Lương Tiên Khó Cầu

Chương 13




Diễn Kỳ không trở về Thiên cung mà lại tiến vào phủ của Ti Dược Tinh Quân, nhẹ nhàng đặt Phượng Minh và Viêm Hoàng đã choáng ngất trong lòng xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Ti Dược đang luống cuống tay chân bên cạnh, lạnh giọng nói : “Trị thương”.

Ti Dược không dám chậm trễ, vội bước tới kiểm tra tỉ mỉ một hồi, Thiên giới này, ai mà không biết, Phượng Minh Tiên tử là người thái tử yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay đã năm trăm năm, chỉ sợ đụng phải, hôm nay nhìn qua có vẻ bị thương không nhẹ. Còn về tiểu cô nương bên cạnh, xem ra quan hệ với thái tử cũng không ít.

“Sao rồi”.Thấy hắn đã xem xong, Diễn Kỳ vội hỏi.

“Thái tử không cần lo lắng”. Ti Dược nói: “Phượng Minh tiên tử chỉ bị một luồng linh khí cực cao đè ép, dẫn tới phản phệ gây thương tích, may mắn là kịp thời thoát ra, vẫn chưa bị thương tới nguyên thần, chỉ cần một nguồn linh khí ôn hòa giúp đả thông kinh mạch thì sẽ không còn lo ngại nữa”.

Đầu mày của Diễn Kỳ vẫn nhíu chặt giờ mới giãn ra không ít, ngón tay chỉ về phía Viêm Hoàng hỏi : “Nàng ta thì sao?”

“Vị tiểu cô nương này cũng không cần lo lắng”. Ti Dược vuốt chòm râu hoa râm nói : “Có thể là do nàng ta căn cơ bất ổn, linh khí của bản thân lại ít, cho nên linh khí phản phệ ít, hiện tại chỉ tạm thời hôn mê thôi, ngủ một hai ngày tự nhiên sẽ tỉnh”.

Diễn Kỳ gật gầu một cái, tâm tình hỗn loạn giờ mới trở nên bình tĩnh, không gì quan trọng bằng việc Phượng Minh không sao cả. Đáy lòng thoáng qua một bóng người mảnh khảnh, y cau mày. Tuy rằng không muốn gặp nàng ta nhiều, nhưng lần này đúng là nàng đã giúp y, về tình về lý, y cũng nên cứu nàng ra.

Y xoay người định đi, nhưng lại bị Ti Dược kéo lại : “Thái tử đi đâu thế?”

“Ta có việc, cần đi một chuyến”.

“Hẳn là chuyện gấp?”

Y nhíu chặt mày : “Cũng không hẳn”

“Nếu như không có chuyện gì quan trọng, vậy mong thái tử có thể ở lại một lát”. Ti Dược tiếp tục nói : “Vết thương này của Phượng Minh tiên tử cần có linh lực đả thông, tuy tiểu thần có thể, nhưng linh khí càng tinh túy càng tốt, long thần chân khí của thái tử ngài là lựa chọn tốt nhất”.

Diễn Kỳ không hề do dự, xoay người quay trở lại bên giường, nâng Phượng Minh tiên tử dậy, một tay từ từ đưa linh khí vào cơ thể của Phương Minh.

Người kia bây giờ chỉ là một phàm nhân, tất nhiên không chịu ảnh hưởng của Tru tiên đài trận. Để nàng ta chờ một chút chắc cũng không có chuyện gì. Vết thương của Phượng Minh mới là vấn đề quan trọng.

Linh lực chuyển vận phải từng chút một, không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít, chỉ như một sợi tơ chuyển động chậm rãi, tuy rằng đối với vị thái tử Diễn Kì này mà nói thì chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng lại rất tốn thời gian. Hơn nữa đối tượng lại là Phượng Minh nên y càng đặc biệt cẩn thận. Đến khi không cảm giác được linh lực va chạm trong thân thể của Phượng Minh nữa, y mới dừng tay.

Tiện tay, giúp luôn Viêm Hoàng ở bên cạnh, nếu đúng là muội muội của Phượng Minh, y đương nhiên không đành lòng thấy nàng chịu khổ.

Không biết qua mấy canh giờ, đến khi Ti Dược tinh quân tới bẩm báo, nói Thanh Sơn, Lục Thủy của Thanh Vân, hai vị tiên ti* cầu kiến, uyển chuyển hỏi có nhìn thấy Sơn chủ của Thanh Vân không. Y mới chợt nhớ ra, nơi Diệm Sơn xa xôi vẫn còn một người đang khốn đốn.

*ti: thấp; hèn mọn (vị trí, địa vị)

Lúc này y mới triệu tập bát phương tinh tú, cùng tiến về phía Diệm Sơn phá trận.

Khi tới Diệm Sơn đã là giữa đêm, Diệm Sơn đã bị trận pháp biến thành một viên hồ* màu trắng, ánh sáng chói lòa tản ra khiến chân trời u ám cũng sáng bừng một mảnh, mà bên trong trận pháp lại đục ngầu. Đừng nói là bóng người, đến Liên Sơn cũng không nhìn ra được.

*viên hồ: hình tròn

Y buộc phải cho người tìm kiếm nơi có linh lực mạnh nhất ở viên hồ, đúng như lời của Thiên Âm, quả là có bốn điểm. Một câu hạ lệnh, bốn phía cùng lúc tiến công, trận pháp lúc này mới bị phá, vỡ thành từng mảnh loang loáng, từ từ tan biến hư không. Diễm Sơn lại chìm vào đêm tối.

Mậu Nhật* tinh quân tung một quả cầu sáng ra, bay vào khoảng không, lúc này mọi thứ mới trở nên sáng rõ.

*Mậu Nhật hay còn gọi là Mão Nhật tinh quân

Lục Thủy lo lắng hô to vài tiếng, nhưng lại không thấy trả lời. Nghĩ tới Thiên Âm một mình bị vây kẹt trong trận pháp, trong lòng càng trở nên sốt ruột, càng khẩn thiết gọi to tên nàng, đôi mắt ngập nước.

“Đừng lo, trận pháp này chỉ khiến cho linh lực phản phệ, không làm bị thương cô ta đâu”. Diễn Kỳ bị tiếng hô của nàng làm cho nhức đầu, không kiên nhẫn mà ngăn cản.

Ai mà ngờ lại khiến cho hốc mắt nàng ta thêm đỏ ửng, lại không biết dũng khí từ đâu mà phản bác lại y : “Thái tử điện hạ cũng biết chủ nhân nhà chúng tôi là người phàm, đúng là trong cơ thể không có linh lực phản phệ, nhưng thân thể người phàm gặp phải chút tiên khí thôi cũng đã đau đớn như kim đâm vào xương tủy. Huống chi là trận pháp linh lực cường đại thế này”. Tuy rằng thân thể của Thiên Âm đã có pháp bảo chặn lại linh khí, nhưng thời gian dài thế này, chỉ sợ…. chỉ sợ…..Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Khuôn mặt Diễn Kỳ chợt cứng đờ, đáng chết! Chuyện này, lúc vừa mới thoát khỏi trận pháp, sao nàng ta không nhắc đến? Y vội vàng tìm khắp bốn phía.

“Ở đây”. Không biết là ai đã hét lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía sườn dốc cách đó không xa, hít một hơi thật dài.

Những Ti chiến tinh quân đã nhìn quen cảnh máu tanh, giờ cũng không khỏi sửng sốt.

Đứng trên sườn núi kia là một người máu, trường sam đỏ tươi, đứng thẳng tắp, như không hề nhúc nhích, trường sam rách nát đến không còn hình dạng, từng mảnh rũ xuống, mặt đất dưới thân, đỏ thẫm. Trong không khí mùi máu tươi tản ra nồng đậm. Đó không phải hồng y, rõ ràng là đã bị máu nhuộm mà thành.

Diễn Kỳ ngây người, không dám tin người đứng trên sườn núi kia lại là nàng ta.

“Tôn chủ….” Lục Thủy chần chừ gọi một tiếng, cầu nguyện rằng cảnh trước mắt kia chỉ là một ảo ảnh của nàng mà thôi.

Nhưng thân ảnh đẫm máu kia, nghe tiếng nàng gọi, mà từ từ quay đầu lại, chần chờ nói : “Lục Thủy?”

Đó là một khuôn mặt bình phàm không có chút nào đặc biệt, lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, cơ thể hơi lung lay, như chỉ thổi một cái thôi cũng ngã, thế nhưng nàng lại cười, khóe miệng hiện ra nét cười mờ nhạt, toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt lại cười đến bình yên, khiến cho người ta kinh hãi.

“Tôn chủ!” Lục Thủy không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, chạy tới. Muốn ôm lấy người đầy máu trước mắt, lại sợ khiến nàng bị thương, tay giơ lên một hồi lâu lại chậm chạp không dám đặt lên người nàng.

“Tôn chủ, người… người… ta….” Âm thanh nghẹn ngào, cuối cùng chỉ biết rơi nước mắt.

Thiên Âm lại chẳng hề để tâm, cười yếu ớt : “Không có việc gì”.

Diễn Kỳ như cảm thấy trong ngực mình nhói lên một cái, nàng còn cười được sao? Trong lòng phút chốc càng thêm phiền muội, muốn ngay lập tức tìm một người lôi ra phát tiết. Quay đầu liếc thấy Ti Dược tinh quân đứng sau, chỉ tay về phía thân ảnh đâm máu kia, ném ra hai chữ mệnh lệnh : “Đi xem”.

Ti Dược mới định thần lại từ trong khiếp sợ, lĩnh mệnh đi tới bên người Thiên Âm, nắm lấy mạch tượng, kiểm tra thương thế.

Hồi lâu mới thở dài nhẹ nhõm nói:

“Sơn chủ chỉ là bị kinh khí làm bị thương da thịt, không phải vết thương gì lớn, rửa sạch, đắp thuốc sẽ lành, vài hôm nữa sẽ tốt hơn”. Thương thế này không đáng sợ giống bề ngoài, vết thương da thịt đối với thần tiên mà nói căn bản không đáng nhắc đến, chỉ là…

Diễn Kỳ gật đầu, đầu mày luôn nhíu chặt giờ mới có thể giãn ran, nhìn thấy Thiên Âm người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại nói thêm một câu : “Vậy lập tức đưa cô ta tới phủ của ngươi, tận lực kê đơn thuốc chữa thương tốt một chút, mau chóng trị hết”.

Ti Dược lập tức đáp lời.

Diễn Kỳ vốn muốn giải thích vài câu nguyên nhân tới trễ, lại thấy Thiên Âm kiên quyết quỳ gối phúc thân, trên người có vết thương nên cử động hơi cứng nhắc, nhưng lễ nghi chu đáo đến mức tìm không ra nửa phần khiếm khuyết: “Cảm tạ Thái tử, không cần đâu, Thiên Âm đã không sao rồi”.

Lời giải thích đã tới miệng, trong nháy mắt bị chặn lại.

Trong lòng y đã nghĩ tới trăm ngàn phản ứng nàng có thể có, thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi nếu nàng ta làm ầm lên, chửi mắng y vong ơn bội nghĩa, nhưng y không thể nào ngờ tới một câu nói thản nhiên đến vậy, cảm tạ!

Nhất thời lửa giận bùng lên, bàn tay đột nhiên nắm chặt.

Hay, hay cho câu cảm tạ! Nàng ta quả là đã phủi sạch chuyện trước đây của hai người không còn một mống, nhìn y như kẻ qua đường!

Khiến cho lo lắng của y trở nên buồn cười cực điểm.

Đang bước đi mạnh mẽ thì dừng lại: “Dĩ nhiên nên như vậy, vẫn là bản thái tử nhiều chuyện!”. Xoay người phất tay áo, y hừ lạnh một tiếng : “Chúng ta đi”.

Thoáng chốc đã cưỡi mây bay đi, Ti Dược lấy ra một ít linh đan dặn dò vài câu, trù trừ hồi lâu mới nói : “ Sơn chủ, vết thương này của người…Thôi, ngày mai ta lại tới Thanh Vân xem kỹ”. Vừa nói vừa nhìn nàng vài lần, rồi theo bát phương tinh tú rời đi.

Diệm Sơn trong nháy nhắt chỉ còn lại nàng và Lục Thủy.

“Tôn chủ, chúng ta trở về thôi”. Lục Thủy nghẹn ngào, không kìm được nước mắt khi nghĩ tới chưa bao giờ chủ tử có bộ dạng như nay.

“Ta không sao, mà Viêm Hoàng, con bé…”

“Con bé không có gì đáng ngại”. Biết nàng lo lắng, Lục Thủy vội vàng giải thích : “Vẫn đang ở chỗ của Ti Dược, ngày mai có thể tỉnh lại, Thanh Sơn ở lại chăm sóc Viêm Hoàng rồi”.

“Ừ…vậy là tốt”. Nàng thở phào một cái : “Về thôi”.

Lục Thủy tiến lên một bước định đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của Thiên Âm.

Nhưng lại thấy Thiên Âm đột nhiên giơ tay lên, quờ quạng phía trước, hồi lâu mới bắt được tay Lục Thủy.

Lục Thủy chỉ thấy lòng mình như bóp chặt, ngơ ngác nhìn người trước mắt : “Tôn chủ, ngài….”

Nàng lại cười nhẹ, mơ hồ đến mức không dấu vết.

“Lục Thủy, ta hình như… không nhìn thấy”.