Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc

Chương 18




Từ ngày hôm đó, cuộc sống của Ngô Đồng trở nên rối loạn.

Tất cả hợp đồng đầu tư của cô đều gặp vấn đề. Những công trình ở TC bị tuồn ra ngoài, công ty coi việc này là điều không thể chấp nhận được, vì thế liền cách chức Ngô Đồng. Tài sản trong ngân hàng của cô bị đóng băng, Ngô Vũ ở bên kia cũng không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng ba mẹ cô cũng biết chuyện. Hai ông bà bán hết của cái lấy tiền cứu giúp con.

Lần thứ hai lên tòa, tình trạng kinh tế của Ngô Đồng vô cùng thê thảm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô đã phá sản. Hướng Tá chỉ biết an ủi, không đề cập đến chuyện thắng thua.

Quả thực Lệ Trọng Mưu muốn bức cô đến bước đường cùng!

Hộ chiếu, thẻ căn cước… Tất cả giấy chứng nhận đều đã chuẩn bị xong xuôi, Ngô Đồng từ tòa án bước ra, cô đi thẳng đến trường đón Đồng Đồng tan học. Chị Mã Lệ luống cuống tay chân, Ngô Đồng lo lắng gọi điện đặt vé máy bay, Đồng Đồng ngây thơ cảm thấy sợ hãi. Thằng bé đang muốn hỏi Ngô Đồng thì cô tắt điện thoại. Ngô Đồng vội ôm lấy con trai: “Chúng ta lập tức quay về Nam Kinh.”

“Bây giờ ạ?” Đồng Đồng giật mình. Ngô Đồng gọi cho Ngô Vũ.

Mẹ của cô nghe máy.

Ngô Đồng sửng sốt một chút rồi chậm rãi nói: “Mẹ, hôm nay con với Đồng Đồng về Nam Kinh…”

Mẹ của cô so với cô còn gấp gáp hơn: “Đồng Đồng (Ngô Đồng), mẹ vội lắm, có chuyện gì về nhà rồi nói sau.”

Ngô Đồng gần như ngững thở, những chuyện này bao giờ mới kết thúc đây?

“Có việc gì thế mẹ?”

Lúc này đầu óc cô không thể suy nghĩ được gì, nghe mẹ cô kể: “Một hai câu không ní rõ được đâu, công ty anh con bị người ta đến siết nợ, anh con bị thương, giờ mẹ đang ở bệnh viện. Thôi nhé…”

“Anh bị sao thế mẹ? Có nặng không…”

Trả lời cô là những âm thanh ồn ã.

Ngô Đồng đứng đó, ngoài chán nản thì không còn gì khác.

Điện thoại trong tay cô lại vang lên, rung liên hồi.

Đồng Đồng cúi đầu xuống, càng lúc càng thấp, ấm ức: “Mẹ, mình đi luôn ạ? Không chào tạm biệt ai ạ? Khả Khả này, còn có, còn có ba nữa…”

Chữ ‘ba” của con trai như tiếng sét đánh vào người Ngô Đồng, hành lí trong tay cô rơi xuống đất, quần áo bên trong tung ra. “Đó không phải là ba con! Nếu con muốn theo người đó thì đừng nói chuyện với mẹ nữa.”

Đồng Đồng trợn tròn mắt, hít sâu, thằng bé sợ hãi không dám động đậy.

Bình tâm lại, trên thân thể cô như bị người ta xé toạc ở chỗ nào, miệng vết thương ấy nhói lên từng cơn.

Đôi mắt Đồng Đồng từ từ đỏ bừng, nước mắt trào ra, Ngô Đồng cuối cùng cũng biết nơi cô đau đớn nhất là đây, chính là đứa con trân quý của cô, tại sao cô có thể tức giận với con trai cô chứ? Sao cô có thể…

Hận thằng bé?

Ngô Đồng cuống quýt ngồi xổm xuống, ôm chặt con: “Mẹ sai rồi, mẹ không nên mắng con…”

Từng giọt nước mắt ấm ức của Đồng Đồng rơi trên ngực cô, xót xa như tim cô vậy.

Rất đau, rất đau, cơn đau lan xuống toàn thân. Cô ôm chặt con trai hơn.

Lau đi nước mắt của Đồng Đồng, vẫn chưa giải quyết được gì. Ngô Đồng tự nhủ, tự làm tự chịu, chính cô sẽ chấm dứt chuyện này.

**********************************

Hôm đó cô không về Nam Kinh mà hẹn Hướng Tá.

Đến một quán cà phê yên ắng, hương cà phê thơm phức vấn vít quanh mũi Ngô Đồng.

Hướng Tá đẩy cửa đi vào, chỉ liếc mắt một cái anh đã nhận ra người phụ nữ mảnh khảnh.Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất thu hết vào tầm mắt anh.

Ngô Đồng tiến lên phía trước, cô đã gọi tới ba cốc cà phê, chiếc cốc thứ tư cô cũng uống sắp cạn.

Hướng Tá vừa ngồi xuống, cô nhìn thẳng anh, nói: “Bao giờ phiên tòa tiếp theo mở? Bao giờ phía bên kia cử người tới hòa giải?”

“Hiện tại tâm trạng em không tốt, việc này nói sau, để tôi đưa em về nhà.”

Ngô Đồng ngồi im, không nhúc nhích: “Anh giúp tôi giục bọn họ xuất hiện đi.”

Anh đặt tay lên tay cô: “Trở về ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.”

“Tôi hỏi anh bao giờ họ xuất hiện?”

Sự quan tâm của anh, cô làm như không thấy, còn cáu lên với anh.

Cô vừng thoát khỏi tay Hướng Tá, anh nhanh chóng giữ chặt lấy cô, bàn tay cô lạnh toát đánh thẳng vào trái tim anh. Tâm trí anh mịt mù, không tìm được lời nào để nói với cô.

Cảm giác vô lực nuốt trọn Hướng Tá: “… Em đừng thế này.”

Cô vô thanh vô thức cùng tay anh đối kháng, móng tay cô đâm vào mu bàn tay anh, Hướng Tá đau đớn nhưng tay anh càng siết chặt hơm.

Giờ đây anh nói gì cũng không thể lọt nổi tai Ngô Đồng.

Vì thế anh cũng trầm mặc.

Đột nhiên cô thấy rất phẫn hận. Cúi người xuống, cô há mồm cắn vào tay anh. Như là mối hận ngàn năm, khớp hàm cô càng siết chặt.

Anh không động đậy, cuối cùng vẫn là cô buông ra trước.

Ý thức được hành vi vừa rồi quá ngây thơ, cô thấy đầu tóc mình bù xà bù xù còn tay anh gần như chảy máu, cô đành cười xòa: “Tôi xin lỗi…”

Anh tình nguyện nhìn cô khóc, chứ không muốn nhìn cô cười thế này.

Hướng Tá ôm lấy cô. Lúc này, rốt cuộc Hướng Tá cũng biết mình nên nói gì: “Ngô Đồng, khóc đi.”

Cô giãy khỏi anh, nhưng anh nhanh hơn. Cô chưa từng bị người khác che chở như vậy, cô không chịu nổi.

Vốn dĩ cô nên đẩy anh ra.

Nhưng từ khóe mắt cô, lệ nóng chảy dài theo hai gò má.

Cô thật sự rất mệt mỏi.

Tay cô đặt trên vai anh, cô không kìm chế được nữa.

Vạt áo sơ mi trước ngực Hướng Tá dần thấm ướt, Hướng Tá khẽ vỗ lưng cô.

Khi cô cảm thấy bất lực nhất, nước mắt đã chảy ngược vào trong tim. Khi không ai an ủi cô, cô học được cách kiên cường.

Anh hiểu hết.

Lại không biết làm thế nào.

Loại cảm giác này càng khiến cho người ta tuyệt vọng.

Chỉ hy vọng người phụ nữ này đừng thêm bất hạnh: “Có nhớ không, tôi từng nói rồi, bả vai của tôi, em muốn mượn lúc nào cũng được.”

“…”

“…”

“Vì sao không phải là anh?”

Khi trái tim cô bắt đầu yêu, vì sao không phải là anh?

Hoặc là, bất kì ai khác cũng được….

*******************************

Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Đồng đến Lệ thị, nhưng là lần đầu tiên cô được mời vào trong.

Bởi lần này cô đến đây nói với nhân viên lễ tân: Tôi tìm Lệ tổng, muốn bàn chuyện thay đổi quyền giám hộ.

Người tiếp cô không phải là Lâm Kiến Nhạc, mà là trợ lí tổng giám đốc. Anh ta mời cô chờ vì tổng giám đốc đang họp.

Phòng tổng giám đốc không bóng người, Ngô Đồng thấy một tờ báo, trên đó có ảnh chụp cô và Hướng Tá đang ôm nhau ở quán cà phê, lại còn cho lên trang bìa.

Người phụ nữ này là ai đây? Ánh mắt cô ta ngoài yếu ớt chính là tuyệt vọng.

Ngô Đồng sờ sờ mặt mình, thì ra khi Hướng Tá thấy cô, bộ dáng của cô là thế này.

Hôm nay cô trang điểm, che đậy tin thần hoảng loạn bên trong, ít nhất cũng không quá dọa người.

Tờ báo trong tay bị giật mất.

Ngô Đồng ngẩng đầu, Lệ Trọng Mưu ném tờ báo sang một bên, khuôn mặt anh lạnh lùng.

Vẻ tiều tụy khắc sâu nơi chân mày khóe mắt chẳng lừa nổi anh, Lệ Trọng Mưu liếc mắt, ngồi xuống: “Nói đi.”

Anh chờ cô ra điều kiện.

“Tha cho anh trai tôi.”

“Đồng Đồng thì sao?”

Lấy con trai ra làm giao dịch, Ngô Đồng thấy tìm thật ghê tởm.

Cô chán nản từ bỏ tôn nghiêm của bản thân — nắm chặt tay: “Tôi cần quyền thăm hỏi, anh không thể đưa con ra nước ngoài. Tôi ở HongKong với Đồng Đồng ba tháng. Ba tháng sau tôi sẽ rời khỏi đây.”

“Không được.” Lệ Trọng Mưu gảy điếu thuốc, dựa vào lưng ghế, thản nhiên nhìn cô: “Ngay lập tức.”

“Bây giờ anh đâu thể mang thằng bé được ngay, khi Đồng Đồng nháo loạn, chỉ sợ anh ứng phó không kịp. Trong ba tháng này, tôi có thể giúp con quen thuộc với cuộc sống có anh. Qua kì nghỉ hè, tôi sẽ đi.”

Cô học được thông minh, biết nên nói thế nào, anh cự tuyệt vô tác dụng.

Lệ Trọng Mưu chau mày, ảnh chụp trong tờ báo thật nhức mắt.

Tại sao còn có người đàn ông có thể tin tưởng nước mắt của cô?

Tại sao sáng nay anh nhìn thấy tấm ảnh đó, ánh mắt anh rất lâu không rời ra được?