Lưỡng Thế Hoa

Quyển 3 - Chương 22




Chiến tranh đang hết sức căng thẳng. Nhưng trước khi cuộc chiến bắt đầu, Lục Nghị đã tranh thủ lúc rảnh rỗi mà lên chức phụ thân.

Nói “tranh thủ lúc rảnh rỗi” là vì chàng thật sự vô cùng bận rộn. Khi chuẩn bị chiến tranh, các tướng quân khác có thể trộm chút thời gian nhàn rỗi mà lang thang uống rượu, chàng lại phải đến chinh phạt Sơn Việt và bận điều phối các loại vật tư như một vị trưởng quân nhu. Kết hôn được một năm nhưng thời gian ở nhà không nhiều.

Tôi cũng từng hỏi qua cuộc sống của Như sau khi kết hôn, nàng chỉ bình tĩnh nói : “Cũng như vậy thôi.”

“Như vậy là thế nào? Là tốt hay không tốt ?’’ Tôi lại hỏi.

“Hắn tốt lắm, con cũng ổn thôi.” Đôi mắt đen láy của nàng không chút gợn sóng.

Tôi nhìn nàng, những lời muốn hỏi rốt cuộc vẫn không nói ra.

Tôi nghĩ tôi là người có suy nghĩ kỳ lạ nhất trên đời. Vừa sợ hãi chàng đối với nàng không tốt, lại sợ chàng đối xử với nàng quá tốt.

Nhờ Tôn Như sinh con mà cuối cùng tôi có thể chuộc lỗi cho cái ý nghĩ này.

Khó sinh dường như có tính di truyền, năm đó Đại Kiều dưới bóng ma tử thần rình rập mà sinh ra Như, mà lúc này Như sinh con, cũng gian nan phảng phất vượt qua quỷ môn quan.

Hai ngày một đêm, chỉ vẻn vẹn hai ngày một đêm, tôi nhìn nàng một lần lại một lần giãy giụa, nghe thấy nàng phát tiếng gọi thống khổ mà suy yếu, trong lòng tôi cũng nhói lên. Sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi chân chính cảm thấy sợ hãi. Tôi biết phần lớn vận mệnh người thời đại này, nhưng vận mệnh của nàng, tôi chưa từng đọc thấy trong sách. Tôi cũng không biết nàng sẽ chết khi nào, có lẽ là vài chục năm sau, có lẽ là chỉ ít phút sau.

Tay chân tôi lạnh lẽo, nhịn không được run rẩy. Dưới ánh trăng, tôi cầu nguyện với tất cả chư thần mà tôi có thể nhớ ra được. Tôi chưa bao giờ cảm thấy không muốn mất đi nàng như bây giờ. Tôi nói với thần linh mà tôi không nhìn thấy kia, nếu trong sinh mệnh tôi còn có cái gọi là hạnh phúc thì các người hãy lấy đi, tất cả đều cho nàng, tôi tuyệt không cần.

Khi bà mụ báo nàng sinh được môt bé trai, hơn nữa mẫu tử bình an, tôi phát hiện ngay cả đứng lên tôi cũng không có sức. Là Tôn Thượng Hương nâng tôi dậy đến bên giường nhìn. Ngay cả đứa bé tôi cũng không dám bế, sợ hai tay mình run rẩy sẽ làm rơi nó.

Cuối cùng là Tôn Thượng Hương tiếp lấy, đem đứa nhỏ ôm vào lòng. Đứa bé rất xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ đứa bé nào tôi từng gặp qua. Trẻ con mới sinh gương mặt đều đỏ hỏn và nhăn nheo, nhưng đứa bé này gương mặt lại mịn màng ôn nhuận như ngọc, dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhạt. Đôi mắt đen tròn như đang tò mò nhìn thế giới này, trong sáng không chút vẩn đục.

Thật đẹp. Trong lòng tôi đột nhiên hoảng hốt mà bi thương nghĩ đến, có lẽ đứa bé xinh đẹp như vậy vốn thuộc về trời. Vì thế trong trí nhớ của tôi, nó sẽ ở lại thế giới này không bao lâu rồi bị ông trời đem về.

Ngày hôm sau, vị phụ thân kia vội vàng gấp gáp trở về, cả người ẩm ướt sương sớm. Chàng vội vàng xuống ngựa, không kịp cởi ra áo choàng liền chạy vào hậu đường. Chàng đến ôm đứa bé, dùng ánh mắt mệt mỏi quyến luyến nhìn. Chàng an ủi thê tử, tỏ vẻ xin lỗi đã về trễ mà người làm trượng phu nên có. Tôi đột nhiên cảm thấy không nên ở lại, liền lặng lẽ ra ngoài.

Tôi đứng ở hành lang dài, mờ mịt nhìn mấy cây trụ khắc hoa kia. Lúc này có người đi ra, tôi quay đầu lại nhìn, là chàng.

“Sao không ở cùng nàng ?” Tôi kinh ngạc. “Nàng ấy ngủ rồi,” Giọng nói chàng rất nhẹ, trên mặt có rất ít vẻ vui sướng của người mới làm cha, ngược lại một mảnh mờ mịt, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

“Ngài không đi nghỉ ngơi sao?” Tôi lại hỏi.

Chàng lắc đầu, sau đó không đầu không đuôi nói: “Nàng vất vả rồi.” Tôi cười rộ lên: “Ta thì có gì vất vả? Lời này ngài nên cùng phu nhân với mới đúng.”

“Ta biết nàng ấy vất vả, ” trên mặt chàng vẫn là vẻ có lỗi của đứa bé làm sai, “Chỉ là lúc này thôi, về sau sẽ không có đứa khác.”

“Không cần như vậy, ” tôi buồn cười nói, “Nàng ấy cũng sẽ không vì vậy mà oán ngài. Ai không muốn con cháu đầy nhà đâu ?”

“Nhưng ta không xứng để nàng ấy phải chịu gánh nặng này.”

Lời này làm tôi giật cả mình. Tôi quay đầu lại ngạc nhiên nhìn chàng, chàng vẫn đang mờ mịt nhìn tôi. Cuối cùng, tôi xoay người đi, trách cứ nói : “Ngài nghỉ ngơi đi, đừng ở đây nói chuyện phiếm nữa.”

Chàng lại nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ tới đã làm phụ thân rồi. Thật giống như một giấc mơ.”

Mơ? Tôi không khỏi mờ mịt nghĩ, nếu là mơ thì giấc mơ này cũng quá dài. Cảm thấy trải qua tất thảy tang thương kia, bất quá chỉ là mới bắt đầu.

—————————–

Mùa xuân Kiến An năm thứ hai mươi, Tôn Quyền đem sáu vạn binh đi tây chinh Kinh Châu.

Lưu Bị cùng Quan Vũ đều đóng ở Thành Đô chưa về, vì vậy Tôn Quyền định lợi dụng khuyết điểm này tốc chiến tốc thắng. Hắn lấy Lục Khẩu làm trung tâm, Lã Mông dẫn quân hai vạn về phía nam chiếm đóng ba quận Trường Sa*, Quế Dương, Linh Lăng, lại lệnh Lỗ Túc mang một vạn binh về phía tây, mai phục tại ven bờ Ba Khâu, tự mình mang ba vạn binh mã ở lại Lục Khẩu, chuẩn bị về sau.

*Không phải Trường Sa của Viêt Nam đâu ạ (_ _ )

Hết thảy đều lấy “nhanh” làm chính. Khi Thục quân biết được hành động của chúng tôi, vội vàng đến thì Trường Sa trong ba quận đã ở trong tầm khống chế của quân Giang Đông. Khi bọn họ rơi vào vòng vây, một phần quân Lã Mông sẽ chặt đứt tiếp tế cùng quân tiếp viện và đường rút lui, một bộ phận khác sẽ gia nhập chiến trường Ba Khâu hợp với quân Tôn Quyền, sau đó ở Ba Khâu hoàn toàn tiêu diệt họ, đồng thời dựng lên phòng tuyến phía tây, tạo thành nơi trí mạng của họ. Nhìn qua thì kế hoạch tác chiến này rất hoàn mỹ làm cho người ta tán thưởng. Nhưng khi chư tướng Giang Đông đều đang hưng phấn chờ lệnh thì lại có một người trầm mặc.

“Tử Kính, ngươi có ý kiến khác sao?” Tôn Quyền không cho bất luận kẻ nào có cơ hội trầm mặc, ánh mắt sắc bén nhìn Lỗ Túc.

“Vâng.” Lỗ Túc nhỏ giọng trả lời.

Tôn Quyền ánh mắt sáng lên “Kế hoạch này có sai sót gì sao?” Hắn tò mò hỏi. “Không, ” Lỗ Túc lắc đầu, “Kế hoạch này rất hoàn mĩ.”

“Vậy ngươi còn dị nghị gì?”

“Chúng ta cũng không cần phải thắng lớn như vậy.” Lỗ Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng nói.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì lời hắn nói.

“Xin chỉ giáo?” Tôn Quyền cũng kinh ngạc như vậy hỏi.

“Chiến, là vì hòa. Tôi cho rằng chúng ta vẫn phải cho Lưu Bị một đường lui.” Lỗ Túc bình tĩnh nói.

Tôn Quyền nhìn hắn hồi lâu, mới dần dần từ kinh ngạc mà hồi phục lại. “Không thể nghĩ được cho đến giờ, ngươi vẫn là lòng dạ đàn bà.” Hắn bất mãn nói.

“Đây không phải lòng dạ đàn bà. Chúng ta vẫn cần lực lượng Lưu Bị đối kháng Tào Tháo.

Trận chiến này là để hắn ý thức được điểm này.” Lỗ Túc vội vàng giải thích.

Nhưng Tôn Quyền đã ngăn lại hắn.

“Chuyện này không thể. Ý Cô đã quyết.” Hắn khoát tay, xoay người rời đi.

Đến ngày xuất quân, Lỗ Túc vẫn y theo kế hoạch cũ mà mang một vạn binh đến Ba Khâu trước mai phục. Tất cả mọi người đều quên tranh chấp ngày đó, cho rằng nó chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Ngay cả tôi cũng không nghĩ nhiều đến việc đó. Tuy trong trí nhớ trận chiến này kết cục cũng không hoàn mỹ như Tôn Quyền đã tính, nhưng rốt cuộc là có sơ hở gì, tôi cũng không rảnh nghĩ đến.

Tôi theo Tôn Quyền dừng lại ở Lục Khẩu, thu thập tin tức chung quanh đưa về đến, tích cực an bài điều hành.

Sự vụ nhiều và phức tạp. Trận chiến này yếu tố quan trọng nhất là tốc độ, vì vậy điều hành phía sau không thể có sai lầm gì, phải không tiếc mọi giá bảo đảm tốc độ ở tiền phương, bởi vì đối thủ của chúng tôi rất có thể là Quan Vũ. Hắn kinh nghiệm hành quân sa trường dày dặn, phải đến trước hắn mới có thể tạo cục diện thuận lợi. Ngoài ý muốn là, Lã Mông dụng binh còn nhanh hơn so với dự đoán của chúng tôi. Trước khi tin tức Lưu Bị quay về phía đông truyền đến, hắn đã thành công chiếm lấy Trường Sa cùng Quế Dương.

Nếu sử quan có thể miêu tả kỹ càng, việc hắn chinh phục hai quận trọng yếu Trường Sa, Quế Dương hoàn toàn có thể được đưa vào phần chính của thiên sử kí chiến tranh “Công tâm”*. Trên đường hành quân, hắn đã hoàn toàn chặt đứt liên lạc giữa ba quận cùng phía tây, đồng thời phái người vào thành trước tung tin đồn. Khi hành quân, hắn vừa đi vừa cẩn thận để lại số bếp nấu nhiều hơn nhiều so với binh lực vốn có. Vì vậy khi hắn đến công thành thường đã thấy thư xin hàng của Thái thú dâng lên.

*Công tâm : đánh đòn tâm lý.

Chỉ có một nơi tương đối cường ngạnh là Linh Lăng. Nhưng trong thư Lã Mông cam đoan, không quá ba ngày là có thể nắm được Linh Lăng, trở về chiến trường Ba Khâu.

Cùng lúc đó, tin tức Lưu Bị đi Công An trước, phái Quan Vũ theo đường thuỷ đến Ích Dương được truyền đến. Ba Khâu giống như cái lưới lớn giăng sẵn, chỉ chờ Quan Vũ tiến vào.

Trước khi Quan Vũ đến một ngày, Tôn Quyền nhận được thư Lã Mông sai người phi ngựa đưa tới. Đọc xong thư, sắc mặt hắn có vẻ vui mừng.

“Tin tức tốt à?” Tôi tò mò hỏi.

Hắn buông thư xuống, có chút tự đắc nói: “Cô đã lâu chưa nghe qua tin tức xấu.”

Nhìn ra được hắn vừa rất muốn biểu hiện gương mặt trầm ổn, vừa rất muốn kiềm chế không cho cảm giác vui sướng vô hạn hiện ra ngoài. Nhưng ở trong phòng đi vài vòng, hắn vẫn không nén được, giống như một đứa bé có được món đồ chơi yêu thích nói với tôi :

“Cô nghe nói Quan Vũ tự nhận là thiên hạ vô địch, ôm bầu rượu nóng chém Hoa Hùng*, lại giết Nhan Lương, Văn Xú**, năm đó Cô phái sứ giả đến gặp hắn, khi trở về đều nói hắn chưa từng có sắc mặt tốt mà tiếp đãi. Cô hôm nay muốn cho hắn biết hắn cũng có đối thủ.”

*Hoa Hùng: viên tướng dưới trướng Đổng Trác

**Nhan Lương, Văn Xú : hai tướng dưới trướng Viên Thiệu (cám ơn bạn Vniene bên

Tàng thư viện đã giải thích)

“Hắn sẽ biết thôi.” Tôi phụ họa.

“Hắn tự nhiên sẽ biết, nhưng mà —— cô thật muốn nhìn xem bộ dáng chật vật của người này.”

Hắn dừng lại nhìn tôi, ánh mắt ý vị thâm trường.

Tôi hiểu được. “Nơi này cách Ba Khâu chỉ nửa ngày đường. Huống hồ chúng ta đi, nơi này còn có Cam tướng quân ứng phó.” Tôi nói với hắn.

“Tốt lắm, ” hắn cười ha hả, “Chuẩn bị ngựa.”

Hắn cùng tôi dẫn theo Chu Thái cùng rất ít tùy tùng, mặc thường phục đến Ba Khâu.

Vốn phải đi đường thủy, nhưng hắn kiên trì muốn từ trên cao nhìn xem Quan Vũ sẽ bị Lỗ Túc bao vây tiêu diệt tan tác thế nào tại cửa sông Ba Khâu này. Vì vậy chúng tôi đi đường bộ dọc theo bờ sông Ba Khâu.

“Đến trên núi là có thể nhìn thấy sông. Nếu Cô không tính sai, bây giờ là lúc con cá lớn Quan Vũ mắc vào lưới.’’

Tôn Quyền dùng roi ngựa chỉ vào đỉnh núi phía trước, thoả thuê mãn nguyện nói.

Vì thế chúng tôi giục ngựa đến đỉnh núi bên kia, từ trên núi nhìn thấy con sông bên dưới hiện ra. Nhưng khi trên mặt sông xuất hiện đầy đủ trước mặt chúng tôi, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên—— Quan Vũ ở phía tây mặt sông, hạm đội hắn chỉnh tề nghiêm trang neo đậu. Không có hỗn loạn, không có khói thuốc súng, cái gì cũng không có.

Mà ở phía đông mặt sông là hạm đội Lỗ Túc. Bọn họ cũng chỉnh tề nghiêm trang, cùng với quân từ Tương Thuỷ nam hạ đến cửa sông, bọn họ hẳn là sớm ở chỗ này, để khi hạm đội Quan Vũ tiến vào đường sông này, đầu tiên sẽ thấy bọn họ. Sau đó hai quân sẽ đánh nhau ngay tại quãng sông này.

Bọn họ vốn phải ẩn nấp hai bên bờ sông, để khi Quan Vũ tiến vào lưới, hai bên sẽ đột nhiên áp sát, lấy đi giấc mộng của nam nhân như tử thần kia. Cái lưới này vốn là không có sơ hở, đáng tiếc khi cá vừa đi vào thì bản thân nó lại tự rách.