Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 240: Khám thai (2)




Rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng Lãnh Nghị đang bước xuống, vừa thấy, nụ cười mới hé trên môi Tịch Họa trong chớp mắt đông cứng lại, cô nhìn thấy Lãnh Nghị đang ôm ngang Lâm Y, hai tay Lâm Y vòng qua cổ Lãnh Nghị, thân hình mảnh khảnh thân mật dán trên lồng ngực tinh tráng của hắn, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn hướng về phía Lãnh Nghị, hào hứng nói gì đó còn khóe môi Lãnh Nghị vẫn luôn treo nụ cười nhu hòa, sự lạnh mạc trong đáy mắt đã được thay thế bằng nét dịu dàng, hắn cũng hào hứng nghe cô nói.

Bọn họ xem ra ân ái là thế, ấm áp là thế! Cảnh tượng này khiến lòng Tịch Họa quặn đau, cảm giác chua xót từ trong tim phút chốc lan tràn đến từng tế bào trên người...

Lãnh Nghị rốt cuộc cũng nhìn thấy Tịch Họa, thấy ánh mắt khổ sở, đáng thương của cô khi nhìn hắn và Lâm Y thân mật, mắt Lãnh Nghị lóe lên, chân bước thẳng đến bên xe lăn của Tịch Họa, 'Tịch Họa, ăn cơm thôi!', Lãnh Nghị nói rồi mỉm cười nhìn cô sau đó đặt Lâm Y trên tay xuống.

'Tịch Họa...' Lâm Y nãy giờ chỉ lo nói chuyện với Lãnh Nghị, lúc này mới phát hiện Tịch Họa đang ngồi đó, cô mỉm cười, thân thiết chào hỏi, 'Tôi đang nói với Nghị chuyện hôm nay cô dạy tôi đan áo len...'

'Ân!' Tịch Họa chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, cố nặn ra một nụ cười; Lâm Y thì rất tự nhiên đưa tay đẩy xe cho cô, ba người cùng đi vào phòng ăn...

Sáng hôm sau lúc Lãnh Nghị xuống lầu, Tịch Họa vẫn như hôm qua làm xong bữa sáng rồi chờ hắn ở phòng ăn, Tịch Họa nhìn Lãnh Nghị chậm rãi đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, ăn bữa sáng mình làm, trên môi không dấu được nụ cười vui sướng và thỏa mãn.

Ăn xong bữa sáng, Tịch Họa vẫn như hôm qua, đưa cho Lãnh Nghị chiếc khăn nhỏ, Lãnh Nghị đón lấy, lau tay rồi đặt xuống bàn, mắt nhìn sang Tịch Họa lát sau mới trần giọng nói; 'Tịch Họa, từ ngày mai em không cần dậy sớm nấu bữa sáng cho anh đâu, má Ngô sẽ làm, biết không?'

Đôi mắt Tịch Họa chớp lên, vành mắt bắt đầu ngấn nước, cô chậm rãi khép mi không nói, Lãnh Nghị thở dài một tiếng, dịu giọng nói: 'Tịch Họa, em tốt với anh, anh biết.... nhưng không cần làm như vậy, em hiểu không?'

Tịch Họa lúc này mới ngước lên nhìn Lãnh Nghị, cô mím môi, nghẹn ngào nói: 'Nghị, không phải em mơ tưởng viễn vông gì nơi anh, anh đã có vợ rồi, em biết!... Em chỉ là ... làm chút chuyện mà em muốn làm, vậy cũng đủ vui rồi... anh đừng ngăn cản em, được không?'

Lãnh Nghị lẳng lặng nhìn vẻ khổ sở của Tịch Họa, trầm tư thật lâu rốt cuộc vẫn không nói tiếng nào, hắn chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt nói: 'Anh đi làm!' rồi bước nhanh ra ngoài; Tịch Họa ngẩn người nhìn theo bóng dáng cao ngất của hắn khuất dần nơi cửa, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng lăn xe ra ngoài.

Ngoài cửa lớn, lúc Lãnh Nghị bước lên xe hắn còn kịp nhìn thấy chiếc xe lăn của Tịch Họa đuổi theo ra ngoài...

Lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa vẫn ngồi nơi phòng khách đan áo len, cô nhìn vẻ nghiêm túc của Tịch Họa, một cảm giác thương hại chợt dâng lên rong lòng, cô nhẹ mím môi, làm ra vẻ thoải mái đi đến bên cạnh xe lăn, cầm chiếc áo nhỏ trên tay Tịch Họa lên xem, mắt chợt sáng lên, không kìm được khen ngợi: 'Oa, Tịch Họa, thế nào mà một đêm cô đan được nhiều như vậy chứ?'

'Ân, em đan suốt buổi tối ...' Tịch Họa nhợt nhạt cười rồi nhìn sang Lâm Y, 'Chị đi ăn sáng nhanh đi, ăn xong chúng ta cùng đi tản bộ!'

'Được!' Lâm Y đáp rồi đi về phía phòng ăn... Vừa ăn xong bữa sáng Lâm Y đã nhìn thấy người làm chuyên hầu hạ Tịch Họa, má Trương đi vào, trên tay bà là một cốc sữa bò, bà mỉm cười đặt nó trước mặt Lâm Y, lễ phép nói: 'Thiếu phu nhân, đây là sữa mà Hạ tiểu thư dặn tôi rót cho cô!' Bà thấy Lâm Y đang nhìn mình, vội mỉm cười giải thích: 'Hạ tiểu thư nói, người mang thai nên uống nhiều sẵ, cô ấy dặn tôi mỗi buổi sáng đều chuẩn bị cho cô một ly!'

'Ồ, cám ơn!' Lâm Y mỉm cười, cầm ly sữa trên bàn chậm rãi uống.

Ngày cứ thế an tĩnh trôi, chớp mắt đã qua một tuần, học đan áo, tản bộ, ngủ, đã thành những chuyện thường ngày Lâm Y và Tịch Họa làm, quan hệ giữa hai cô gái cũng dần trở nên thân thiết hơn...

Hôm đó lại là một ngày ấm áp, thời tiết thật đẹp, hai người chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ xanh mướt, má Trương đẩy xe lăn cho Tịch Họa, Lâm Y thì đi bên cạnh. Trên bãi cỏ là mấy căn lều nhỏ của người đi cắm trại, bên trong thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười vui vẻ của những đôi tình nhân, bên ngoài là mấy cặp cha mẹ tuổi trẻ dẫn con đến chơi, tiếng cười đùa không ngừng vang lên...

Đi qua bãi cỏ hai người đến một hồ nước nhỏ, bên hồ có một trạm dừng chân nho nhỏ, chung quanh trạm dừng chân là bụi cây rậm, đây là nơi Lâm Y và Tịch Họa thường đến ...

'Y Y, chúng ta qua trạm dừng chân đó nghỉ ngơi một lát được không?' Lúc này Tịch Họa ngồi trên xe lăn nhìn qua Lâm Y bên cạnh, đề nghị.

'Ồ, được!' Lâm Y mỉm cười, má Trương lúc này đã đẩy xe lăn hướng về phía trạm dừng kia...

Ngay khi Lâm Y bước vào trạm dừng kia, bước chân cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen láy trong chớp mắt đông cứng lại: trước mặt cô là một đôi nam nữ, người nam vóc dáng cao gầy, gương mặt anh tuấn tràn đầy ánh mặt trời, cô gái tóc dài uốn xoăn, dung mạo xinh đẹp, trên người toát ra một vẻ khéo léo giỏi giang.

Hai người đang đi nhanh về phía Lâm Y, cô gái là người nhìn thấy Lâm Y đầu tiên, bước chân cô không tự chủ được dừng lại, ánh mắt quan sát nhìn về phía cô, đáy mắt mang theo một tia cảnh giác, người đàn ông bên cạnh cô cũng đã dừng bước.

'Cao Lăng, Triệu Viêm...' Lâm Y rốt cuộc hoàn hồn lại, cô nhẹ nhàng lên tiếng chào; rồi kinh ngạc nhìn Cao Lăng xem ra sau lần trúng đạn đó hắn đã hồi phục lại hoàn toàn rồi, trạng thái tinh thần rất tốt, trên mặt đã có lại vẻ ấm áp như ánh mặt trời, không còn vết tích bạo lực gì nữa.

Lãnh Nghị thật sự thả Cao Lăng! Khóe môi Lâm Y không tự chủ được lộ ra một nụ cười, cô nhìn đôi nam nữ trước mặt, lên tiếng chào: 'Trùng hợp vậy?'

Triệu Viêm chỉ nhàn nhạt cười, 'Lâm Y, đã lâu không gặp!' Lâm Y cười gật đầu, mắt cô lại không kìm được rơi trên mặt Cao Lăng, cô thấy hắn nhìn mình mỉm cười, đáy mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, bắt gặp ánh mắt Lâm Y nhìn mình, ý cười trên môi hắn càng sâu, lịch sự nhìn Lâm Y gật đầu, 'Xin chào!'

Vẻ xa cách của Cao Lăng khiến Lâm Y thoáng giật mình, trước khi cô kịp phản ứng lại thì Triệu Viêm đã khoác tay Cao Lăng, thân thiết nói: 'Cao Lăng, chúng ta đi thôi!'

'Ừ!' Cao Lăng ôn hòa trả lời một tiếng rồi cùng Triệu Viêm tiếp tục đi về phía trước... Lâm Y dõi mắt nhìn theo bóng hai người càng lúc càng xa, cô nhìn thấy khi đã đi thật xa rồi, Cao Lăng mới quay đầu lại nhìn về phía cô...

'Y Y', Tịch Họa nghi hoặc nhìn Lâm Y vẫn đứng ngây người kia, nhẹ giọng hỏi: 'Là bạn học của chị sao?'

'Ồ, phải đó!' Lâm Y vội thu hồi tầm mắt, cùng Tịch Họa bước vào trong.

Buổi chiều hôm đó, Tịch Họa vẫn ngồi ở phòng khách dạy Lâm Y đan áo; không lâu sau thì Lữ Thần đến, trên tay hắn cầm một chiếc nạng, Lâm Y buông cuộn len trên tay xuống, nhìn đôi nạng trên tay Lữ Thần, cười nói: 'Lữ Thần, đôi nạng này là để Tịch Họa dùng sao?'

'Phải đó', Lữ Thần liếc sang Tịch Họa đang ngồi bên cạnh, ôn hòa nói.

'Vậy có phải ý là Tịch Họa có thể đi được rồi không?' Trong mắt Lâm Y lộ ra ý cười vui sướng.

'Ừ, cô ấy tiến bộ rất nhiều, cũng có thể tự đứng được một lúc cho nên giờ tôi muốn để cô ấy thử cái này!'

'Thật sao?' Lâm Y nhìn sang Tịch Họa, cười: 'Cố lên, Tịch Họa!', thấy Tịch Họa cũng cười với mình, mắt Lâm Y lại nhìn sang Lữ Thần, đứng dậy, 'Tôi lên lầu nghỉ một chút, thuận tiện tiến hành thai giáo... hai người cứ tự nhiên!' Nói rồi cô cất bước đi lên cầu thang...

Trong phòng gym, sau khi Tiểu Lâm tiến hành một loạt thủ thuật xoa bóp chân cho Tịch Họa sau đó dưới sự chỉ dẫn của Lữ Thần, Tịch Họa lại thực hiện một loạt động tác vật lý trị liệu; cuối cùng Lữ Thần đưa cho cô đôi nạng, ôn hòa nói: 'Tịch Họa, giờ em thử chống nạng, xem có đi được bước nào hay không...'

Tịch Họa hơi nhíu mày, ngước lên nhìn Lữ Thần; 'Không được, em vẫn chưa đi được đâu...'

'Tịch Họa, mấy ngày trước không phải em đã có thể đứng được một lúc rồi sao? Giờ em thử đi một hai bước xem...' Lữ Thần nhẫn nại giải thích, 'Nếu như em không chịu đi thử, hoặc là không có lòng tin với mình, thời gian để chân em hồi phục, đi lại được sẽ càng lâu hơn...'

'Em không để tâm chuyện có hồi phục được hay không!' Tịch Họa có chút phiền chán ngắt lời Lữ Thần; Lữ Thần ngẩn người, nghi hoặc nhìn Tịch Họa, nhất thời không biết nói sao; Tịch Họa dường như cũng nhận ra mình lỡ lời, cô phiền não chau mày, thở dài một tiếng, đưa tay về phía hắn lấy đôi nạng qua.

Lữ Thần vội đưa cặp nạng cho Tịch Họa còn mình thì đưa tay định đỡ lấy cô, 'Anh đỡ em đứng dậy, em chống nạng dưới nách, mượn lực của chiếc nạng tự mình đi xem... Em đừng sợ, bọn anh ở sau lưng đỡ em!'

Dưới sự dìu đỡ của Lữ Thần và Tiểu Lâm, Tịch Họa rốt cuộc chống nạng đứng lên, cả ba người cùng nỗ lực, cuối cùng thân thể của Tịch Họa cũng dịch về phía trước được một bước, Lữ Thần chậm rãi thả tay ra, hắn ra hiệu cho Lâm Y cũng chậm rãi thả tay...

Không có hai người đỡ, Tịch Họa vẫn có thể đi về phía trước một bước, thấy vậy Lữ Thần kinh ngạc nói: 'Xem kìa Tịch Họa, em có thể đi được hai bước rồi đó!', nhưng lời của Lữ Thần còn chưa dứt thì cả người Tịch Họa cùng với cây nạng đã đổ về phía trước, Lữ Thần thất kinh, vội đưa tay đỡ lấy cô nhưng đáng tiếc, đã trễ một bước.

Tịch Họa ngã sóng soài trên đất, trán đụng mạnh vào một góc của chiếc máy chạy bộ, bị rách ra một vết thương nhỏ, máu tươi lập tức tươm ra.

'Tịch Họa!' Lữ Thần kinh hãi kêu lên một tiếng, vội bước đến ôm cô lên, đặt cô trở lại trên xe lăn, trong mắt hắn tràn ngập áy náy lẫn đau lòng, 'Xin lỗi em, xin lỗi... tại anh quá nóng lòng...' Thực ra hắn thật nóng lòng muốn Tịch Họa hồi phục lại bởi vì chân Tịch Họa ngày nào đó khỏi rồi, có lẽ cô sẽ không còn cớ nào tiếp tục ở lại trong nhà họ Lãnh nữa.