Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 76: Tình vẫn còn đây (4)




'Y Y, hôn anh một cái!' Khóc nức nở, Lâm Y không để ý nơi khóe môi của người đàn ông độ cong càng sâu, hắn thấp giọng thì thầm bên tai cô.

Lâm Y sửng sốt, đầu gác trên bả vai hắn ngẩng lên nhìn gương mặt anh tuấn kia ... Thế nào ... thế nào mà giờ phút này còn nghĩ đến chuyện đó? Đang lúc ngẩn người chợt thấy đôi mày người đàn ông nhíu chặt lại, chừng như rất đau đớn, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: 'Y Y, ngay cả một nụ hôn cuối cũng không muốn cho anh sao?'

Lâm Y nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, ngậm lệ chậm rãi cúi xuống, đôi môi anh đào nhẹ nhàng phủ lên đôi môi với những đường nét rõ ràng kia, học theo hắn, nhẹ nhàng áp xuống, nước mắt cũng rớt xuống theo mang theo một vị mằn mặn, hai chiếc lưỡi dây dưa triền miên như không muốn chia lìa ...

Tay Lãnh Nghị vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái, không một tiếng động kéo cô vào trong ngực mình, môi hắn bắt đầu dành thế chủ động, dây dưa với Lâm Y không rời ...

Một vài người đi ngang qua con đường hẻo lánh kia kinh ngạc nhìn một đôi nam nữ đang nằm hôn nhau nóng bỏng bên vệ đường. Aaa! Hiện giờ lưu hành kiểu này sao? Lại còn nữ nằm trên ...

Một ông lão vừa nhìn vừa lắc đầu: 'Thời thế thay đổi thật rồi ... thời thế thay đổi thật rồi ...'

Từ phía xa truyền đến tiếng còi hụ của xe cứu thương, tiếng còi càng lúc càng gần, Lâm Y rốt cuộc cũng rời khỏi Lãnh Nghị, giống như vừa thấy được hy vọng, vội vàng kêu lên: 'Xe cứu thương đến rồi! Xe cứu thương đến rồi!'

Khóe môi Lãnh Nghị lại câu lên, hắn xoay người đứng dậy, kéo tay Lâm Y chạy: 'Y Y, chúng ta chạy nhanh lên ...'

Còn chưa kịp phản ứng lại với những gì vừa xảy ra, Lâm Y bị Lãnh Nghị loạng choạng kéo đi, cô ngẩng đầu lên thấy ngực hắn đỏ thẫm không kìm được chau mày gọi lớn: 'Lãnh Nghị, anh chảy máu kìa ... đừng chạy!'

Lãnh Nghị không để ý đến tiếng kêu thất thanh của cô, cứ kéo tay Lâm Y chạy mãi. Chừng như hiểu ra điều gì, mặt Lâm Y sầm xuống, giãy mạnh tay Lãnh Nghị ra, tức tối nói: 'Lãnh Nghị ...'

'Y Y, không phải máu ... là sốt cà chua ...' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, tay cứ kéo chặt tay cô không chịu buông.

'Anh anh anh ...' Lâm Y tức đến toàn thân phát run, mắng không nên lời, lắp bắp hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: 'Vô lại!' Nhưng chân cô vẫn chạy không ngừng, theo sau Lãnh Nghị chạy mãi chạy mãi ... Chiếc xe cứu thương đó là mình gọi, giờ phát hiện là bị gạt, không chạy thì làm thế nào?

Chạy xa thật xa rồi hai người mới từ từ ngừng lại, Lâm Y ngoảnh đầu lại nhìn, thấy chiếc xe cứu thương vẫn còn đậu ở đó, đèn báo hiệu trên xe không ngừng lóe sáng ...

Lâm Y mệt muốn đứt hơi, cô đứng đó thở hổn hển thật lâu. Lãnh Nghị vươn tay về phía cô, muốn ôm cô đi nhưng Lâm Y đã tức giận lùi lại, tay chỉ thẳng vào hắn, giọng nói vẫn còn đứt quãng vì mệt: 'Anh ... anh ... đừng qua đây ... bằng không tôi ... thật sự cả đời này cũng không muốn ... gặp lại an ...'

Chính ngay lúc này, vừa hay có một chiếc taxi chạy qua, Lâm Y vội chạy về phía đó, vừa chạy vừa vẫy tay: 'Taxi ...'

Thấy Lâm Y đã chui vào trong xe, Lãnh Nghị không đuổi theo nữa, hắn lấy điện thoại ra, nói đơn giản: 'Xe ...'

Tối nay thật tốt, chí ít hắn đã rất chắc chắn trong lòng cô gái kia có hắn, yêu hắn, vậy là đủ rồi!

Lâm Y tức giận đùng đùng mở cửa bước vào nhà, Lâm Dung đang ngồi nơi phòng khách xem tivi nhìn thấy con gái vừa trở về, trên người toàn là vệt máu tươi bà sợ đến mất hồn, vội nhỏm dậy kêu lên thất thanh: 'Y Y, sao nhiều máu thế này?'

'Là sốt cà chua!' Lâm Y lớn tiếng trả lời, trong giọng nói có chút nghẹn ngào. Tên Lãnh Nghị kia thật đáng ghét, suốt ngày cứ đùa bỡn với cô! Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dung, Lâm Y xông vào phòng, "phanh" một tiếng sập mạnh cửa lại, xông thẳng vào phòng tắm ...

Một lát sau chuông cửa reo lên, đoán chắc là Lãnh Nghị trở về nên Lâm Dung vội đi mở cửa, cửa vừa mở thì đã thấy Lãnh Nghị xông vào, trên thân cũng toàn là vết máu, ừm, à, không phải, là sốt cà chua!

'Dì, Y Y đã về rồi phải không?' Lãnh Nghị vừa hỏi vừa phóng về hướng phòng của Lâm Y, hắn đẩy nhẹ nhưng cửa đã khóa trái, Lãnh Nghị chỉ đành đứng ngoài vừa gõ vừa gọi: 'Y Y, mở cửa ...'

'Lãnh Nghị, hai đứa con làm gì vậy?' Lâm Dung đứng bên cạnh sốt ruột hỏi.

'Không có gì đâu dì, chúng cháu chỉ đùa một chút thôi ... đây chỉ là sốt cà chua, mượn của đoàn làm phim mà thôi!' Lãnh Nghị vội lên tiếng trấn an Lâm Dung rồi lại tiếp tục gõ cửa.

'Lãnh Nghị, cháu đi tắm trước đi, tắm xong rồi lại nói chuyện với Y Y sau!' Lâm Dung bình tĩnh nói, hai người trẻ tuổi này cũng nên ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng rồi ...

'Dạ được!' Nghĩ tới nghĩ lui cũng đúng, Lãnh Nghị đáp lời bà rồi đi về phía phòng sách nhỏ nơi hắn ngủ lấy quần áo ...

Lâm Y tắm rửa xong ngồi bên cạnh giường, vẫn còn tức giận không thôi, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa của Lãnh Nghị: 'Y Y, mở cửa!' Lâm Y vẫn ngồi yên bất động ...

Lại một lúc nữa, ngoài cửa rốt cuộc đã yên tĩnh trở lại, sau đó lại vọng đến tiếng của Lâm Dung: 'Y Y, mở cửa cho mẹ!'

Đôi mắt đen láy của Lâm Y chớp lên, vẫn chần chừ do dự, mãi đến khi Lâm Dung lại lên tiếng thúc giục thì cô mới ngoan ngoãn đứng dậy mở cửa cho mẹ mình.

Lâm Dung đi vào phòng, sau lưng bà là Lãnh Nghị, bà vỗ nhẹ vai Lâm Y: 'Y Y, nói chuyện với Lãnh Nghị cho đàng hoàng đi ... có lời gì cứ nói cho hết, không thể chiến tranh lạnh mãi được!'

Lâm Y lẳng lặng quay trở lại giường ngồi xuống, Lâm Dung mỉm cười bước ra khỏi phòng, chu đáo khép cửa lại ...

Lãnh Nghị cười cười chậm rãi bước đến, dè dặt ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, hơi cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn đang xụ xuống kia nhưng Lâm Y chỉ liếc hắn một cái rồi xoay người sang hướng khác, không thèm để ý đến hắn.

Lãnh Nghị cười cười, lại đứng dậy đi về phía bên kia của Lâm Y ngồi xuống, vẫn nhìn mặt cô đăm đăm, nhỏ giọng gọi: 'Y Y ... anh chỉ muốn biết em có còn yêu anh hay không thôi!'

'Không yêu!' Lâm Y tức giận nói.

'Ách, vừa nãy em còn nói yêu anh kia mà!' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, thong thả nói.

'Vừa nãy là vừa nãy!' Lâm Y tức tối trừng hắn, 'Anh cứ luôn xem tôi là đồ ngốc, đùa vậy vui lắm đúng không?'

Mắt Lãnh Nghị đầy ý cười vẫn ghim trên mặt cô, nhỏ giọng nói: 'Y Y, anh không đùa vói em ...' Tối nay tâm tình hắn đặc biệt tốt ...

'Anh còn nói là không đùa bỡn tôi sao! Tối nay giả vờ chết còn không nói, nói chuyện trước kia đi ...' Lâm Y phẫn nộ ngắt lời Lãnh Nghị, nước mắt đã bắt đầu tràn ra khóe mi, cô nỗ lực đè nén sự tức giận lẫn tủi hổ như sóng triều cuồn cuộn ập đến, 'Trước đó lần đầu tiên đến trường đại học H anh đã nhận ra tôi rồi mà không nói! ... Anh rõ ràng biết là tôi, còn cùng tôi làm giao dịch, gạt tôi lên giường! ... Anh ... còn gạt tôi ... nói muốn bắt cóc Lãnh Nghị ...'

Lãnh Nghị nhớ ngày đó mình chỉ muốn trêu cô một chút, nói muốn bắt cóc Lãnh Nghị nào ngờ cô lại tin là thật, tức tốc đi tìm Lãnh Nghị; Lại nhớ tối nay lúc giả vờ bị trúng đạn, Lâm Y đã sốt ruột và sợ hãi đến mức nào ... Cô quan tâm hắn như vậy, Lãnh Nghị thầm cảm thấy rất vui vẻ, khóe môi không tự chủ được hơi câu lên.

Nhưng khóe môi hơi nhếch lên của hắn cũng không qua khỏi mắt Lâm Y, cô càng tức đến điên người, ngay cả giọng cũng trở nên lắp bắp: 'Anh ... anh còn cười được ... vui lắm phải không ... đồ xấu xa! Đáng ghét!'

Càng nói càng tức, Lâm Y rốt cuộc không khống chế được bổ về phía Lãnh Nghị tay chụp vào gương mặt tuấn tú của hắn, cổ của hắn, ngực của hắn, vừa đấm vừa khóc, tay chân miệng đều dùng hết, vừa mắng vừa cào vừa đá ...

Tự biết mình đuối lý, Lãnh Nghị chỉ dám né một chút đôi tay đang chụp về phía mặt mình, dù sao đó cũng là mặt tiền, bị cào rách thì làm sao gặp người ... còn những chỗ khác thì tùy cô muốn làm sao thì làm ... ừm, chỉ cần cô trút hết cơn giận thì tốt rồi!

Da thịt người đàn ông này cũng cứng thật, đánh hắn, đá hắn, rốt cuộc là ai đau hơn? ... Lâm Y rốt cuộc cũng đánh mệt nhưng vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, cuối cùng còn nhấc chân hung hăng giẫm xuống ...

Nhìn thấy người đàn ông ngày thường bá đạo lạnh lùng, uy nghiêm lúc này lại ngoan ngoãn ngồi yên chịu đòn, trên cổ, trên cánh tay khắp nơi đều có dấu cào của cô, có chỗ còn bị rách da tươm máu ...

Lâm Y mới vô lực ngồi tựa vào thành giường thở dốc ...

Thấy Lâm Y hết hơi hết sức ngồi tựa vào thành giường không thèm để ý đến hắn, khóe môi Lãnh Nghị lại câu lên, hắn chậm rãi dời sát qua, hai tay đưa trước mặt cô, 'Còn muốn đánh nữa không? Hay muốn cào? Muốn cắn?'

Lâm Y vừa tức vừa buồn cười, cô hung hăng gạt đôi tay đang bày trước mặt mình ra, giọng vẫn lạnh như băng: 'Cách tôi xa một chút!'

'Y Y ...' Lãnh Nghị sờ sờ vết trầy nơi cổ, giọng vẫn dịu dàng: 'Đánh đủ rồi, trút giận cũng xong rồi thì đừng tức giận nữa, nghe anh giải thích ...'