Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 284: Sự kỳ diệu của duyên phận (2)




Gương mặt nhỏ nhắn đó vẫn tươi mát như một đóa tuyết liên ngàn năm, thảo nào năm đó các cô giáo đều gọi cô là "Hoa Nhi", càng nhìn cô, trong đầu Lãnh Nghị càng hiện rõ gương mặt của cô bé mà hắn cất giấu trong lòng đã lâu, gương mặt đó, cùng gương mặt nhỏ nhắn trước mặt hắn này, hoàn chỉnh hòa làm một.

Đây mới là Họa Nhi của mình! Họa Nhi trong lòng mình! Ánh mắt nhu hòa của Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng dị thường, giống như lần đầu tiên phát hiện ra một điều kỳ thú, lại giống như tìm lại được cảm giác ấm áp quen thuộc đã mất từ lâu, ánh mắt ấy, như muôn ngàn tia nắng mặt trời soi rọi vào ngày đông lạnh giá, sưởi ấm hết thảy vạn vật...

Lâm Y cuối cùng cũng nhận ra vẻ khác thường của Lãnh Nghị, nhất là ánh mắt kỳ lạ của hắn, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, khóe môi lộ ra một ý cười dịu dàng, bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang si ngốc nhìn mình của Lãnh Nghị sau đó trượt xuống, véo nhẹ sóng mũi cao thẳng kia, không kìm được lên tiếng hỏi bằng giọng nói mang đầy ý cười cùng một chút nghi hoặc: 'Sao lại nhìn em như vậy?'

'Y Y', Lãnh Nghị nuốt nuốt nước bọt, giọng nói từ tính dễ nghe mang theo một sự kích động rất khác thường, 'Em có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của anh không?'

'Chuyện lúc nhỏ của anh? Hay lắm sao? Vì sao lúc này mới kể cho em nghe?' Lâm Y mỉm cười, bàn tay nghịch ngợm vuốt ve ngũ quan như tạc của người chồng yêu.

Lãnh Nghị cười cười, nhanh nhẹn bế cô đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô ngồi tựa vào thành giường rồi ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay kéo cô vào lòng; cô gái lẳng lặc gối đầu lên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, đầu hắn hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát của cô gái, 'Y Y, lúc nhỏ anh đã từng bị bắt cóc...'

'Ân, em có nghe rồi!' Lâm Y mỉm cười nhìn Lãnh Nghị, cô sớm đã nghe Tương Mân nhắc đến chuyện lúc nhỏ Lãnh Nghị bị bắt cóc, là Tịch Họa cứu hắn.

'Là Họa Nhi cứu anh!' Giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa.

'Ân, em biết!' Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô lặng lẽ áp đầu lên ngực Lãnh Nghị, che miệng ngáp một cái, 'Chuyện này em sớm đã biết rồi, không muốn nghe nữa, giờ em muốn ngủ!'

Lãnh Nghị bật cười âu yếm nhìn cô, giọng vẫn thật nhu hòa, 'Hôm nay anh muốn kể với em thật chi tiết, em nhất định phải nghe!'

'Ân, được rồi, anh nói đi!' Đầu Lâm Y vẫn dán sát lên ngực Lãnh Nghị, cô thoải mái nhắm mắt lại, lầu bầu nói. Đối với chuyện Tịch Họa cứu Lãnh Nghị thế nào cô thật sự không muốn nghe, từ trong đáy lòng không hiểu sao luôn có một cảm giác bài xích nhưng Lãnh Nghị muốn nói thì cô sẽ lắng nghe.

'Lúc nhỏ khi anh bị đám người xấu bắt cóc sau đó giả vờ ngất xỉu mới, nhân lúc họ không đề phòng mới trốn ra được, cách chỗ anh trốn một bức tường là một rạp hát, anh trèo qua tường rào trốn vào trong rạp hát đó, sau đó chạy loạn đến một chỗ không biết là đâu ở phía sau rạp hát, nơi đó bị ngăn lại bởi một cửa kiếng, anh định đẩy vào nhưng cửa đã khóa chặt mà đám người xấu đang đuổi theo sát phía sau.'

'Lúc đó anh nhìn qua cửa kiếng thấy một cô bé mặc một chiếc váy màu trắng đang tập động tác xoay tròn, anh cố sức gõ cửa, cuối cùng cô bé đó cũng phát hiện ra anh, cô bé không cần suy nghĩ liền chạy đến giúp anh mở cửa.' Nói đến đây Lãnh Nghị cố ý dừng lại, đợi xem phản ứng của cô gái đang gối đầu lên ngực mình.

Quả nhiên, đôi mắt đen láy của Lâm Y mở lớn hơn, trong đầu cô loáng thoáng nhớ ra, lúc mình sáu tuổi năm ấy, dường như cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy, lúc cô đang tập múa thì nhìn thấy một cậu bé đang áp mặt lên cửa kiếng, mặt cậu bé đó lấm lem dơ bẩn vô cùng, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cậu bé đó dùng sức đập mạnh lên cửa kính như muốn gọi cô đến cứu.

Nhớ đến đây, Lâm Y bất an nhỏm người dậy nhìn chồng, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang âu yếm nhìn cô, trong mắt là vô hạn tình yêu.

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Y, Lãnh Nghị vô cùng đắc ý, khóe môi hắn ý cười càng sâu, hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, đều đều kể tiếp, 'Anh kể với cô bé là có người xấu đang đuổi theo anh, cô bé liền giấu anh dưới đống trang phục múa. Rồi sau đó bọn người xấu xông vào phòng, hỏi cô bé đó rằng có nhìn thấy anh hay không, cô bé đó rất dũng cảm, lắc đầu nói: "Cháu không thấy ai cả...", sau đó cô bé còn bị một tên trong bọn họ nhấc lên rồi ném xuống đất trở lại...'

Mắt Lâm Y càng mở to hơn, hoàn toàn chẳng còn chút buồn ngủ nào, cô nhìn chằm chằm Lãnh Nghị, thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô, khóe môi Lãnh Nghị độ cong càng lớn, trong mắt tràn đầy ý cười.

Lâm Y ngẩn người hồi lâu mới nuốt nuốt nước bọt, lắp bắp nói, 'Nghị... anh... đang kể chuyện của ai vậy?'

Lãnh Nghị mỉm cười nhìn người vợ yêu, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, dịu giọng nói, 'Y Y, anh đang kể chuyện lúc nhỏ của anh, chuyện lúc tiểu Họa Nhi cứu anh... em, có thấy nó quen thuộc không?'

Lâm Y nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, cô giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Lãnh Nghị ngồi thẳng dậy, cô mấp máy môi, thì thào nó: 'Nhưng lần trước em hỏi anh, anh nói là... bị một nhóm người xấu đuổi giết, là Tịch Họa giúp anh tìm chỗ trốn mà?'

'Lần trước là anh vì không muốn nhắc lại chuyện đáng sợ năm đó cho nên trả lời qua loa cho xong thôi!' Mắt Lãnh Nghị sáng bừng lên.

Lâm Y ngơ ngẩn nhìn Lãnh Nghị, đúng vậy, Lãnh Nghị luôn không rất hào hứng nói về chuyện này, lúc đó cô cũng không muốn hỏi nhiều, đây là đề tài mà hai người vẫn luôn dè dặt khi nhắc đến. Lâm Y cũng chỉ hỏi hắn một lần, đó là lúc lần đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Họa hôn mê nằm trên giường nhưng lúc đó quả thực Lãnh Nghị chỉ trả lời qua loa có lệ mà thôi, chính vì vậy mà Lâm Y chỉ biết lúc nhỏ Lãnh Nghị đã từng bị bắt cóc, là Tịch Họa cứu hắn, những chi tiết khác cô lại hoàn toàn không biết...

Lâm Y còn đang ngẩn người thì đã nghe giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Lãnh Nghị tiếp tục vang lên, 'Y Y, em có biết phần tiếp theo của câu chuyện là thế nào không?'

Lâm Y mím môi như đang nhớ lại gì đó, thực ra lúc đó cô cũng chỉ mới sáu tuổi, đoạn trí nhớ đó vốn không khắc sâu, bởi vì sau khi cô giúp cậu bé kia báo cảnh sát xong thì không gặp lại cậu bé đó nữa, cũng không có ai nhắc lại chuyện đó với cô nên cô thậm chí không biết, cậu bé kia nhờ sự giúp đỡ của cô mà đã được cứu ra!

Điều duy nhất cô nhớ chính là sau khi trở lại thành phố G có nhắc qua với mẹ mình chuyện này nhưng chỉ là hời hợt kể lại có một cậu bé lang thang bị người xấu đuổi bắt được cô giấu ở dưới mớ trang phục múa sau đó giúp cậu bé báo cảnh sát, cậu bé kia vừa bẩn thỉu vừa đáng thương, hơn nữa còn rất đói, cô còn cho cậu bé ăn bánh!

'Y Y?' Lãnh Nghị nhìn cô gái đang đắm chìm trong hồi ức kia, nhẹ giọng lặp lại, 'Em nói xem sau đó thì thế nào...'

'Sau đó', Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, 'Em nhớ cậu bé đó ăn hết thức ăn của em, một cái bánh mình, một miếng chocolate... Sau đó, em chạy đi giúp cậu bé báo cảnh sát nhưng cô giáo của bọn em bận quá nên bảo em tự mình gọi điện thoại...'

'Y Y...' Cổ họng Lãnh Nghị như nghẹn lại trái tim đập loạn trong lồng ngực nhưng đáy mắt lòe lòe sáng, hắn vong tình kéo cô trở lại trong lòng mình, cúi xuống nhìn cô, 'Em còn nhớ trước khi em chạy đi, cậu bé đó nói gì với em không?'

Lâm Y ngước lên nhìn chồng, vành mắt cũng bắt đầu ươn ướt, cô nghèn nghẹn nói, 'Cậu bé đó nói, đợi khi lớn lên rồi sẽ cưới em làm vợ...'

'Y Y...' Hốc mũi Lãnh Nghị cũng ê ẩm chua xót, vòng tay đang ôm cô gái càng siết chặt hơn dường như chỉ muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, ấm ách nói, 'Em mới là tiểu Họa Nhi của anh! Biết không Y Y, em mới là!'

Nước mắt Lâm Y trong chớp mắt rào rào rơi xuống, cô làm sao cũng không ngờ, tiểu Họa Nhi mà cô luôn tâm niệm trong lòng, tiểu Họa Nhi mà cô ghen lâu như vậy lại chính là bản thân cô! Cô làm sao cũng không ngờ được, chuyện nhỏ nhặt lúc nhỏ mà cô tưởng đã quên sau này lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy! Cô làm sao cũng không ngờ được, cậu bé vừa đói vừa bẩn thỉu lúc đó lại là Lãnh Nghị! Chuyện duyên phận chẳng lẽ lại thần kỳ đến thế sao?

'Đều tại anh... không phải anh nói Tịch Họa là tiểu Họa Nhi sao?' Lâm Y bật khóc nức nở, cô đấm thùm thụp lên lồng ngực tinh tráng của Lãnh Nghị, nói không thành lời, 'Lúc đó anh vừa bẩn vừa đói, em ... tưởng là một cậu bé lang thang thôi... làm sao lại nghĩ tới anh được!'

'Thực xin lỗi, Y Y...' Giọng Lãnh Nghị cũng nghẹn lại, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt trong suốt trên má rồi trượt xuống môi cô, nhẹ nhàng mút lấy, triền miên không chịu rời, đầu lưỡi nhiệt tình không ngừng quấn quýt dây dưa, khó rời khó bỏ...

Rất nhanh, miệng lưỡi giao triền đã không thỏa mãn được hai người, hô hấp của cả hai dần trở nên dồn dập hơn, người đàn ông nhẹ nhàng cởi từng nút chiếc áo của cô gái, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng đã hơi nhô ra của cô, đôi môi với những đường nét rõ ràng cắn nhẹ vành tai của cô gái, si mê gọi, 'Y Y, tiểu Họa Nhi của anh...'

'Ưm...' Cô gái nhiệt tình đáp lại thâm tình của người đàn ông; nhanh chóng cởi ra những trói buộc trên người, người đàn ông quỳ gối giữa hai chân bị tách ra của cô gái, như một vị vua kiêu ngạo tuần tra lãnh địa của mình, tinh tế đánh giá từng tấc da thịt, từng đường cong mỹ miều của cô gái rồi âu yếm hôn lên từng tấc da thịt mượt mà kia...

Thân thể cô gái khẽ run lên, người đàn ông chậm rãi xoay người, hai tay chống hai bên sườn cô gái, nhẹ nhàng trầm người xuống, từng động tác đều hết sức dịu dàng như cô là một búp bê bằng sứ dễ vỡ vậy...

Nhiệt tình như lửa thiêu đốt cả hai, tiếng thở dốc cùng tiếng ngâm nga không khống chế được lan tràn khắp gian phòng...

'Nghị... nhẹ chút... nhà gỗ...' Giọng có chút lo âu của cô gái vang lên giữa những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

'Ừ, anh biết... Họa Nhi, tiểu Họa Nhi của anh ...'

Đêm yên tĩnh vô cùng, ánh trăng ôn nhu chiếu vào cửa sổ, toàn bộ thế giới trong một khắc này đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại đôi nam nữ vong tình hòa nhịp cùng nhau trong một bản tình ca tuyệt vời.