Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 184: Đêm đẫm máu (1)




Hàng mi dài của cô gái chớp lên, nhìn gương mặt tuấn tú gương mặt, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: 'Lãnh Nghị, có một số chuyện không phải anh muốn thế nào thì được thế ấy ... Em nợ Nhất Phàm một ân tình ... cũng giống như anh nợ Tịch Họa một lời hứa vậy ... Em không thể làm gì có lỗi với Nhất Phàm!'

Mắt người đàn ông phát ra những tia sáng lạnh, nhìn như bức về phía cô gái: 'Vậy nên em có thể có lỗi với anh sao?' Câu nói này không biết hắn đã nói bao nhiêu bận rồi.

'Em không làm gì có lỗi với anh hết! Lãnh Nghị!' Câu nói này, cô gái cũng không biết đã nói bao nhiêu bận. Lúc này cô gái thật bình tĩnh nhìn người đàn ông, vẫn câu nói đó, 'Em không nợ anh bất cứ điều gì!'

'Không có sao?' Bàn tay đang giữ sau gáy cô gái bất giác siết lại, người đàn ông thoáng chau mày, giọng u buồn, 'Em cũng nợ anh một ân tình, Y Y!'

Tim cô gái đập dồn, cô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, tận lực để cho giọng nói của mình thật bình đạm nhưng thật khó khăn, 'Từ trước đến giờ em không nợ anh gì hết ...'

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái, nói từng chữ một: 'Anh phản bội lại lời hứa với Tịch Họa, là anh nợ cô ấy --- nhưng anh vì em mà phản bội lời hứa của mình ... em nợ anh tất cả tình cảm mà anh đã trả giá...'

'Nhưng mà anh ...', đôi mắt đen láy của cô gái nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, lát sau giọng nói lạnh lùng của cô mới lại vang lên, '... trong đêm sinh nhật đó đã bỏ lại em, anh bỏ em lại một mình dưới con mắt của bao nhiêu người để đi gặp Tịch Họa của anh.... bắt đầu từ lúc đó em đã biết em bị bỏ lại!', đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cô gái, là một cửa ải mà cô không thể vượt qua! Vừa nghĩ đến chuyện này thì vành mắt cô gái lại bắt đầu phiếm hồng.

Người đàn ông nhìn vành mắt đỏ lên của cô gái, lòng lại ẩn ẩn đau, hắn mím môi không nói, lại nghe tiếng cô gái lần nữa vang lên: 'Hôm đó Hạ Tịch Họa từ châu Âu trở về, lúc anh ôm cô ấy xuống xe đi vào trong nhà, em ở bên ngoài cửa sắt nhìn thấy, lúc em nhìn thấy mái tóc dài của cô ấy, làn váy trắng của cô ấy dập dờn trên tay anh, anh biết lòng em đau đến thế nào không?' Nói đến câu cuối, nước mắt cô gái rốt cuộc đã tràn mi.

Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, hắn thật sự không biết thì ra lúc đó cô gái đang đứng ở ngoài cửa sắt! Lòng hắn chợt thắt lại, kìm lòng không được cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trong suốt của cô gái ...

'Mà khi em bị người ta nhốt ở trong căn phòng tối tăm đó, suýt nữa là bị người ta làm nhục anh thì lại ở trong núi cùng Tịch Họa của anh, khi hai tên khốn kia nói, "đừng trông mong Lãnh đại thiếu gia đến cứu cô, anh ta đã có tình mới rồi, nếu như anh ta còn lo cho cô, cô sẽ không rơi đến bước đường này ...", từ lúc đó Lãnh Nghị, em bắt đầu hận anh!' Cô gái nghẹn ngào nói.

Người đàn ông mạnh mẽ kéo cô gái trở vào lòng mình, siết chặt, tim hắn vỡ thành từng mảnh vụn đau đớn, hắn nhắm mắt thì thào: 'Xin lỗi, xin lỗi Y Y, là lỗi của anh, anh biết sai rồi! Anh thề, từ nay về sau sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa!'

'Vì thế Lãnh Nghị, em không nợ anh bất cứ thứ gì ... em chỉ nợ Nhất Phàm!' Cô gái đã ngừng thút thít, lặng lẽ nằm trong ngực người đàn ông thì thào.

'Đừng, Y Y, cho anh một cơ hội!' Người đàn ông lướt môi trên mái tóc mềm mại của cô gái, 'Anh đã sai một lần, anh không muốn lại sai lần thứ hai!'

'Muộn quá rồi ...' Cô gái nhẹ lắc đầu, 'Nếu như em quay trở lại bên cạnh anh, em không có cách nào đối mặt với Nhất Phàm, em sẽ áy náy cả đời ...'

'Y Y, em không quay về, anh cũng sẽ đau khổ cả đời!' Lòng người đàn ông đau như dao cắt, hắn mạnh mẽ kéo cô gái ra, cúi đầu nghiến ngấu đôi cánh môi hồng nhuận của cô gái, nụ hôn có chút thô bạo, sít sao cầm cố cô gái trong vòng tay mình, cô gái không có cách nào kháng cứ, chỉ đành mặc cho người đàn ông cuồng nhiệt hôn mình.

Hô hấp của người đàn ông dần trở nên dồn dập, thật lâu sau hắn mới rời môi cô gái ra, cánh môi sau nụ hôn thô ráp kia càng trở nên hồng nhuận ướt át ...

Người đàn ông không kìm được luồn tay xuống dưới chiếc áo bành tô, lướt trên bả vai trần thon thả của cô gái, 'Y Y, anh yêu em, thực sự rất yêu em!', người đàn ông lẩm bẩm, mắt hắn dán chặt trên gương mặt trắng nõn của cô gái, đáy mắt dâng lên một sự ham muốn rõ rệt, rồi hắn nhìn về phía tài xế: 'Ngừng xe, gọi người mang đến cho Lâm tiểu thư một bộ quần áo!'

'Dạ, thiếu gia!' Tài xế nhẹ giọng đáp lời, lúc này xe đã chạy đến ngoại ô Milan, tài xế rất hiểu chuyện dừng xe dưới một tán cây rậm rạp gần một bãi cỏ rộng ven đường, thuận thế ấn nút kéo rèm xe lại, mở đèn xe còn mình thì bước xuống ...

Những chiếc xe phía sau vây thành một vòng quanh chiếc xe của Lãnh Nghị, tài xế chạy đến chiếc xe của Lý Tân truyền lại lời dặn của Lãnh Nghị, Lý Tân gật đầu rồi lấy điện thoại ra ...

Mấy chiếc xe lặng lẽ chờ mệnh lệnh tiếp theo từ người ngồi trên chiếc xe màu đen.

Trong khoang xe, cô gái rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của người đàn ông, nhìn thấy rèm xe được kéo lại rồi đèn trong xe mở lên, không khí bỗng trở nên cực kỳ ái muội, đáy mắt cô thoáng xẹt qua một tia hoảng loạn, vội vàng đẩy người đàn ông ra, run giọng: 'Lãnh Nghị, vì sao lại dừng xe ...'

'Đợi họ mang quần áo lại cho em ...' Giọng người đàn ông thật dịu thật nhẹ, hệt như một lời thì thàm: 'Y Y, tha thứ cho anh, chúng ta làm hòa, được không?' Lời vừa dứt thì cánh môi lần nữa áp xuống cô gái, lần này thật dịu dàng, trìu mến, hắn đưa tay nhẹ nhàng nhấc chiếc áo bành tô lên, ngón tay thon dài thành thục tháo nút cài của chiếc áo ngực để đôi gò đầy đặn không chút che dấu lộ ra trước mắt hắn ...

Sự ôn nhu quá đỗi của người đàn ông khiến cô gái gần như không thở nổi.

Bàn tay to nhanh chóng ấn một nút bên sườn ghế, lưng ghế liền tự động ngả về phía sau, băng ghế biến thành một chiếc giường rộng rãi, trong khoang xe nho nhỏ, cô gái không có đường trốn, chỉ trơ mắt nhìn người đàn ông tự thoát quần áo của mình ... hơi thở quen thuộc, sự ấm áp quen thuộc, nụ hôn cuồng nhiệt quen thuộc rốt cuộc khiến cô gái buông tha cho chống cự ... thân thể tráng kiện của hắn nhẹ nhàng áp xuống, trong tiếng kêu thảng thốt 'Đừng ... Lãnh Nghị ...' của cô gái, cứng rắn xâm nhập, rất nhanh, tiếp thở dốc, tiếng ngâm nga kiều mị không khống chế được vang khắp không gian nho nhỏ kia ...

Cô gái cắn chặt môi, nhắm mắt thừa nhận sức nặng đang áp trên người nhưng mặt không thể che dấu được đỏ rực, tiếng ngâm nga cố nén vẫn khe khẽ bật ra ...

'Y Y, anh đã nói, em chỉ có thể là vợ anh, em hiểu không?' Khi mọi thứ đã trở về bình tĩnh, người đàn ông vẫn như cũ áp cô gái dưới thân, cắn nhẹ chóp mũi, vành tai, cánh môi cô gái ...

Lúc này ngoài xe hoàng hôn đỏ như màu máu ...

Lăng Nhất Phàm điên cuồng lái xe khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra mấy chiếc xe đang đỗ dưới một tán cây rậm rạp ven một con đường ngoại ô, hắn nhanh chóng chạy xe qua, dừng lại trước mấy chiếc xe đó rồi không chờ kịp nhảy vội xuống xe, Mễ Lệ cũng vội vàng đuổi theo sau hắn.

Nhìn thấy chiếc xe đến gần, vệ sĩ từ những chiếc xe kia cùng lúc mở cửa bước xuống, chặn trước mặt Lăng Nhất Phàm không để hắn đến gần chiếc xe sang trọng màu đen kia.

'Lãnh Nghị đâu? Gọi hắn ra đây?' Lăng Nhất Phàm thấp giọng rống, nhưng không ai để ý đến hắn, những vệ sĩ ngoài việc ngăn chặn hắn đến gần chiếc xe màu đen kia, còn lại không có động tác gì hết, mặc kệ tiếng rống giận của hắn.

Rốt cuộc cửa chiếc xe màu đen được bảo vệ chặt chẽ kia cũng được mở ra rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị từ trên xe bước xuống, hắn vẫn quần áo chỉnh tề như lúc xuất hiện ở nhà thờ nhưng sự vui vẻ sung sướng trong đáy mắt là không dấu được.

Lập tức có một người vệ sĩ đến đưa cho hắn một túi giấy đựng quần áo vừa mới được đưa đến không lâu, Lãnh Nghị cũng không nhìn Lăng Nhất Phàm lấy một lần, chỉ đón lấy túi giấy từ tay vệ sĩ, mở cửa xe đưa cho cô gái, đóng cửa lại rồi mới chuyển ánh mắt về phía Lăng Nhất Phàm mặt đầy tức giận đứng đó, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh, trầm giọng nói: 'Cậu tìm tôi?'

Lăng Nhất Phàm nhìn chằm chằm vẻ sung sướng trên mặt Lãnh Nghị, là đàn ông hắn biết vừa nãy trong xe xảy ra chuyện gì, đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng thêm âm trầm, tức giận quát: 'Lãnh Nghị, Lâm Y đâu?'

Trái với vẻ nóng giận của Lăng Nhất Phàm, ánh mắt Lãnh Nghị lạnh băng quét về phía hắn, giọng cũng thật lạnh: 'Lăng Nhất Phàm, tôi đã nói với cậu, Lâm Y là vợ tôi, không phải là vợ cậu, cậu không hiểu sao?'

Nói thì chậm làm thì nhanh, Lăng Nhất Phàm đột nhiên rút súng ra, chỉ thẳng họng súng vào Lãnh Nghị ... gần như là đồng thời, các vệ sĩ đứng chung quanh cũng rút súng ra, nhiều họng súng đen ngòm đều chỉ thẳng vào đầu Lăng Nhất Phàm, đồng thời quát lên: 'Lập tức buông vũ khí xuống!'

'Đừng nổ súng!', Mễ Lệ đứng bên cạnh vội bước đến chắn trước mặt Lăng Nhất Phàm, mắt nhìn Lãnh Nghị cầu xin: 'Lãnh tiên sinh, đừng nổ súng, có gì từ từ nói ...', Lãnh Nghị chậm rãi vẫy tay ra hiệu cho các vệ sĩ đừng nổ súng.

Trên mặt Lăng Nhất Phàm lại không có vẻ gì là sợ hãi, hắn đẩy Mễ Lệ đang đứng trước mặt mình ra, tay cầm súng vẫn chỉ về phía Lãnh Nghị, lạnh giọng nói: 'Lãnh Nghị, tôi muốn gặp Y Y, cô ấy muốn làm vợ ai, chúng ta để cô ấy lựa chọn!'

Đáy mắt Lãnh Nghị gợn sóng, 'Đã quá muộn!', những lời Lâm Y vừa nãy mới nói trên xe chợt nhảy vào trong đầu hắn, hắn cắn môi không lên tiếng. Đối diện hắn, Lăng Nhất Phàm cười ha hả: ''Lãnh Nghị, anh không dám sao? Y Y nguyện ý làm vợ tôi, không phải làm vợ anh, anh mới là người không chịu hiểu!'

Lúc này cửa xe sau lưng Lãnh Nghị mở ra, Lâm Y mặc một chiếc váy trắng từ trong xe bước ra, tất cả ánh mắt trong chớp mắt đều dừng trên người cô. Trên người Lâm Y không còn bộ áo cưới khiến đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng thêm u ám, hắn vẫn nhìn cô, không nói một lời.

'Nhất Phàm!' Lâm Y nhìn khẩu súng trên tay Lăng Nhất Phàm đang nhắm về phía Lãnh Nghị, lần nữa nhìn sang những khẩu súng đang nhắm về phía hắn, kinh hoảng chạy về phía hắn, 'Đừng nổ súng ...', câu nói của cô là nói với Lăng Nhất Phàm, cũng là nói với những vệ sĩ, cô không muốn bất cứ ai trong số họ bị thương.