Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 236: Hai người phụ nữ (1)




'Đừng!' Đột nhiên Tịch Họa kêu lớn một tiếng, dường như muốn đứng lên khỏi xe lăn, dùng sức rướn người về phía trước, bởi vì dùng quá sức, trong tiếng kêu thất thanh, cả người mất đi điểm tựa, ngã nhào trên đất.

'Tịch Họa!' Lãnh Nghị và Lâm Y đều giật nảy mình, Lãnh Nghị vội buông tay Lâm Y bước nhanh đến ôm lấy Tịch Họa đặt trở lại trên xe lăn, Tịch Họa ngước đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị, không tự chủ được vòng tay qua cổ hắn ôm chặt lấy, thút thít khóc: 'Nghị, Nghị, em không muốn ở một mình trong này ... Anh thật sự đã quên Họa Nhi rồi sao? Anh đã nói sẽ cưới Họa Nhi là vợ ... nhưng giờ anh không làm được, cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh anh cũng thấy thỏa mãn, vậy cũng không được sao?'

Thấy tâm trạng của Tịch Họa quá kích động, trên mặt Lãnh Nghị lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn cầm lấy điện thoại ấn số, rất nhanh đầu bên kia đã có người nghe, Lãnh Nghị nói vào điện thoại: 'Lữ Thần, cậu lập tức đến đây đi, tâm trạng của Tịch Họa có chút kích động...'

'Em không cần Lữ Thần!' Tịch Họa lắc đầu khóc lớn.

'Lữ Thần là bác sĩ của em, lúc này em cần cậu ta!' Lãnh Nghị chỉ đành dịu giọng khuyên, 'Tịch Họa, em thả tay ra trước, anh với Y Y không đi nữa, ở đây với em...'

Đứng ngẩn người bên cạnh nãy giờ rốt cuộc Lâm Y cũng hoàn hồn lại, cô nhìn Tịch Họa đang ngồi nơi xe lăn, sắc mặt tái nhợt mà thê lương rốt cuộc không nhẫn tâm, cô nuốt nuốt nước bọt, lên tiếng an ủi: 'Phải đó Tịch Họa, chúng tôi không đi, cô ... buông Nghị ra trước đã, chúng ta bàn lại sau...'

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa dời sang Lâm Y rồi lại trở về trên mặt Lãnh Nghị, thì thào: 'Tôi ... chỉ muốn ở bên cạnh Nghị, không cần danh phận gì!'

'Ân, chúng tôi biết rồi, cô ... để chúng tôi suy nghĩ thêm, được không?' Lâm Y cười có chút miễn cưỡng.

Tâm trạng của Tịch Họa rốt cuộc cũng bình ổn trở lại, cô chậm rãi buông tay ra, ngồi im trên ghế; Lãnh Nghị đi đến sofa ngồi xuống sát bên cạnh Lâm Y, hắn không ngờ Tịch Họa lại ngoan cố như vậy, không ngờ chuyện này lại trở nên rối rắm như vậy...

Lữ Thần cũng nhanh chóng đến nơi...

Lãnh Nghị và Lâm Y thật không dễ dàng mới rời được căn biệt thự nhỏ của Tịch Họa...

Trở về xe, Lâm Y an tĩnh ngồi, đôi mắt đen láy lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe, Lãnh Nghị nhẹ nhàng đưa tay vòng qua eo cô, Lâm Y thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn sang Lãnh Nghị, rất dịu ngoan tựa đầu vào ngực hắn.

'Y Y, xin lỗi em!' Lãnh Nghị trầm giọng nói.

Trong lòng hắn, cô gái khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, chiếc đầu nhỏ cọ cọ trên ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói: 'Em... chỉ cảm thấy Tịch Họa thật tội nghiệp...' Cô thậm chí có cảm giác hạnh phúc của mình được xây dựng trên nỗi đau khổ của Tịch Họa, cảm giác này thật sự khiến cô thấy bất an.

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn mím môi, im lặng không nói, chỉ dùng sức ôm siết lấy cô gái, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung ra ngoài! Hắn cũng biết tình trạng bây giờ của Tịch Họa thật khiến người ta lo lắng,hắn cũng muốn giúp cô thoát ra khỏi tình trạng đó, vui vẻ mà sống; nhưng giờ hắn thật sự không có năng lực làm gì cả...

Trong xe im lặng hồi lâu rồi tiếng của Lâm Y lần nữa vang lên: 'Nghị... hay là, để Tịch Họa về ở cùng chúng ta?'

Sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, hắn hơi cúi xuống nhìn cô gái trong lòng, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô gái lúc này có chút mờ mịt, đôi mày thanh tú hơi chau lại, rõ ràng cô làm vậy là vì quan tâm đến cảm giác của hắn.

Lãnh Nghị có chút cảm động, hắn mím môi, nhẹ vỗ về sóng lưng của cô gái, thấp giọng nói: 'Y Y, em thật sự có thể buông xuống, không để tâm sao? Hay là chỉ vì quan tâm đến cảm giác của anh?'

Đôi mắt đen láy của cô gái thoáng xao động, cô ngước lên nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, cười nhẹ: 'Nghị, có lẽ trước đây em còn chưa buông xuống được, không thể hiểu được vì sao anh chiếu cố Tịch Họa như vậy ... nhưng bây giờ em tin anh, em tin người anh yêu là em; chỉ cần anh yêu em, em còn sợ gì nữa chứ?'

Sau khi đã trải qua quá nhiều chuyệng rõ ràng đã thật sâu cảm nhận được tình yêu người đàn ông dành cho mình, có thứ tình yêu sâu đậm đó vây quanh cô không sợ gì cả; ngược lại càng hy vọng mình có thể giúp người đàn ông chia sẻ chút trách nhiệm...

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên trái cô gái, đáy mắt dâng trào tình yêu, hắn dịu dàng nói: 'Cám ơn em, Y Y, ai cũng không thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em... nhưng chuyện này chúng ta vẫn phải bàn bạc kỹ hơn!'

'Bàn bạc kỹ hơn?' Lâm Y lẩm bẩm nói.

'Ừ, xem liệu còn cách nào khác không...' Lãnh Nghị hơi chau mày, đôi mắt đen thẳm nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ xe, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, không nói gì thêm.

Nhưng chuyện bàn bạc kỹ hơn mà Lãnh Nghị nói rất nhanh đã phá sản, một buổi tối hai ngày sau đó, đêm lạnh như nước, bốn bề yên tĩnh, trong chiếc giường lớn trong phòng, Lãnh Nghị đang ôm Lâm Y ngủ, Lâm Y dịu ngoan tựa vào trong lòng hắn, mắt nhắm nghiền, gương mặt điềm tĩnh...

Lãnh Nghị còn chưa ngủ, hắn sít sao ôm cô gái vào lòng, môi nhẹ lướt trên mái tóc dài thơm ngát của cô gái, hơi thở ấm áp của hắn phất qua gò má cô, nghe tiếng thở đều đều của cô, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác bình an...

Bầu không khí ấm áp tràn khắp căn phòng, Lãnh Nghị âu yếm đặt lên trán cô gái một nụ hôn mới nhắm mắt định ngủ ...

Nhưng đúng lúc đó điện thoại của người đàn ông đặt trên tủ đầu giường vang lên rất không hợp thời điểm, trong đêm tối tiếng chuông nghe đặc biệt rõ ràng, hai người gần như là đồng thời mở mắt ra, đôi mày người đàn ông chau chặt lại, lúc này còn ai dám gọi điện thoại đến quấy nhiễu hắn chứ?

Thân thể cô gái bất an vặn vẹo trong lòng người đàn ông, cô hơi ngước lên nhìn hắn, giọng lười nhác: 'Nghị, điện thoại kìa!'

'Mặc kệ nó...' Người đàn ông áo não cầm điện thoại lên, cũng không xem là ai gọi mà trực tiếp ngắt điện thoại sau đó tiếp tục ôm cô gái, 'Ngủ đi Y Y...'

Cô gái dịu ngoan 'Ân' một tiếng, đầu gối lên khuỷu tay người đàn ông, lần nữa nhắm mắt lại.

Nhưng không lâu sau từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ nhẹ, mày người chau càng chặt hơn, trong mắt thoáng lộ vẻ tức giận, ai dám đến gõ cửa phòng hắn vào lúc này chứ?

Nhưng cơn giận của Lãnh Nghị còn chưa kịp trút ra thì từ ngoài cửa đã truyền đến giọng nói lo lắng của quản gia: 'Thiếu gia, Hạ tiểu thư muốn tự sát...' Lãnh Nghị kinh hãi, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén dọa người; Lâm Y cũng mở to mắt, một chút buồn ngủ cũng không còn...

Rất nhanh hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau dừng lại trước căn biệt thự nhỏ của Tịch Họa, cửa xe gần như là đồng thời mở ra, Lãnh Nghị bước ra từ chiếc xe phía sau, Lâm Y thì theo sát sau lưng hắn, từ trên chiếc xe lớn phía trước mấy người vệ sĩ bước xuống, nhanh chóng lấy từ trong xe ra một chiếc đệm cao su lớn, thuần thục bơm hơi cho nó thổi phồng lên...

Mặt Lãnh Nghị tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ của căn gác nhỏ trên nóc căn biệt thự; Lâm Y cũng nhìn về phía đó, vẻ mặt lo lắng.

Lúc này trên căn gác nhỏ trên nóc biệt thự, một cánh cửa sổ mở hé ra, Tịch Họa đang ngồi trên bậu cửa, trong đêm tối, chiếc váy dài màu trắng trông càng chói mắt, làn váy và mái tóc cô phất phơ trong làn gió đêm, hai chân đã ở ngoài bậu cửa, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào...

Những vệ sĩ đã kéo tấm đệm hơi đến dưới ô cửa sổ đó...

Lãnh Nghị cắn môi bước nhanh vào trong nhà, đi thẳng lên căn gác nhỏ ở lầu ba, Lâm Y cũng vội vã bước theo; Lãnh Nghị vừa đặt chân vào trong căn gác nhỏ thì đã nhìn thấy má Trương và một người hầu đang luống cuống tay chân đứng đó nhìn Tịch Họa đang treo mình ngoài cửa sổ; rồi Lãnh Nghị nghe tiếng thét gào của Tịch Họa: 'Các người đừng qua đây, bằng không tôi nhảy xuống...'

Nghe tiếng chân, Tịch Họa hơi nghiêng người lại, ánh mắt ghim chặt trên người Lãnh Nghị vừa mới bước vào, trên mặt toàn là nước mắt và sự tuyệt vọng, thân thể lại dịch ra ngoài cửa sổ thêm một chút, thực sự rất nguy hiểm...

Lãnh Nghị không thể không dừng bước, hắn sợ lỡ như hắn xông qua hoặc là làm cô giật mình, rất có khả năng Tịch Họa sẽ rơi xuống lầu! Lãnh Nghị nhìn chằm chằm cô gái trên bậu cửa, tận lực hòa nhã nói với cô: 'Tịch Họa, em trở vào nhà đi!'

'Không em không vào...' Tịch Họa nghẹn ngào nói, thân thể gầy yếu run rẩy trong cơn gió đêm, cô u oán nhìn Lãnh Nghị, 'Nghị, anh để em chết đi, em không muốn sống nữa...'

'Vào đây trước đi, chúng ta nói chuyện!' Giọng Lãnh Nghị vẫn thật ôn hòa, 'Nếu như em chết, chúng ta không nói được gì với nhau nữa!'

'Nghị...' Cô gái trên bậu cửa khóc rống, 'Em thà rằng mình chết đi chứ sống còn có ý nghĩa gì đâu? Nghị, anh kết hôn cũng không nói với em, ngay cả giữ em lại bên cạnh anh cũng không muốn!'

'Tịch Họa!' Lãnh Nghị chau mày, trong lòng thoáng có chút khổ sở nhưng giọng nói vẫn ôn tồn, 'Lúc anh kết hôn em còn chưa tỉnh lại, anh làm sao nói với em?'

'Vậy cho em về nhà ở được không?' Cô gái khóc lóc cầu xin.

Lãnh Nghị trầm giọng nói: 'Cho dù em đến nhà anh ở cũng không có ý nghĩa gì, em có hiểu không?'

'Không!' Tịch Họa bi ai nói, 'Nghị, em đã nói em có thể không cần danh phận, cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần được ở lại bên cạnh anh ... vì sao ước muốn giản đơn như vậy cũng không được chứ?'

Mày Lãnh Nghị chau càng chặt nhưng cố nhẫn nại khuyên bảo: 'Tịch Họa, em ở đây so với ở chỗ kia có gì khác nhau đâu, anh đều xem em là em gái...'

'Nghị, vậy thì em là em gái...', nước mắt Tịch Họa nhòe nhoẹt trên má, nghẹn ngào ngắt lời hắn, 'Anh biết trên đời này em không còn người thân nào, chỉ còn mỗi anh thôi, anh đừng bỏ mặc em ... Em là Họa Nhi của anh, anh thật sự quên rồi sao?'

Mắt Lãnh Nghị tối sầm, hắn nhắm mắt như cố bình ổn cảm xúc của mình...

'Tịch Họa, cô muốn dọn qua ở cùng chúng tôi có phải không?' Lúc này Lâm Y đứng bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, cô mỉm cười nhìn cô gái trên bậu cửa, dịu giọng hỏi.