Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 247: Hoài nghi (2)




'Lãnh thiếu', Lữ Thần mỉm cười nhìn người đàn ông đang tựa lưng vào thành giường chào hỏi, 'Anh... không khỏe sao?'

'Ân, có lẽ là bị cảm... Cậu cho tôi chút thuốc uống!' Giọng Lãnh Nghị vẫn bình thản, hắn ra hiệu cho Lữ Thần kéo một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh giường.

'Được!' Lữ Thần nhẹ giọng đáp, hắn theo lời kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, hắn biết Lãnh Nghị nhất định không phải là vì chút bệnh nhỏ này mà kêu hắn đến, tin chắc là còn chuyện khác muốn nói với hắn nên lẳng lặng chờ Lãnh Nghị lên tiếng.

Quả nhiên, Lãnh Nghị nhíu mày, mắt nhìn mông lung ra ngoài thật lâu mới thấp giọng hỏi, 'Lữ Thần, theo cậu chứng bệnh mất trí nhớ của Lâm Y liệu có thể bị tái phát không?'

Lữ Thần ngẩn người hắn thế nào cũng không nghĩ đến Lãnh Nghị sẽ hỏi mình vấn đề này. Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp, 'Theo lý thuyết thì sau khi tìm được nguồn gốc của chứng bệnh này rồi giải trừ thì sẽ không bị tái phát nữa... Lâm Y đã có thể chấp nhận sự thực là mẹ mình không còn trên đời, theo lý thì cô ấy sẽ không bị tái phát nữa!'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn trầm tư một lúc sau mới hẹ giọng nói, 'Dạo gần đây cô ấy dường như xuất hiện một chút ảo giác... cứ cảm thấy Tịch Họa đi đến lầu hai!'

Mí mắt Lữ Thần giật giật, hắn mím môi, cúi đầu trầm tư, nhất thời không nói một lời, đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị vẫn nhìn Lữ Thần chằm chằm, ánh mắt mang theo một khí thế bức người.

Lữ Thần thật lâu mới bừng tỉnh từ trong cơn suy tư, hắn ngước nhìn Lãnh Nghị, hắng giọng, 'Lâm Y đột nhiên xuất hiện ảo giác có lẽ là liên quan đến việc cooa áy mang thai, đã từng có một bài báo việc, một số thai phụ bởi vì quá mức muốn bảo vệ đứa con trong bụng, sợ đứa bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nên trong tiềm thức, đối với mỗi người, mỗi sự vật xung quanh đều có thái độ cảnh giác cao độ --- chính là kẻ địch giả tưởng của cô ấy... từ đó xuất hiện ảo giác...'

Đáy mắt Lãnh Nghị lóe sáng, hắn trầm giọng nói, 'Có chuyện này sao?'

Lữ Thần lần nữa mỉm cười, 'Lãnh thiếu, không cần lo lắng, đây chỉ mang tính tạm thời thôi...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ánh mắt lần nữa rơi vào mông lung, giọng nói vẫn bình thản, 'Hai ngày nay tôi sẽ tiếp tục quan sát xem Y Y liệu có xuất hiện ảo giác nữa không, nếu như còn tiếp tục, chứng tỏ bệnh của cô ấy có lẽ là tái phát... vậy chỉ đành trị bệnh cho cô ấy trước đã...'

Lữ Thần mím môi, trầm giọng nói, 'Nhưng Lâm Y đang mang thai, phải chú ý điểm này, không được cho cô ấy uống thuốc!'

'Nếu như nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc, vậy chỉ đành tạm thời không cần đứa bé, trị bệnh quan trọng hơn!' Giọng Lãnh Nghị có chút lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia dị thường.

Lữ Thần ngẩn người, hắn chăm chú quan sát Lãnh Nghị, hắn biết Lãnh Nghị coi trọng đứa bé này đến đâu, đây là đứa cháu đầu mà nhà họ Lãnh trông đợi đã lâu. Cháu đích tôn! Đây là đứa cháu bảo bối của nhà họ Lãnh! Nếu như không phải Lãnh Nghị hết lần này đến lần khác ngăn cản, người nhà họ Lãnh sớm đã đưa Lâm Y trở về trang viên của họ ở Paris đợi ngày sinh nở...

Vậy mà giờ Lãnh Nghị lại nói ra câu này, có thể tưởng tượng hắn đã hạ quyết tâm lớn đến đâu!

Phòng ngủ bỗng chìm trong im lặng... thật lâu sau giọng nói có chút bất an của Lữ Thần mới vang lên phá vỡ sự im lặng nặng nề, 'Lãnh thiếu... thực ra chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy...'

Lãnh Nghị không trả lời hắn, Lữ Thần dè dặt quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị, hơi ngừng lại một chút rồi cẩn trọng nói, 'Hay là Lãnh thiếu, anh mang Lâm Y ra ngoài chơi mấy ngày đi, thả lỏng một chút, như vậy rất tốt cho cô ấy!'

Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, 'Tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài mấy ngày... nhưng tạm thời cứ quan sát tình huống của Y Y trước đã!'

Lữ Thần nhìn Lãnh Nghị, đáy mắt có chút xao động nhưng im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt quét về phái Lữ Thần, nhàn nhạt hỏi, 'Lữ Thần, chân của Tịch Họa lúc nào thì mới có thể hồi phục hoàn toàn?'

'Ồ!' Lữ Thần lúc này mới bừng tỉnh, vội đáp, 'Cô ấy đã có thể chống nạng đi được một hai bước rồi, sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn!'

Lãnh Nghị gật đầu, 'Ân, cứ vậy đi... cậu lấy ít thuốc cho tôi, lát nữa tôi còn phải đến công ty...' Hắn vừa nói vừa lật chăn bước xuống giường, hời hợt bồi thêm một câu, 'Tối nay tôi còn có xã giao, có lẽ là sẽ về nhà rất muộn...'

Mà lúc này Lâm Y đang ngồi trong chiếc ghế lớn trong phòng sách, quyển sách trên tay nhưng cô không có tâm trí đọc, trong đầu cứ không ngừng hiện ra hình ảnh Tịch Họa đang đứng nơi cửa phòng mình. Nhưng rõ ràng cô ấy vẫn còn ngồi xe lăn mà! Nhiều nhất thì cũng chỉ chống nạng đi được mấy bước mà thôI! Lâm Y bất an nhúc nhích thân mình...

Lát sau cửa phòng sách bị đẩy ra rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, Lâm Y sửng sốt nhìn hắn rồi vội đứng dậy, 'Nghị... không phải anh nói bị cảm, hơi mệt sao? Sao giờ lại rời giường làm gì?'

'Ừ, Lữ Thần cho anh uống thuốc rồi... Anh thấy bệnh cũng không nặng, hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng, cần phải đến công ty một chuyến...' Lãnh Nghị mỉm cười đi đến bên bàn sách, thu dọn những hồ sơ của mình sau đó kéo cô gái vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, 'Em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng suy nghĩ lung tung nữa, biết không?'

'Ân!' Lâm Y nhẹ gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị rời khỏi phòng sách rồi mới ngồi xuống ghế, chăm chú đọc sách... Cô không muốn xuống lầu, cũng không muốn học đan áo, cô đột nhiên rất sợ nhìn thấy Tịch Họa...

Nhưng qua không bao lâu thì ngoài cửa lại truyền đến những tiếng gõ nhẹ, Lâm Y ngẩng đầu lên, nhỏ giọng đáp, 'Vào đi!', người đẩy cửa vào là má Trương, thấy bà, mí mắt Lâm Y giật giật nhưng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng nơi cửa.

Má Trương vui vẻ nhìn Lâm Y khom lưng chào rồi nhẹ giọng nói, 'Thiếu phu nhân, Hạ tiểu thư hỏi cô có muốn đi tản bộ trong vườn không?'

Tản bộ? Không biết vì sao những sóng gió trong trạm nghỉ chân trong công viên lại thoáng hiện ra trong đầu, rồi sau đó lại là cảnh tượng Tịch Họa đứng nơi cửa phòng ngủ, Lâm Y nhíu mày, nhàn nhạt nói, 'Nói với Hạ tiểu thư của các người, hôm nay tôi hơi mệt, không muốn ra ngoài!'

'Dạ, thiếu phu nhân!' Má Trương nhẹ gật đầu rồi lui xuống.

Nhìn má Trương rời khỏi phòng sách, Lâm Y cũng không còn tâm tư xem sách nữa, cô ngồi ngẩn người trên ghế hồi lâu, ngẫm nghĩ nhiều chuyện. Hai lần rồi, Tịch Họa đều xuất hiện ở trước cửa phòng cô vào thời điểm đặc thù như vậy! Sao lại trùng hợp như thế? Cô ấy làm vậy để được gì chứ? Chẳng lẽ chỉ xuất phát từ sự đố kỵ sao? Hay là, thật sự là ảo giác của mình?!

Tâm trạng chán nản, Lâm Y rời ghế đứng dậy, cô chậm rãi đi tới đi lui trong phòng sách, đi đến gần cửa sổ, cảnh tượng ấm áp của mùa xuân đập vào mắt cô, bước chân Lâm Y chậm dần rồi dừng hẳn lại bên cửa sổ.

Cửa sổ nhìn ra vườn hoa bên ngoài, Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn, má Trương ở phía sau đẩy xe cho cô, hai người đang chậm rãi đi dạo xung quanh vườn hoa; Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô nhìn chằm chằm đôi chân bất động trên xe lăn kia, đôi chân đó liệu có thể chạy đến trên lầu hay không?

Mãi cho đến trưa khi quản gia lên gọi cô xuống ăn cơm thì Lâm Y mới xuống lầu. Lúc cô đến phòng ăn đã thấy Tịch Họa ngồi bên bàn ăn chờ, nhìn thấy Lâm Y bước vào, đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe lên một ý cười, nhu hòa chào hỏi Lâm Y, 'Y Y...'

'Ân!' Lâm Y nhếc môi cười, lịch sự đáp lại một tiếng, đôi mắt đen láy quét nhìn về phía Tịch Họa rồi lập tức thu hồi, đi đến chỗ của mình ngồi xuống, cảm giác bất chợt dấy lên khúc mắc từ trong nội tâm khiến Lâm Y nhất thời không nghĩ ra được nên nói gì với Tịch Họa.

Trên bàn ăn im lặng như tờ, má Ngô và má Trương bê từng dĩa thức ăn lên, Tịch Họa lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lâm Y, lát sau mới cười nhẹ, 'Y Y, hôm nay có phải là thân thể không khỏe không? Sao lại không xuống cùng đi tản bộ, hoặc là cùng đan áo len?'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô cũng hời hợt đẩy đưa, 'Ân, cảm thấy có chút mệt cho nên không muốn xuống lầu!', nói rồi cô cầm đũa lên, nhìn Tịch Họa mỉm cười, 'Ăn cơm đi!'

'Ân!' Tịch Họa nhẹ gật đầu rồi cầm đũa chậm rãi ăn mấy miếng sau đó đôi mắt to tròn lại nhìn về phía Lâm Y, mím môi, chần chừ do dự một lúc mới lên tiếng, 'Y Y... có phải chị lại có hiểu lầm gì với em không?'

Bàn tay đang đưa ra gắp thức ăn của Lâm Y chợt khựng lại, hàng mi dài nhẹ chớp lên, cô vụt ngẩng lên nhìn Tịch Họa nhưng còn chưa vội lên tiếng, cô chờ câu nói tiếp theo của Tịch Họa.

Thấy vẻ mặt này của Lâm Y, Tịch Họa hơi nhếch môi, cười có chút ủy khuất, 'Nghe má Trương nói tối hôm qua Lãnh Nghị đột nhiên chạy đến phòng em, lúc đó em đã ngủ rồi...' Nói đến đây Tịch Họa hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục, 'Nghe nói, chị cho rằng em lại chạy đến phòng chị, phải không?'

Ánh mắt của quản gia và người làm đứng gần đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Y, những lời này bọn họ được nghe không chỉ một lần, chân của Tịch Họa không tốt, chuyện này ai cũng biết mà, vậy mà thiếu phu nhân lại cứ nói cô ấy nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng ngủ của mình... Chẳng lẽ thiếu phu nhân thật sự xuất hiện ảo giác sao? Hay là cố ý nói thế để hãm hại Tịch Họa tiểu thư?

Hơn nữa ai cũng nhận ra, mấy hôm nay thiếu phu nhân không lại xuống lầu cùng Tịch Họa đi tản bộ, cũng không cùng đan áo len... rõ ràng là thiếu phu nhân đối với Hạ tiểu thư có điều gì bất mãn!