Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 251: Sữa và hoa (2)




Đối với sự lạnh nhạt của Lâm Y, Lãnh Nghị vốn chẳng để tâm, hắn chỉ mỉm cười, rồi khi ánh mắt sắc bén không nhìn thấy bình hoa tulip trên bàn nữa thì sóng mắt hắn mới có chút xao động nhưng không nói gì mà đi thẳng đến bên tủ quần áo, lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Khi Lãnh Nghị tắm xong mặc áo ngủ bước ra thì thấy cô gái trên giường vẫn ngồi nguyên ở đó, vẫn không có chút biểu tình nào, dường như người đàn ông anh tuấn, cao ngất, khí thế bức người kia hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn gì với cô vạy.

Lãnh Nghị bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, hơi cúi đầu nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn kia, cười nhẹ, 'Y Y, sao vậy? Lại có gì không vui sao?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đôi mắt đen láy nhìn sang người đàn ông, nhàn nhạt nói: 'Em đem bỏ bình hoa Tịch Họa tặng rồi!'

Lãnh Nghị nhẹ vuốt ve gò má trắng nõn của cô gái, dịu giọng nói, 'Ân, bỏ thì bỏ...'

Hàng mi dài của Lâm Y lại chớp lên, nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, ánh mắt đầy vẻ dò xét, lát sau mới nhẹ giọng nói, 'Ngày mai em định đem bình hoa đó, với sữa mà Tịch Họa sai má Trương pha cho em uống mỗi ngày đó đi xét nghiệm...'

Đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia dị thường rồi tắt mất, hắn cười nhẹ: 'Em muốn làm thế nào thì làm thế ấy...' Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: 'Nhưng Y Y, chỉ sợ hiểu lầm của em đối với Tịch Họa quá sâu rồi, cô ấy rất thiện lương, không phải loại người mà em nghĩ đâu...'

'Vậy ý của anh là em không thiện lương, em ác độc phải không?' Lâm Y tức giận ngắt lời Lãnh Nghị, cô chàu mày, ánh mắt sắc bén hẳn lên, 'Em không thể đem sự an toàn của cục cưng ra đánh cược được!'

'Anh không có ý này!' Lãnh Nghị lần nữa câu môi cười cười, xốc chăn lên ngồi xuống sát bên cô gái, vẫn như thói quen kéo cô vào lòng, vẻ thỏa hiệp, 'Được được, vậy có cần anh nói với Lữ Thần trước một tiếng rồi ngày mai em đem đồ đến chỗ cậu ta xét nghiệm không?'

Thân thể đang cứng đờ của Lâm Y lúc này mới dần mềm lại, cô tựa đầu vào ngực Lãnh Nghị, đáy mắt gợn sóng, lát sau mới nhẹ giọng nói: 'Không cần, em đem chúng đến chỗ khác xét nghiệm...'

'Ồ... được, tùy em thôi...' Lãnh Nghị hoàn toàn nghe theo ý cô, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cô gái, tìm đề tài phân tán sự chú ý của cô, 'Đúng rồi, em nghiên cứu sách thai giáo đến đâu rồi? Ân, cũng lâu rồi anh không nghe em mở nhạc thai giáo rồi...'

Cô gái trong lòng hắn im lặng không nói, mấy ngày nay cô vốn là không có tâm tư đọc sách, cũng không làm thai giáo; thấy cô gái im lặng, Lãnh Nghị thầm câu môi cười, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ: 'Giờ anh đi mở nhạc thai giáo, chúng ta cùng nghe, được không?' Cô gái trong lòng hắn vẫn im lặng, chỉ nhẹ gật đầu.

Tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng nhạc du dương len lỏi vào từng góc nhỏ trong phòng, người đàn ông ôm cô gái nằm trên giường, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô gái, cảm giác ấm áp ấy từng chút một truyền đến trong bụng rồi truyền đến trái tim, lòng cô gái dần an tĩnh lại, cô lẳng lặng xoay người lại, đôi tay trắng nõn chậm rãi vòng qua cổ người đàn ông...

Đáy mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng, bàn tay đang vuốt ve bụng cô gái lặng lẽ trượt đến sau lưng, ôm chặt thân hình mảnh khảnh của cô lăn một vòng ba trăm sáu mươi độ, thân thể hắn cũng lăn theo áp cô gái dưới thân, hai tay chống lên nệm nhìn xuống cô gái đang nằm dưới thân mình, trong bóng tối hắn vẫn thấy một cách rõ ràng đôi má ửng đỏ của cô gái, khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, âu yếm nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái.

Đột nhiên cô gái tránh đi nụ hôn của người đàn ông, giọng nói lo lắng lẫn với hơi thở dồn dập, 'Nghị, đi khóa cửa lại đi!'

Người đàn ông thoáng sửng sốt sau đó bật cười ra tiếng, cô gái quả thực là bị dọa sợ đến mất hồn rồi! Hắn ngoan ngoãn lật người lại, xuống giường đi đến bên cửa "cạch" một tiếng, khóa trái cửa lại rồi bước nhanh trở lại giường, lật chăn chui vào, lần nữa áp cô gái dưới thân, lần nữa chiếm lấy đôi môi anh đào của cô, tiếp tục công việc còn dở dang...

Đồng thời, một bàn tay của người đàn ông lặng lẽ vươn về phía đáy chiếc tủ ở đầu giường, lấy ra một chiếc "nút áo" màu đen, cánh tay ấy lặng lẽ rụt về, lại kéo ra một ngăn tủ khắc, chính xác bỏ chiếc "nút áo" ấy vào trong chiếc hộp kim loại màu trắng, đóng nắp hộp lại...

Sau đó cánh tay kia lặng lẽ quay trở lại trên người cô gái, dịu dàng âu yếm vuốt ve nhưng đôi môi kia chưa từng rời khỏi đôi môi anh đào của cô gái...

Tiếng thở dốc của cô gái dần trở nên rõ ràng hơn, người đàn ông nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo ngủ, âu yếm hôn lên làn da trắng như tuyết của cô gái, từng chút từng chút một cho đến khi thân thể cô gái bắt đầu bất an khẽ run lên, khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, bàn tay to vững vàng giữ lấy vùng eo thon của cô gái, nhẹ nhàng tiến vào, ôn nhu như nước...

Tiếng nhạc dìu dặt hòa cùng tiếng ngâm nga yêu kiều hòa quyện vào nhau thành một bản tình ca động lòng người...

Sáng hôm sau Lâm Y xuống lầu ăn bữa sáng, Tịch Họa vẫn như cũ bảo má Trương rót cho cô một ly sữa, Lâm Y nhìn ly sữa được đặt trên bàn, sóng mắt thoáng xao động, cô nhàn nhạt nói với má Trương, 'Bà lui xuống trước đi... hôm nay tôi ăn sáng hơi nhiều, lát nữa tôi uống sau.

'Dạ, thiếu phu nhân! Má Trương nhẹ gật đầu, mỉm cười rời đi.

Lâm Y nhìn chằm chằm ly sữa sau đó đưa tay cầm lấy, thật lâu sau mới thấp giọng nói với má Ngô đang đứng gần đó, 'Má Ngô, lấy giúp tôi hai cái hộp, bỏ sữa này vào trong một cái hộp, còn dư thì bà đổ đi, cái hộp còn lại đưa cho tôi!'

Mắt má Trương lóe lên một tia kinh ngạc, bà nhỏ giọng hỏi: 'Thiếu phu nhân không uống sao?'

Lâm Y nhàn nhạt nói: 'Sao này sữa mà tôi uống bà giúp tôi mua riêng, tự bà giúp tôi rót... đừng qua tay người khác!' Vì sự an toàn và khỏe mạnh của đứa bé trong bụng, giờ phút này Lâm Y chẳng thà là hiểu lầm người khác cũng không muốn bởi vì sự dễ tin của mình mà gây ra bất cứ tổn thương gì cho đứa bé!'

Má Ngô đến nhà họ Lãnh sau khi Lâm Y đến, Lãnh Nghị vì muốn chìu theo khẩu vị của Lâm Y nên đặc biệt dặn dò quản gia tìm người đến để nấu ăn cho cô, là người cô tự chọn lấy, với bà Lâm Y rất yên tâm! Má Ngô nhìn Lâm Y, như hiểu như không gật đầu.

Từ phòng ăn bước ra, Lâm Y nhìn thấy Tịch Họa vẫn ngồi trên xe lăn làm công việc may vá của mình, cô ngước lên thấy Lâm Y bước ra, trong mắt lóe lên một ý cười, 'Y Y, chiếc áo len chị đan được một nửa, giờ không đan nữa sao?'

'Ồ, hôm nay không có thời gian đan, tôi có hẹn với bạn học, đi ra ngoài chơi một chút...' Lâm Y mỉm cười, giọng nói nhàn nhạt mà có chút cham chọc, 'Tịch Họa, cô cũng đừng cứ mãi làm những việc may vá này mãi mà nên dành nhiều thời gian làm vật lý trị liệu hơn... như vậy cô cũng có thể sớm hồi phục lại... Ân, tôi cũng có thể mời cô lên phòng tôi trên lầu ngồi chơi!'

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe lên, cười nhẹ nói: 'Được thôi, hôm nào tôi đi được, nhất định sẽ lên phòng chị xem thử!'

Lâm Y cười nhạt, không nói gì nữa mà đi thẳng lên lầu, Tịch Họa nhìn theo bóng lưng của Lâm Y, rốt cuộc bật kêu lên, 'Y Y...'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, bước chân khựng lại, cô quay lại nhìn Tịch Họa, nhàn nhạt hỏi: 'Còn có chuyện gì sao?'

'Y Y...' đôi mắt to tròn của Tịch Họa nhìn Lâm Y chằm chằm, do dự thật lâu rốt cuộc nhẹ giọng hỏi, 'Chị thật lòng muốn mời em đến phòng ngủ của chị ngồi chơi sao?'

'Phải đó!' Lâm Y thật sự không hiểu, chuyện đơn giản như vậy Tịch Họa vì sao cứ phải hỏi đi hỏi lại, rồi cô cười nhẹ, nói đầy thâm ý, 'Cho dù là tôi không mời cô cũng có thể đến phòng ngủ của tôi vậy, không đúng sao?'

Đáy mắt Tịch Họa lóe lên một tia dị thường rồi vụt tắt, dường như còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lâm Y đã mặc kệ cô, cắm cúi bước lên lầu, rất nhanh đã đi đến phòng ngủ của mình, cô bước vào rồi "phanh" một tiếng sập cửa lại sau lưng.

Lúc này cánh cửa của một gian phòng cạnh bên nhè nhẹ mở ra, một bóng người từ bên trong lướt ra, nhanh chóng đi lên tầng trên.

Lâm Y mở cửa ban công, bình hoa tulip tối qua bị cô ném ra ngoài nằm ở chơ vơ ở một góc ban công, hoa trong bình vẫn đang nở rộ, Lâm Y cắn môi, cất bước đi ra ngoài ban công, lấy chiếc hộp mà má Ngô đã chuẩn bị cho cô, dè dặt rót một chút nước từ trong bình ra, lại ngắt lấy một bông hoa, cho hết vào trong hộp sau đó cài nắp lại.

Sau đó Lâm Y mang hai chiếc hộp cho vào trong túi nylon rồi lại cho vào trong túi xách của mình sao đó mới cầm túi xách xuống lầu. Trong phòng khách đã không thấy bóng Tịch Họa đâu, Lâm Y cũng không có hứng thú tìm hiểu, cô vội vã bước ra ngoài, cũng không gọi tài xế chở mà tự mình lái xe rời đi.

Xe của Lâm Y vừa ra khỏi cửa sắt thì một chiếc xe đậu ở gần đó lặng lẽ bám sát sau lưng...

Lâm Y chạy xe vào Tịch Họa, cô không vội đi chào hỏi Uông Linh mà cần túi xách vội vã đi về phía phòng thí nghiệm của trường, cô đã hẹn trước với đồng nghiệp ở phòng thí nghiệp, nhờ anh ta giúp cô làm một vài xét nghiệm...

Chiều hôm đó đồng nghiệp của Lâm Y đưa cô báo cáo xét nghiệm, sữa và hoa đều rất bình thường, không phát hiện có thành phần gì khác chứ đừng nói gì là có độc tố.

Lâm Y ngẩn người nhìn kết quả xết nghiệm, đáy mắt trong chớp mắt đờ đẫn hẳn, cô quả thực có chút hồ đồ, chẳng lẽ điều này chứng thật là cô quá đa nghi hay sao? Chẳng lẽ cô thật sự đổ oan cho Tịch Họa sao? Chẳng lẽ tất cả những thứ cô nhìn thấy... đều chỉ là ảo giác cả sao? Không thể nào! Lâm Y khốn quẫn lắc đầu...