi thánh khiết lại mang theo nụ cười dịu dàng, lơ đãng một dòng nước ấm chảy về phía trái tim, nhất thời thậm chí có chút nghẹn ngào......

......

Nửa năm sau, thân là con trai thất lạc bên ngoài của Đương kim hoàng thượng, chính xác là Tịnh Liên đại sư được Đại Chu sùng bái cũng chính là Liên Thân vương chủ động bỏ qua ngôi vị hoàng đế, nhượng vị cho Tam hoàng thúc Tĩnh vương gia chấn động cả Đại Chu, gần như trong một đêm, tuôn ra vô số tin đồn trong dân gian.

Có người nói Tĩnh vương gia âm thầm chèn ép Liên Thân vương có thế lực yếu kém, bị buộc nhượng vị; cũng có người nói Liên Thân vương là cao tăng đắc đạo, đã sớm nhìn thấu danh lợi hồng trần, một lòng hướng Phật, không tham dự chuyện chính trị, lúc này mới nhượng vị cho Tĩnh vương gia; lại có người nói tuy Liên Thân vương do phi tử hoàng thượng sinh ra, nhưng là máu mủ của Tĩnh vương gia, chỉ là phiên bản lời đồn đãi này mới ra không tới lâu, đã bị người có thế lực dùng thế sét đánh đè xuống.

Vào sáng sớm một ngày cuối thu nào đó, ánh nắng tươi sáng, một nữ nhân một tay ôm một bé trai xinh đẹp năm tuổi ngủ say, một tay đỡ bụng dựa vào trong ngực một nam tử tuyệt thế đang ngồi trên ghế mềm, trong miệng bất mãn lầu bầu nói: "Những người đó chửi bới chàng và Tĩnh vương gia như vậy, ta không cho Liễu nương cắt đầu lưỡi của bọn hắn đã coi như là nhân từ rồi, chàng còn nói cái gì mà muốn giảng đạo lý với bọn họ, chàng cũng dễ bị bắt nạt quá?"

"Lời ấy của phu nhân không đúng rồi, lấy bạo chế bạo chỉ là hạ sách, cổ xưa có nói, không đánh mà thắng mới là thượng sách, bằng không chuyện này sẽ xảy ra lần nữa, sẽ để vi phu giảng giải với bọn họ lần nữa ư?" Nam tử nhẹ giọng nói, giọng nói kia đánh thẳng vào lòng người, mang theo lực lượng thần kỳ có thể trấn an nóng nảy và lo lắng trong lòng người.

"Tùy chàng." Lý Noãn lơ đễnh cười, coi như đồng ý.

Nàng cũng không tin, trải qua nàng và Tĩnh vương gia cùng với bằng hữu hắc đạo chèn ép, sẽ còn người dám đồn ra những chuyện này, nghĩ như vậy, Lý Noãn lập tức hỏi một câu hỏi đã nghi vấn ở trong lòng rất lâu: "Thiếp nói này Tịnh Liên, năm đó người đệ tử kia đã từng nói cho thiếp biết, chàng từng ở trước Phật thề...... Đây là thật sao?"

Tịnh Liên bật cười một tiếng, giống như có thể nóng chảy băng tuyết, nhẹ giọng nói ở bên tai Lý Noãn: "Thật thì như thế nào, giả thì như thế nào, phu nhân cần gì lại đi để ý, phu nhân chỉ cần biết, cuộc đời này của Tịnh Liên, không phụ Như Lai cũng không phụ khanh." (khanh ở đây là nói đến Lý Noãn nha ^^)  

Lời của tác giả: Kết thúc gấp gáp, thật xin lỗi mọi người, thời gian trước bởi vì bị cảm, cha mẹ trong nhà cấm đụng vào máy vi tính, sau khi tới trường học thì gấp gáp lo chuyện học lái xe, tôi biết rõ những lý do này không đủ để tôi lấy cớ vội kết thúc như vậy, hi vọng mọi người có thể tha thứ, cho nên trước đó vẫn không giải thích, chủ yếu là sợ mọi người mắng tôi, được rồi, tôi bỏ chạy......-