Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 31




Máy bay hạ cánh xuống sân bây Hồng Kiều, tôi vội vàng chạy ra sảnh lớn. Đã có người đợi ngoài cổng, nhìn thấy Cho, lễ phép bước đến: “Tổng giám đốc Viên, ịa điểm đã được xác định, bây giờ chúng ta đi thẳng tới đó chứ ạ? Có cần phải chuẩn bị thêm gì không ạ?”.

“Xe của tôi đâu?”, Cho lên tiếng hỏi.

“Đã lái đến đây rồi. Tổng giám đốc tự lái phải không ạ?”

“Các anh lái xe theo tôi, địa điểm đã đưa vào hệ thống định vị rồi chứ?”

“Vâng ạ, xe ở bên này, mời Tổng giám đốc!” Chàng trai này người cao dong dỏng, tinh thần rắn rỏi, nói năng gãy gọn, nói xong câu đó, liền quay sang tôi: “Chị Lưu Bạch, mời chị ạ!”.

“Cám ơn anh!” Dường như mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn. Cho quay đầu kéo tay tôi, lúc này, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn anh ta. Bất giác tôi nhắc lại: “Cho, cám ơn anh”.

Bất ngờ Cho kéo mạnh hơn,may mà đã đến gần xe, tôi ngồi lên xe, anh đã rút tay lại.

“Lưu Bạch, chuẩn bị đi gặp cha Sở Thừa nhé, em có sợ không?” Cho cũng lên xe, bài hát quen thuộc vang lên sau khi xe nổ máy. Tôi ngồi thẳng người, mắt nhìn về phía trước, nghiến răng trả lời anh ta: “Không sợ!”.

Xe đi vào con đường nổi tiếng ở phía tây Thượng Hải, đường khá hẹp, rẻ vào ngỏ nhỏ quanh co, dừng trước một tòa nhà kiểu tây nằm riêng biệt. Xuống xe, tôi đứng trước cánh cổng tối sầm, hít một hơi thật sâu.

Cho khoác tay lên vai tôi, bước vào bên trong: “Ngốc ạ, em tưởng rằng hít thở thật sâu em sẽ biến thành một nữ siêu nhân vô địch thiên hạ ư?”.

Trong cổng có người dẫn đường, ngôi biệt thự này mặc dù cũ kỷ nhưng được chăm sóc cẩn thận, tay vịn cầu thang màu đỏ mun trơn bóng. Trên đường đi lên, thảm đỏ sặc sở dài trên cầu thang, bước chân không một tiếng động. Có hai người trạc tuổi trung niên đang đứng trên cầu thang lên tầng hai, nhìn thấy chúng tôi, liền đẩy cửa mở ra. Bên trong khá tối, cửa được chạm trổ hoa văn theo phong cách cũ, ánh sáng không lọt vào nhiều, cửa vừa mở, lập tức thấy sáng hẳn lên. Bước vào trong, nhìn thấy một dãy cửa sổ dài nằm đối diện với ban công, bên ngoài có mấy cây cành là tươi tốt, ánh nắng bên ngoài cửa sổ mặc sức hắt vào. Ngồi trên bộ sofa rộng rãi đặt ngược chiều với ánh sáng có mấy người đang nói chuyện. Trong căn phòng sáng rực, chỉ có họ bị bóng râm che khuất, nhìn không rõ mặt.

“Bác Sở, ngôi nhà này xây từ bao giờ vậy? Rất có con mắt”, Cho lên tiếng chào ông cụ ngồi giữa. Hai người ngồi bên cạnh giật mình đứng dậy: “Cậu chủ nhà họ Viên cũng đến à? Mời cậu ngồi”.

Ngoài ông cụ ngồi giữa ra, những người còn lại đều lộ rỏ vẻ ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau. Ông cụ khẽ lên tiếng nhưng không phải là để trả lời câu hỏi của Cho : “Cô Lưu Bạch, tôi vừa nhận được thông báo từ Bắc Kinh. Không ngờ cô lại có thể giải quyết mọi việc ổn thỏa, chu toàn với đàn ông nhà họ Sở và họ Viên. Bái phục, bái phục! Tôi thực sự phải để đàn con ngờ nghệch nhà tôi học tập cô mới được”.

Tôi chăm chú nhìn sang, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đang nói chuyện. Dáng không cao lắm, người hơi đậm, các nét bình thường, ngoài khuôn mặt ra, khống có nét nào giống Sở Thừa. Nhưng lúc nói với tôi, ánh mắt toát lên vẻ dò xét, lạnh lùng khiến tôi rợn người.

Không đợi tôi trả lời, Cho đưa tay ra, kéo tôi ngồi xuống hàng sofa mà hai người đàn ông vừa nhường chổ không hề khách khí. Ngoài cửa lập tức có người mang ghế bọc nhung vào.cho vẫn cười cười nhưng giọng cứng rắn: “Bác Trần, Bác Lý, anh Đình, hôm nay mọi người đến đây họp à? Nhà họ Sở cần giải quyết việc riêng, mọi người không tránh đi đâu một lát hay sao?”.

Mấy người kia như chợt bừng tỉnh, vội đứng dậy chào rồi đi ra cửa. Cha Sở Thừa đanh mặt lại: “Cho, cậu nói đây là việc riêng nhà họ Sở, vậy tôi muốn hỏi cậu tại sao cậu lại cho người bắt giam bác Phúc rồi bay về Thượng Hải cùng người đàn bà này? Không phải cậu cũng nhúng tay vào việc riêng của nhà họ Sở đó sao?”.

Tôi định lên tiếng, cho đến lúc này, tôi vẫn chưa có cơ hội để nói câu nào, tôi chỉ muốn hỏi ông ta xem Mạt Lợi đang ở đâu. Tôi vẫn chưa kịp lên tiếng, Cho đã vừa cười vừa trả lời: “Cháu cũng không hào hứng với việc riêng của nhà họ Sở đâu nhưng, đây là chuyện riêng của cháu, không nhúng tay vào không được bác ạ”.

Tôi và cha Sở Thừa đều cảm thấy khó hiểu trong câu nói của Cho. Cha Sở Thừa buột miệng: “Thế có nghĩa là gì?”.

Không thèm đếm xỉa đến v của tôi, Cho cười rồi quàng tay qua người tôi: “Lưu Bạch là vợ tương lai của cháu, đương nhiên chuyện của cô ấy là chuyện riêng của nhà họ Viên chúng cháu rồi”. Giọng Cho chậm rãi, rành mạch nhưng tôi lại cảm thấy như sét đánh ngang tai. Cha Sở Thừa liền đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, không thốt lên được lời nào.

“Bác Sở thích trẻ con nên đưa Mạt Lợi đi chơi cũng không có gì là xấu nhưng hiện giờ Lưu Bạch và cháu đã từ Bắc kinh trở về, phiền bác Sở đưa Mạt Lợi về được không ạ. Bọn cháu đang định đưa cô bé về nhà đây”, không thèm ngó ngàng đến phản ứng của tôi và cha Sở Thừa, Cho tự mình lẩm bẩm, trên môi vẫn giữ nụ cười.

Sắc mặt cha Sở Thừa hết tái lại chuyển sang đỏ, cuối cùng ông rít qua kẻ răng: “Được, hay lắm! Cô Lưu Bạch, bình thường tôi rất ít khi bái phục người đời nhưng hôm nay tôi thực sự phục cô sát đất!”.

Tôi hả miệng một cách vô ích, muốn nói, muốn giải thích nhưng hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Cậu Viên, kể cả tôi có sự hiểu lầm lớn thì hiện giờ chuyện hôn nhân của hai gia đình chúng ta và bản giao kèo giữa nhà họ Viên với nhà chúng tôi có còn hiệu lực hay không?”

“Dù chuyện hôn nhân hay bản giao kèo thì đều phải xem bá Sở có thiện chí hay không đã. Chắc bác Sở cũng biết hiện giờ ai có thể quyết định mọi chuyện của nhà họ Viên chứ?”

“Được.” Cha Sở Thừa quay người bấm chuông, lập tức có người từ ngoài cửa bước vào: “Lão gia, ông có gì chỉ bảo không ạ?”.

“Bấm điện thoại cho cậu chủ”, ông nói nhưng trừng mắt nhìn tôi không chớp mắt như đang nhìn con quái vật hiếm có nào đó: “Cô Lưu Bạch, đề nghị cô đích thân thông báo cho thằng con ngớ ngẫn nhà tôi biết tin vui này, tôi sẽ cho người trao con gái đến tận tay cô ngay. Có gì không phải nhà họ Sở chúng tôi sẽ xin lỗi cô ngay trước mặt”.

Điện thoại đã thông và được đưa vào tay tôi, tôi thẫn thờ cầm máy, giọng Sở Thừa cất lên ở đầu dây bên kia: “A lô ! A lô”.

Trong ống nghe chỉ có tiếng thở của tôi bị phóng lên rất to. Sáng nay, tôi và anh còn ngồi trò chuyện vui vẻ trong phòng ăn tràn ngập ánh nắng.Chỉ cách mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nghe thấy tiếng anh mà con tim tôi đau nhói, không thể nói được lời nào.

“Lưu Bạch, có phải em đó không? Có phải em gọi điện thoại cho anh không?”, đầu dây bên kia bất ngờ hỏi dồn, “Em đang ở đâu? Có phải đang ở gần chổ cha anh không?”

“Sở Thừa…” Tôi chỉ kịp gọi tên thì đã bị anh ngắt lời: “Lưu Bạch, em đừng sợ, anh và chum đang ở sân bay Thượng Hải rồi, anh sẽ về ngay thôi. Em đợi một lát được không? Em nhớ là cho dù cha anh nói gì em cũng không cần phải trả lời”.

Tôi chưa kịp nói thêm gì, điện thoại đã bị cúp máy. Tôi cầm điện thoại, thẫn thờ nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Điện thoại bị ngắt rồi, Sở Thừa nói anh ấy sẽ đến ngay”, tôi khó nhọc lên tiếng. Tôi nghe thấy giọng mình lạc đi như bị một tảng đá nghiền qua.

Căn phòng rộng rãi bị bao trùm bởi một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, cha Sở thừa đứng trước mặt tôi, nhíu mày cau có.Cho vẫn ngồi yên tại ch không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ còn lại một mình tôi cầm điện thoại, thẫn thờ vô hôn. Những tia nắng còn sót lại ngoài cửa sổ mỗi lúc một nhạt dần, cảm giác lạnh lẽo từ từ luồn vào cơ thể khiến tôi không sao chống đỡ nồi. Mọi vẻ bình tĩnh bề ngoài sắp nổ tung, phải cố hết sức bình tĩnh tôi mới kiềm chế được mình không rơi vào trạng thái khóc lóc gào thét.

Cuối cùng, trong lúc tôi tưởng rằng sự chờ đợi dài đằng đẳng này sẽ mãi mãi không có điểm dừng thì một tiếng phanh xe chói tai từ bên ngoài vọng vào, sau đó là những bước chân nặng trình trịch đi từ dưới lên trên. Ngoài cửa có tiếng người chặn lại: “Cậu chủ, ông chủ nói hiện giờ không được làm phiền ông”, “Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy mạnh, cuối cùng Sở Thừa đã xuất hiện trước mặt tôi. Trái tim đau nhói, điện thoại cầm trong tay từ nảy rơi thẳng xuống sofa phát ra âm thanh khô khốc. Chỉ một ngày ngắn ngủi mà tôi có cảm giác như đã xa anh cả thế kỷ. Tưởng rằng việc gặp lại anh gần như là điều xa xỉ nhưng giây phút này, anh vừa xuất hiện, cảm giác của tôi không phải là tìm lại được cái mình vừa đánh mất mà là một nỗi tuyệt vọng vô bờ. Anh nhìn tôi, đôi môi mím chặt, có phần biến dạng, đôi mắt vốn trong trẻo đã hằn lên những tia máu đỏ.

“Thừa, con về đúng lúc lắm, anh Viên và cô Lưu bạch vừa thông báo cho ta một tin vui. Cô Lưu Bạch, để cô đích thân nói với nó có thể sẽ hay hơn đấy”, không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Sở Thừa, ông cụ từ nãy đến giờ vẫn đứng trước mặt tôi bất ngờ lên tiếng.

“Cháu…”, tôi mở miệng rồi lại ngậm lại. Phải chăng mỗi câu nói của tôi lúc này đều liên quan mật thiết đến việc Mạt Lợi có được trở về an toàn hay không? Nhưng các người muốn tôi nói gì? Ai bảo tôi sắp trở thành cô dâu của Cho? Trên đời này không có chuyện gì hoang đường hơn điều này.

Ngoài cửa vọng lại một giọng nói quen thuộc, cứu tôi thoát khỏi tuyệt vọng: “Sở Thừa, cậu chạy nhanh quá đấy, không phải Lưu Bạch đang an toàn đứng đó rồi sao? Sao mà cứ làm như bị cháy nhà vậy?’.

Lần này, ngay cả Cho vẫn im lặng từ nảy đến giờ cũng đứng dậy, giọng kinh ngạc: Chum, cả cậu cũng đến đây à?”.

Chum bổng chốc trở thành nhân vật trung tâm nhưng dường như anh ta không hề phát hiện ra bầu không khí căng thẳng trong phòng, cười tươi nhìn khắp một lượt, sau đó vỗ vai Sở Thừa trêu: “Đầu tiên tưởng là phải để cậu giới thiệu nhưng trong phòng một, hai, ba, bốn; có bốn người thì tôi quen ba rồi, chỉ còn vị này, không cần giới thiệu cũng biết chắc chắn là bác Sở chưa gặp bao giờ”. Chum quay mặt sang cha Sở Thừa, cất cao giọng chào: “Bác Sở, đây là lần đầu cháu được gặp bác. Cháu là Chum, khống biết Sở Thừa có bao giờ nhắc đến cháu với bác không?”.

Sắc mặt cha Sở Thừa thay đổi liên tục. Tôi nghĩ hôm nay là một ngày có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến ông không thể chịu được nữa nhưng cuối cùng ông đã trấn tĩnh lại, bước lên phía trước trả lời: “Anh Chum cất công đến đây mà chúng tôi không đón tiếp từ xa, mong anh lượng thứ, xin mời anh ngồi”.

“Cháu đến đây để tìm bạn cũ, bác không phải khách khí ạ!”. Chum xua tay, bước về phía tôi và Cho, vừa chào Cho, vừa liếc về phía tôi: “Cho, không báo trước với cậu thì tôi không được đến Thượng Hải sao?”.

Vẻ kinh ngạc chỉ hiện lên thoáng qua trên nét mặt Cho, ngay lập tức anh lại nở nụ cười trên môi: “Biết là không thể nói với cậu, một người chỉ sợ thiên hạ không nổi loạn. Tôi vừa đi cậu đã theo sát nút đến đây góp vui hả”.

Chum cũng cười lớn, sau đó quay sang phía tôi: “Lưu Bạch, em đang nghĩ gì vậy? Mắt mở to vậy, hay là vẫn là câu nói cũ đó sao?”.

Đúng vậy, chính là câu đó, Dương Quý Phi, anh lại chơi trò điệp vụ nội gián hay sao? Bị Chum chen ngang, bầu không khí trong phòng trở nên kỳ dị, tôi nhìn gương mặt bình thản của Chum, cắn môi không nói gì.

“Lưu Bạch, em lại đây!”, giọng Sở Thừa cất lên. Ngay sau đó, anh bước tới trước mặt tôi, một tay kéo cánh tay trái lôi tôi về phía anh. Chưa kịp phản ứng gì, cổ tay bàn tay phải của tôi căng ra, quay lại thì thấy Cho khẽ cau mày, mặt tỏ rỏ vẻ không hài lòng. Mặc dù kéo mạnh nhưng anh ta vẫn chú ý tránh cùi chỏ bị đau của tôi.

“Bỏ Lưu Bạch ra!”, bất chấp vẻ mặt đằng đằng sát khí của cha, Sở Thừa nhìn chằm chằm vào mặt Cho, giọng nặng trịch.

“Cậu Sở, đây là vợ tương lai của tôi, cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhường cho cậu ư?”

“Lưu Bạch! Lời anh ta nói có nghĩa là gì?”, Sở Thừa để lộ rõ vẻ không tin, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, bất ngờ giọng rít lên, tay cũng kéo mạnh hơn. Cánh tay nhói đau, bất giác tôi tôi khẽ kêu lên. Thấy vậy Cho buông tay ra, mắt thoáng vẻ lạnh lùng, tôi ngã đúi vào vòng tay Sở Thừa. Hai tay anh quàng qua người , kéo tôi kề sát ngực anh. Mắt tôi tối sầm, chỉ nghe tiếng tim anh đập thình thịch, tiếng đập mỗi lúc một to.

“Thừa!”, tiếng cha Sở Thừa vang lên. Ông nghiến răng ken két tỏ rỏ vẻ khinh bỉ: “Mày không nghe thấy lời Cho nói hay sao? Cô ta sắp là người nhà họ Viên rồi, mày còn định giở trò điên khùng gì nữa hả? Vì loại đàn bà này mà mày dám gây ra cơ sự này, mày điên rồi hả”.

“Bố, Lưu Bạch là cô gái duy nhất mà con cần. Bố mới là người điên, lại cho cả người đến bắt Mạt Lợi đi nữa chứ. Nếu Lưu Bạch và Mạt Lợi xảy ra chuyện gì, kiếp này con sẽ không tha thứ cho bố đâu!”.

Chum lên tiếng giảng hòa: “Mọi người đừng nổi nóng nữa được không? Sở Thừa, cậu đừng căng thẳng thế, buông Lưu Bạch ra đã, cô ấy sắp nghẹt thở vì cậu rồi đấy”. Nói xong, Chum đưa tay kéo tay Sở Thừa tách tôi và Sở Thừa ra.

Tôi thở dốc, không khí lại được tràn vào phổi, cảm giác chóng mặt chợt ập tới, tôi cố gằng đứng vững. Tất cả mọi chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng khiền tôi không thể chịu đựng, đầu óc rối bời như muốn nổ tung. Cuối cùng tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi hét lên: “Các người đã thấy đủ chưa? Trả Mạt lợi cho tôi. Tôi chỉ cần đưa Mạt Lợi về nhà. Các người thích làm gì, thích cướp gì, tôi đều mặc kệ. Trả Mạt Lợi cho tôi, trả cho tôi”.

Cửa bất ngờ mở ra: “Lão gia, chúng tôi đã đưa con bé đến rồi ạ, bây giờ…”.

Ông ta đang nói về Mạt Lợi ư? Tôi quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa. Rõ ràng ông ta rất khiếp đảm vì vẻ mặt của tôi, miện hả to nhưng không nói tiếp được nữa.

Chắc chắn là Mạt Lợi! Tôi co chân lao thẳng ra ngoài, phía sau có người gọi tên tôi. Nhưng lúc này, tôi đâu thèm quan tâm đến họ. Từ cầu thang, tôi lao thẳng xuống, bước chân dồn dập, trong đời tôi chưa bao giờ lấy hết sức bình sinh để chạy như thế này. Có lẽ do hoảng hốt trước vẻ ngông cuồng của tôi nên không ai ngăn tôi lại. Chạy ra cổng lớn, tôi dừng chân, phía bên kia đường có một chiếc xe đang mở cửa. Gương mặt dàn dụa nước mắt của Mạt Lợi xuất hiện. Nhìn thấy tôi, Mạt Lợi vùa khóc vừa hét lớn: “Mẹ ơi!” rồi chạy ra khỏi xe hướng về phía tôi.

Tôi liếc thấy có chiếc xe buýt đang đi tới ngã ba với tốc độ cực nhanh. Dáng người bé nhỏ của Mạt Lợi đang băng qua đường, nỗi sợ hãi đến tột độ đã khiến đầu óc tôi trống rỗng. Đó là Mạt Lợi, con gái của tôi, sự sống của tôi, báu vật quan trọng nhất của cuộc đời tôi! Theo bản năng, tôi lao đến, gắng sức gạt Mạt Lợi vào vệ đường.

Tiếng phanh xe chói tai, tiếng kêu thất thanh, tiếng khóc non nớt của Mạt Lợi vang bên tai nhưng bổng chốc tất cả lại xa dần. Tôi ngã vật xuống dưới bóng chiếc xe buýt, cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy có cái gì đó đỏ như máu. Có người ôm chặt tôi vào lòng, mặt ghé sát xuống, giọng lạc đi, dường như đau đớn hơn cả tôi, ai vậy nhỉ? Tôi muốn xem là ai nhưng mắt nhòe đi: “Lưu Bạch! Lưu Bạch!”.

Đó là tiếng Cho, tôi cố gắng mở miệng: “Cho, Mạt Lợi…”.

“Không sao, Mạt Lợi không sao cả”, ngón tay Cho vuốt nhẹ lên mặt tôi, run rẩy. Nhưng những lời anh nói sau đó lại lạnh lùng đến rợn người: “Bác Sở, Sở Thừa, tôi vốn định cho các người một lối thoát nhưng không ngờ sự việc lại ra nông nổi này! Nếu Lưu Bạch có mệnh hệ gì, các người đừng trách tôi dồn nhà họ Sở vào đường cùng!”.

“Anh nói cho rõ ràng đi, cái gì là lối thoát, cái gì là dồn vào đường cùng!”, giọng già nua bên cạnh cất lên.

Vết đỏ như máu đó bị Cho lấy tay gạt ra, trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy gương mặt của Sở Thừa. Sở Thừa, anh đang khóc ư? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt anh, vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng, anh đưa tay ra, không dám chạm vào tôi. Đừng làm thế, Sở Thừa! Nước mắt tôi trào ra như suối, Mạt Lợi không sao, thế là tốt rồi. Còn về phần tôi, thời gian vừa qua, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc, tuyệt vọng lớn hơn hy vọng, thế mà vẫn không chịu buông tay. Vì thế hiện giờ ra nông nổi này là do tôi tự chuốc vạ vào mình. Anh đừng đau khổ như thế. Nhìn thấy anh trong cảnh tượng này, em thấy đau khổ, thấy khinh bỉ mình hơn nhiều.

Cho bế xốc tôi đứng lên, người trợ lý mà anh đưa tới đã cho xe đến đợi từ lâu. Anh quay đầu nói với Chum: “Chum phiền cậu giải thích cho nhà họ Sở mấy câu hộ tôi, tôi đưa Lưu Bạch và Mạt Lợi về trước đã!”.

Không ai ngăn cả, anh ta bế tôi vào xe, cúi xuống thì thầm bên tai tôi: “Lưu Bạch, em không sao cả, anh bảo đảm rằng chắc chắn em sẽ không sao cả!”. Giọng Cho xa dần, tôi nhắm mắt lại, từ bỏ mọi suy nghĩ, lặng lẽ để cho bóng đêm từ từ ập xuống