Lưỡng Thế Hoa

Quyển 2 - Chương 16




Mùa xuân Kiến An năm mười bốn, tôi trở lại Ngô. Từ mùa thu năm trước bắt đầu xuất chinh đi Xích Bích đến nay, tính đi tính lại cũng hơn nửa năm.Chỉ chưa quá nửa năm, Tôn phủ đã có rất nhiều thay đổi. Sau khi tôi rời đi, Tôn Quyền cưới thêm một nữ tử họ Từ. Nghe nói nữ tử này gia thế hiển hách, tổ mẫu của nàng là dì của Tôn Quyền. Vì vậy khi vừa bước vào Tôn phủ nàng đã thể hiện bộ dáng “nữ chủ nhân” ra. Vị Tạ phu nhân vào trước kia, bởi vì không chịu nhường nhịn nên bị nàng liên tiếp làm khó dễ rồi cứ thế ốm đau nằm suốt trên giường. Nàng kia vốn trầm mặc bây giờ càng lặng lẽ hơn, trên dưới Tôn phủ không ai cảm giác được sự tồn tại của nàng. Cũng còn may, chắc là vị Từ phu nhân kia cho rằng một nữ tử xuất thân từ thanh lâu không đủ uy hiếp địa vị của nàng, hoặc cũng có thể cho rằng tôi cũng không dễ dàng đối phó, trước mặt tôi, nàng vẫn chưa tỏ thái độ đối địch. Mỗi lần gặp nhau đều là khách khí vô cùng, cùng sống trong trạch viện bình an vô sự.

Tôn Như được mười một tuổi, gương mặt tinh xảo có khí chất ôn nhuận như ngọc. Nó nhìn thấy tôi trở về nên rất vui vẻ, mỗi ngày đều quấn quít lấy tôi muốn tôi kể lại chuyện về cuộc chiến Xích Bích cho nó nghe. Khi nó yên tĩnh nghe, ánh mắt sẽ sáng lên.

Mà Tôn Thượng Hương mười tám tuổi lại trở thành tâm bệnh lớn của Ngô phu nhân. Có đôi khi bà nghĩ nàng có lẽ sẽ không gả đi được, bà sẽ thở dài nói, sớm biết vậy không bằng đem nàng gả cho Cam Ninh.

Buổi sáng nọ, Tôn Thượng Hương hùng hùng hổ hổ vọt vào phòng tôi, vội vàng nói với tôi: “Bên ngoài, bên ngoài có một nam tử, tẩu nhất định phải nhìn xem. Thật sự — rất là đẹp trai nha—–!”

Tôi vốn không muốn đi nhưng chịu không nổi nàng níu kéo nên phải theo nàng đi. Đến hoa viên, có một nam nhân chúng tôi chưa từng gặp qua đang đứng, đôi mày như kiếm toả ra anh khí lợi hại, áo bào trắng giáp bạc, bảo kiếm dưới mặt trời phát ra ánh sáng vàng kim lấp lánh.

Thật sự là một nam tử anh tuấn. Tôi cũng phải nhìn hắn vài lần. Trong quân Giang Đông không có nhân vật như thế này. Tôi nhịn không được hỏi hắn : “Xin hỏi quý danh của tướng quân ?”

“Tại hạ Triệu Vân.” Hắn bình tĩnh đáp.

“Triệu Vân sao?!” Tôn Thượng Hương hưng phấn vọt tới trước mặt hắn, “Chính là dốc Trường Bản Triệu Tử Long*?”

*Trận Trường Bản diễn ra năm 208 là trận chiến giữa hai thế lực quân phiệt Lưu Bị và Tào Tháo, trong Tam quốc diễn nghĩa, Triệu Vân đã giết được tướng của Tào Tháo và cứu được gia quyến Lưu Bị.

Hắn đang muốn nói thì cửa phòng mở. Tôn Quyền kéo tay một nam nhân, vừa cười vừa nói bước ra. Vì vậy Triệu Vân nhanh chóng qua bên đó, đứng sau người nọ, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh.

“Đến tham kiến Lưu hoàng thúc nào.” Tôn Quyền cười nói với tôi.

Tôi tiến lên thi lễ, ánh mắt dừng trên mặt nam nhân kia, trong lòng chợt lạnh đi.

Hắn có lẽ đã từng trẻ trung, đã từng rất đẹp, nhưng giờ phút này hắn chỉ là một nam nhân trung niên đã trải qua nhiều thăng trầm mà mất đi giấc mộng của mình. Trong đôi mắt bốn mươi chín tuổi kia loé ra tinh quang gần như là tàn nhẫn, trên thân thể bốn mươi chín tuổi kia lại là linh hồn héo rút không còn chút xinh đẹp nào.

Mà Tôn Thượng Hương, thiếu nữ mười tám tuổi, trẻ tuổi, xinh đẹp, có mộng tưởng và nhiệt tình như lửa. Giờ phút này nàng đang mê say nhìn, dùng ánh mắt mắt của con gái thời đại của tôi khi nhìn Lương Triều Vĩ để nhìn Triệu Vân đang đứng sau Lưu Bị kia, đối mặt với bi kịch sắp xảy ra mà không hay biết.

Lại qua vài ngày, một buổi chạng vạng, tôi đang ở trong phòng đọc sách, đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau nhỏ giọng khóc.

Tôi quay đầu, thấy Tôn Như lệ rơi đầy mặt. Tôi kinh ngạc hỏi nó, làm sao vậy.

“Bọn họ đều nói cô cô phải gả cho Lưu Bị, bọn họ đều nói cô cô phải gả đến nơi rất xa, có phải là thật không ạ?” Nó khóc hỏi tôi.

Tôi nói: “Cô cô của con trước sau sẽ phải gả đi thôi.”

“Nhưng mà cô sẽ không thích Lưu Bị, cô sẽ không hạnh phúc đâu. Cô cô đã làm sai cái gì, vì sao muốn cưỡng ép nàng gả đi như vậy?”

Nhìn ánh mắt ngấn nước của nó, tôi chỉ biết nắm lấy đôi vai nhỏ của nó, bảo với nó cùng nhau đến xem cô cô.

Mở cửa phòng Tôn Thượng Hương đã nhìn thấy nàng đang ngồi yên tĩnh xếp quần áo.

“Em đang làm gì vậy?” Tôi không khỏi hỏi.

“Thu thập đồ đạc.” Nàng cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

“Thu thập đồ đạc làm gì?” Tôi ngu xuẩn hỏi.

“Không phải là phải gả đi sao? Thu xếp đồ đạc trước tốt hơn.” Giọng điệu nàng vẫn bình tĩnh như trước, dường như chỉ là đi Lư Giang hay Hội Kê chơi vài ngày.

Tôi hồi lâu không nói được gì. Trước khi đến đây, tôi đã cho rằng sẽ nhìn thấy Tôn Thượng Hương đau khổ, đã chuẩn bị nhiều lời an ủi cùng khuyên giải.. Nhưng lúc này khi đối mặt với gương mặt bình tĩnh kia, tôi lại chợt thấy đau lòng.

“Cô cô không muốn gả đi có phải không? Cô cô đừng như thế.” Như khóc nói.

“Không muốn gả thì sao đây, ” Tôn Thượng Hương đem quần áo từng cái từng cái bỏ vào rương, dùng giọng nói lãnh đạm cực kì nói, “Con hỏi Vân Ảnh một chút xem, có bao nhiêu nữ tử có thể nói muốn gả cho ai là có thể được gả hả ?”

“Em đừng như vậy, em khóc đi một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn.” Tôi nhịn không được nói.

“Khóc có ích lợi gì?” Nàng cười lạnh, “Tẩu không biết huynh trưởng sao? Tẩu khi đó không khóc đủ hay sao?”

Trong đầu tôi ong một tiếng, tôi lao ra ngoài cửa, hít sâu một hơi nhìn lên trời. Tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.

Hôm sau, Chu Du sai người kiên quyết đưa thư đến tay tôi. Chàng nói chàng thực sự lo lắng chuyện Lưu Bị mượn Kinh Châu. Chàng đang ở Giang Lăng cùng quân Tào giằng co thật sự không thể thoát ra, nhưng lại nhờ tôi cố gắng ngăn cản chuyện này.

Tôi đi gặp Tôn Quyền, đẩy cửa thư phòng ra, lại phát hiện Lưu Bị đã ở đó.

Tôi giật mình, muốn xoay người đi ra ngoài, lúc này Tôn Quyền lại gọi tôi.

“Đều là người một nhà, cũng không có gì phải tránh, ” hắn cười nói, “Ta đang cùng hoàng thúc thương lượng chuyện Kinh Châu, nàng cũng tới nghe một chút đi.”

Vậy cũng được, tôi yên lặng ngồi xuống, phát hiện Lưu Bị đang lén lút đánh giá tôi.

“Hoàng thúc muốn mượn Kinh Châu sao?” Tôi tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Hắn ngẩn ra, cũng không nóng lòng trả lời, chỉ là trước thở dài rồi diễn ra chút biểu tình sầu lo nói :

“Phiêu linh nửa đời, đều gặp chuyện không được theo ý mình. Hôm nay được tướng quân tương trợ —— “

“Hoàng thúc mượn Kinh Châu bao lâu thì trả đây?” Tôi cắt ngang hắn diễn thuyết, thực không khách khí hỏi.

“Không quá mấy tháng, đợi thiết lập căn cơ sẽ trả.” Hắn đúng lý hợp tình nói.

“Nếu là không trả thì sao?”

Tôn Quyền khụ một tiếng, liếc nhìn tôi không biết là vui hay giận, mà trên mặt Lưu Bị cũng có chút xấu hổ. Nhưng dù sao hắn cũng là kẻ lõi đời, sau chút xấu hổ kia hắn cười rộ lên :

“Ta cùng với tướng quân có tình nghĩa thân thuộc, sao có thể phụ tướng quân?”

Sao không có khả năng, sau này ông sẽ phụ hắn thôi. Trong lòng tôi vẫn nhớ rõ nhưng lại không thể nói ra. Tôi quay đầu nhìn Tôn Quyền, hắn cũng dường như đăm chiêu nhìn tôi.

“Chúa công, ” tôi đi đến bên người Tôn Quyền, nhỏ giọng nói với hắn, “Cho dù hắn giữ lời, việc này cũng đối với Giang Đông không có lợi.”

Tôn Quyền không nói gì, trên mặt xuất hiện vẻ do dự.

Phía sau, Lưu Bị liếc mắt nhìn tôi một cái.

“Phu nhân nói, là ý của Chu đô đốc sao?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm Lưu Bị, lớn tiếng nói:

“Đây không phải là điều hoàng thúc ngài nên bàn tới.”

“Ý của ai ?” Lúc này, Tôn Quyền nhìn tôi, cũng hỏi như vậy.

Tôi không nhìn hắn mà trả lời: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Thật không ?, ” Lưu Bị tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn tôi, chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Quyền, cúi xuống, dùng ngữ khí mê mị ghé vào lỗ tai hắn, gằn từng tiếng nói:

“Lấy tài của Chu Công Cẩn, chỉ sợ không muốn làm thần tử của ngài lâu đâu.”

Tôi cảm giác được thân mình Tôn Quyền hơi rùng mình. Tim tôi lập tức đập mạnh liên hồi, máu vọt lên đến não. Tôi muốn quát lớn Lưu Bị, nhưng lại cảm thấy lúc này quát lớn hắn cũng không được gì. Tôi quay đầu, đứng trước mặt Tôn Quyền, tuyệt vọng kéo tay hắn:

“Chúa công… Đừng nghe hắn…”

Tôn Quyền dứt khoát đẩy tay của tôi ra.

“Được rồi, ” hắn tàn khốc nói, một lát sau, thần sắc lại hòa dịu xuống, hắn nhìn tôi lại nhìn Lưu Bị, sau đó nói:

“Các người đi ra ngoài, để ta suy nghĩ một lát.”

Lưu Bị bình yên cáo lui. Tôi vẫn không chịu đi, dùng ánh mắt bi phẫn nhìn Tôn Quyền, hắn ngây người nhìn bản đồ trên án, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của tôi.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội hắn đang ngẩn người, nói với hắn :

“Chúa công, là Lưu Bị cần lực lượng chúng ta, nhưng chúng ta không cần lực lượng Lưu Bị. Chúng ta—”

“Cô ở rừng Đan Dương từng gặp qua một loại sói có thể thuần dưỡng thành chó,” hắn ngắt lời tôi, xoay người lại chậm rãi nói với tôi, “Chúng nó có nanh vuốt sắc bén, chúng nó có thể xé nát bất kì con mồi nào, nhưng khi không có con mồi, bọn nó sẽ phản phệ lại chủ nó.”

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu, cảm giác được lưng tôi phát lạnh. Lúc đầu tôi không hiểu rõ lời hắn nói, nhưng tôi dần dần hiểu ra…

“Lưu Bị sẽ không phải là con mồi chịu ngài bài bố, mà Công Cẩn càng không thể là loại khuyển này ! Ngài làm sao có thể nghĩ như vậy !”

“Ngươi câm mồm!” Hắn đập mạnh bàn, nghiên mực bạch ngọc trên án rơi xuống đất vỡ nát. Hắn giận dữ bước qua vài bước rồi chỉa vào mặt tôi cả giận nói :

“Các ngươi đều thay đổi ! Các ngươi mỗi người đều đem ‘ý của Công Cẩn’ treo trên miệng, các ngươi từng nghĩ qua ý kiến của Cô hay chưa ?”

Tôi nói: “Chúng tôi chưa hề thay đổi, là chủ công ngài thay đổi rồi.”

Hắn ngã ngồi xuống, vô lực khoát tay, mệt mỏi nói: “Đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi rồi.”

Tôi đã từng xem qua kết thúc trên phim truyện, đã đọc qua kết cục trong sách, mỗi lần tôi đều biết đó là bi kịch mà tôi chỉ có thể nhìn nó phát sinh, không thể thay đổi.

Nhưng lúc này đây, tôi không phải đang xem phim, cũng không phải đang đọc sách, tôi tự mình tham dự trong đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn thay đổi lịch sử này, nhưng lúc này đây, tôi nghĩ đến.

Nếu có thể thay đổi, hết thảy đều tốt đẹp hơn, Tôn Thượng Hương sẽ không phải gả đi, Kinh Châu sẽ không mất đi, mà Chu Du, thậm chí cũng không phải chết.

Tôi muốn Lưu Bị chết.

Trong quân những tướng lãnh tôi biết đều đã mang binh ra ngoài. Tôi ở phụ cận quân doanh Ngô tìm vài ngày, rốt cuộc tìm được một tướng lĩnh tên là Cổ Hoa.

Khi gặp hắn, hắn đang ngồi bên bờ sông, vừa uống rượu vừa mắng Lưu Bị.

Tôi đi qua vỗ vai hắn, hắn quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chút kinh hoàng.

Mà tôi thực tự nhiên cười, nói với hắn: “Cho ngươi một cơ hội lập công, ngươi mang năm trăm tay đao phủ nghe ta an bài. Nếu thất bại, mọi chuyện ta sẽ gánh vác.”

—————————————

Chuyện ám sát Lưu Bị cuối cùng vẫn không thành công.

Không phải vì bại lộ hay vì hành động không thành mà là vào ngày ước định, Lưu Bị bình yên đi qua ngã tư đường vốn có đao phủ thủ chờ sẵn, nhưng không có gì chuyện gì phát sinh.

Cổ Hoa bọn họ biến mất, biến mất sạch sẽ dường như ngày nào đó chỉ là chuyện xảy ra trong mộng.

Tôi phẫn nộ tìm được hắn ở trong quân doanh. Hắn bất an nhìn tôi, trên mặt tất cả đều là vẻ xin lỗi.

Tôi tức giận mắng hắn nhưng có một người đi ra, ngăn lại tôi trách cứ.

Hắn nói: “Chuyện này là tôi ngăn lại, thỉnh phu nhân thứ lỗi.”

Người kia là Lỗ Túc.

Tôi cùng hắn ở bờ sông uống rượu, không biết sao lại nhắc đến Chu Du.

Hắn cười khổ nói: “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi cùng Công Cẩn ý kiến không gặp nhau.”

Tôi nói: “Ngài không tin hắn.”

Hắn nặng nề nói: “Tôi không phải không tin hắn, chỉ là thế giới của hắn tôi không thể với tới. Cho dù hắn tin tưởng hắn không cần Lưu Bị, nhưng từ thế giới của tôi mà nhìn, trừ việc mời chào Lưu Bị, chúng ta cũng không có cách khác đối kháng với Tào Tháo.”

Tôi cười nói: “Vì vậy nên các ngươi phản bội Công Cẩn sao?”

Hắn nghiêm mặt nói: “Không phải là phản bội. Cho dù là vứt bỏ tánh mạng, tôi cũng kiên trì tin tưởng.”

Tôi nói: “Công Cẩn sẽ rất vui vì lòng kiên trì này của ngài.”

“Vì sao?”

“Bởi vì năm đó hắn cũng không nhìn lầm ngài.”

—————————–

Hôn lễ đêm đó Lưu Bị thất thố. Hắn uống rượu quá chén, sau đó mặt mày đầy nước mắt kể về nửa đời của hắn. Hắn đắm chìm trong thế giới của bản thân, hoàn toàn quên những người khác bên cạnh.

Cuối cùng là Triệu Vân cõng hắn trở về.

Nửa tháng sau ở bến đò, Lưu Bị thoả thuê mãn nguyện mà dẫn tân phu nhân cáo biệt Tôn Quyền, trong lòng mang theo bản đồ Kinh Châu.

Tôi muốn cùng Tôn Thượng Hương nói mấy câu nhưng lại không biết nói gì cho phải. Cho đến lúc phải đi, nàng chỉ nhàn nhạt nói, Vân Ảnh, ta phải đi rồi.

Tôi nói, em đi đi.

Nàng xoay người lên thuyền,trước khi lên thuyền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Một khắc

đó, tôi rốt cuộc nhìn thấy nỗi ai oán trong mắt nàng.

Nàng không phải đang nhìn tôi, cũng không phải đang nhìn Tôn Quyền, nàng cũng không nhìn bất luận kẻ nào. Có lẽ nàng muốn nhìn là một người không có ở đây, hoặc có lẽ nàng không muốn nhìn ai, nàng muốn chính là lần cuối cùng nhìn lại nơi quê hương nàng được sinh ra và lớn lên.

“Nếu phụ thân còn sống, cô cô sẽ không phải bị gả đi.” Như nghẹn ngào nói, gắt gao ôm lấy tôi.

Tôi thở dài, chỉ có thể càng ôm nó thật chặt.