Lương Tiên Khó Cầu

Chương 43




Thiên cung từ trước đến nay vốn là nơi trang nghiêm rực rỡ, nhưng với Thiên Âm mà nói, ánh sáng của mão nhật tinh quân ngày hôm nay, thực sự là hơi nóng. Nàng cúi đầu quỳ gối ngoài cung điện, đợi Thiên Hậu triệu kiến. Lần lượt có cung nga đi ngang qua, nhìn nàng chỉ trỏ, người nhận ra nàng thì vẻ mặt càng thêm khinh bỉ.

Ngay cả người dẫn nàng vào, cũng chỉ là thản nhiên một câu, Thiên Hậu đang nghỉ ngơi, cứ đợi đi! Giá một lần đợi chính là đợi ba giờ liền.

Nếu là ngày xưa, khắp thiên cung, liệu có ai dám cản nàng?

Nhưng đã không còn là ngày xưa nữa, nàng mỗi một bước cũng không thể bước sai, đặc biệt là khi có những mục tiêu khác, càng cần phải thận trọng thêm, ngay cả giọt máu chảy trên trán, cũng không dám tùy tiện lau.

Cả ngày phơi nắng khiến nàng mông lung choáng váng, khi đó cung nga mới từ bên trong đi ra, dẫn nàng đi vào. Thiên hậu, dáng vẻ đoan trang ngồi ở phía trên.

“Âm Nhi, tới đây.”

Thiên Âm khụy gối hành lễ, đầu gối do quỳ quá lâu mà hơi đau đớn , cho nên đi lại có chút cứng ngắc. Nàng cố gắng không kích động, duy trì bình tĩnh.

“Đứa trẻ này, còn đa lễ như vậy. Đứng lên đứng lên đi, không phải nói trước mặt dì, không cần câu nệ như vậy sao?” Thiên hậu từ phía trên đi xuống, kéo Thiên Âm đang quỳ trên đất, giữa hai lông mày có vẻ trách cứ.

Thiên Âm lúc này mới đứng lên, đầu vẫn cúi, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, yên lặng đứng hầu.

“Vết thương mấy ngày trước đã khỏe hoàn toàn chưa?” Bà vỗ vỗ tay Thiên Âm, giọng nói nhu hòa hỏi.

“Đã tốt hơn rồi, tạ Thiên Hậu ân cứu mạng.” Nàng có ý muốn quỳ xuống.

“Con bé này, tại sao lại thế.” Thiên Hậu vội vàng ngăn cản, kéo nàng đang định quỳ xuống đứng dậy “Hướng Sinh Liên này dù là chí bảo của tộc ta, cũng chỉ có một bông. Nhưng dì đã nhìn con lớn lên từ nhỏ, huống hồ, ngày đó lúc ta và nương của con kết bái tỷ muội, đã đáp ứng với bà ấy, sẽ chăm sóc cho con thật tốt, sao có thể thấy chết mà không cứu. Đừng nói là Hướng Sinh liên, cho dù vật phẩm trân quý cách mấy, dì cũng bỏ ra được.”

Trong lòng Thiên Âm cảm động, vô cùng cảm kích, ngẩng đầu nhìn về ánh mắt từ ái trước mặt: “Dì…”

“Rốt cục cũng chịu gọi ta là dì.” Thiên hậu pha trò nhìn nàng một cái, “Hôm nay tìm con tới, là muốn nhìn xem con tốt hơn chút nào không. Con đi theo ta.”

Vừa nói vừa kéo nàng đi về phía sau đại điện, còn không quên căn dặn nàng phải chú ý thân thể của mình. Thiên Âm cũng nghiêm túc đáp lại.

Một lúc lâu, hai người dừng lại trước cửa Lâm Viên, là vườn tiên quả của Thiên cung.

“Còn nhận ra nơi này không?”

Thiên Âm gật đầu, “Ngày trước có tới đây vài lần”.

Đây là Lâm viên tiên quả thần dược do Thiên giới sở hữu, tiên thảo ở trong đều đã qua ngàn vạn năm mới thành, là thuốc tiên cực kì hiệu nghiệm. Nàng tuy là công chúa của Thiên giới, lại theo Bạch Vũ ở Thiên Minh sơn từ nhỏ, cho nên những nơi xa xôi ở thiên cung như thế này, rất ít khi đi tới.

“Ca ca của con rất am tường về hoa quả, nhưng từ trước đến nay chỉ chú ý đến đào. Chắc là rất ít tới nơi này đúng không!” Thấy nàng gật đầu, bà như đột nhiên nhớ tới điều gì, “Được rồi, còn chưa nói với con chuyện vui, Bạch Vũ thần tôn đã phi thăng thành thần. Chỉ là… như vậy, nếu hai người muốn gặp nhau cũng rất khó khăn.”

Thiên Âm cúi đầu không nói, trong lòng thoáng qua phiền muộn.

“Tình huynh muội của các con, y sẽ luôn nhớ tới. Những ngày gần đây, con có từng nhận được thần dụ của y không?”

Thiên Âm ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thiên hậu, ánh sáng trong mắt u ám dần, “Thiên hậu quá lời rồi, phi thăng thành thần, phải vứt bỏ tình ái, vứt bỏ tất cả niệm tưởng của thế tục. Thần tôn sao có thể nhớ tới một phàm nhân như con.”

“Con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có thể phi thăng thành thần, là chuyện tốt ngàn vạn năm mới có”. Thiên Hậu vỗ tay nàng an ủi, kịp thời chuyển đề tài: “Tới đây, chúng ta vào vườn thôi.”

Thiên Âm nắm thật chặt tay, bước chân bỗng trở nên do dự. Cuối cùng vẫn đi theo, được một đoạn thì dừng trước một gốc cây, dưới tàng cây lác đác vài quả màu đỏ đã kết thành.

Thiên Hậu vươn tay : “Trái cây này gọi là Vô ưu quả, ta chăm sóc nó đã hơn nghìn năm, cũng đã kết được vài quả. Đối với tiên nhân mà nói, đây là thánh quả trị thương, còn với phàm nhân thì lại có công hiệu tăng tuổi thọ”.

Nàng đặt trái cây vào tay của Thiên Âm, Thiên Âm sửng sốt, nhất thời có chút kinh hoảng: “Dì…”

“Cầm lấy!” Thiên Hậu cũng không để cho nàng buông tay: “Ta nghe Tư Mệnh nói qua, trăm năm nhân thế mà con trải qua đều là khổ kiếp, kiếp này không cách nào trở thành tiên. Dì chỉ muốn giữ con lại lâu một chút.”

Trái tim Thiên Âm ngập tràn ấm áp, nắm chặt trái cây trong tay, trong lòng cảm động. Nàng sao lại không biết được chứ, mệnh số con người cùng lắm chỉ trăm năm, một ngày nào đó nàng phải rời khỏi nơi này, lại rơi vào luân hồi.

“Huống hồ, con bây giờ không nhìn thấy gì, trái cây này cũng có thể trị cho mắt của con nhanh khỏi .” Bà tiếp tục nói: “Như vậy, ta cũng coi như không mất công Linh Nhạc nài nỉ.”

“Linh Nhạc?” Thiên Âm nghi ngờ ngẩng đầu.

Nói đến con của mình, vẻ mặt của Thiên hậu cũng dịu dàng hơn vài phần: “Đúng vậy, nếu không phải nó ngày nào cũng làm ầm ĩ, làm sao mới có thể trị cho mắt của con nhanh khỏi, ta sao có thể nghĩ tới cây nuôi ngàn tuổi này được chứ”.

Hóa ra lại là Linh Nhạc, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, vuốt ve trái cây đỏ đỏ trong tay, mùi thơm nhè nhẹ lan vào tâm phế. Nàng tưởng y nói muốn trị khỏi ánh mắt của nàng chỉ là thuận miệng mà thôi, không ngờ hóa ra tất cả y đều giữ trong lòng.

“Thằng bé Linh Nhạc này, từ nhỏ đã không giống người khác”.

“Cậu ấy… khi còn bé là đứa trẻ như thế nào?” Thiên Âm ngẩng đầu, đột nhiên cũng rất muốn biết tất cả về y.

“Còn sao nữa, một thằng bé nghịch ngợm.” Thiên Hậu nhớ lại, che miệng bật cười thành tiếng: “Con cũng biết lúc nó chưa biến hình, khi nào cũng mang một đống linh tinh quỷ quái về. Phụ quân nó mắng. Nó lại nói, những thứ đó đều là đồng loại của nó cả, không thể bỏ mặc. Bản thể nó là rồng, nên cho rằng tất cả những thứ giống nhau đều là đồng tộc. Xà, giao, ngay cả rết cũng mang về nhà”.

Thiên Âm không nhịn được khẽ cười, đúng là bướng bỉnh.

“Nếu không phải vì không chịu nổi tiên khí, có khi giờ nó vẫn còn nuôi. Sở dĩ…” Thiên Hậu tinh tế nhìn nàng một cái, ngữ điệu lại trầm đi vài phần: “Nó là đứa bé hiếm gặp, trời sinh đã lương thiện hơn người thường.”

Thiên Âm sửng sốt, kinh ngạc khi nghe hàm ý của bà.

Thiên Hậu lại cười nhu hòa: “Con là sư tỷ của nó, đương nhiên nó sẽ quan tâm con. Vì con mà làm những chuyện như thế này cũng đáng. Con… đã hiểu chưa?”

Nàng bất giác nắm chặt tay đến run rẩy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch. Giờ nàng mới hiểu, Thiên Hậu đột nhiên truyền gọi nàng tới Thiên cung là có dụng ý gì.

“Âm Nhi, đứa con trai này của ta, tự mình sinh ra, gặp nhiều khó khăn hoạn nạn. Nó không thể phá vỏ chui ra cũng khiến ta lo lắng mấy trăm năm. Từ khi thấy nó từ trong trứng đi ra, ta mới yên tâm được, cho nên ta cũng cực kì yêu thương nó. Ta không hy vọng…nó đi quá nhiều đường vòng. Con hiểu chứ?”

Đột nhiên nàng cảm thấy rét người, hóa ra đó là lý do nàng phải quỳ trước điện ba cạnh giờ. Đường vòng, thì ra nàng chính là đường vòng kia.

“Hôm qua nó tới cầu xin ta, ở trước điện chạy quanh ba canh giờ.Nó nói nó thích một cô nương, muốn cưới nàng làm vợ. Từ sau khi sinh nó, nó chưa từng có bất kỳ yêu cầu gì với ta. Ta chỉ hy vọng nó có thể cưới một người cùng bầu bạn suốt cuộc đời.”

Bầu bạn cùng y suốt đời, chỉ một câu này thôi cũng đâm vào tử huyệt của nàng. Bàn tay run rẩy, cuối cùng nắm không được, quả hồng rớt xuống đất. Trong mắt cay xót khó chịu, nước mắt không kìm được cứ thế dâng lên.

Thương cảm cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, phụ mẫu nhà nào mà không hy vọng dành cho con mình điều tốt nhất. Khoảng thời gian trăm năm của nàng, sao có thể sánh với vạn năm trường sinh của tiên nhân. Nàng đột nhiên cảm thấy, những rung động và bối rối mấy ngày trước kia nực cười kinh khủng. Ở nhân gian nhiều đời nhiều kiếp, nàng tưởng mình sẽ hiểu rõ nhân tình thế thái hơn người khác, nhưng rồi lại sai lầm khi cho rằng đây chỉ là chuyện của riêng hai người.

Thiên hậu lại nhặt trái cây rơi trên đất, một lần nữa để vào tay của nàng: “Âm Nhi, dì biết con luôn là đứa trẻ khôn khéo.”