Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 100: Chính văn hoàn




Mười một năm sau.

Biệt thự Slytherin.

Snape đang ngồi trên ghế đọc sách, tuy đã gần tháng chín nhưng nhiệt độ không khí vẫn duy trì trên mức 30 độ.

Snape hiếm khi không vào tầng hầm làm độc dược, mà ở trong phòng khách đọc sách.

Harry đang ngồi trên sàn nhà, nhìn Snape, rồi đọc báo chí có liên quan tới Quidditch.

Tuy mấy ngày hôm trước cậu vừa mới đi xem trận đấu Quidditch kia nhưng cậu cũng không ngại đọc báo lần nữa, nhìn xem lời bình, dù sao bên trong cũng có rất nhiều truyện cười mà.

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, không bao lâu cửa đã bị đá văng.

“Ba ba, cha, chúng con nhận được thư nè.” Một đứa trẻ giơ cao bức thư nói, phía sau cậu nhóc, một đứa nhỏ bộ dáng giống hệt, chẳng qua so với cậu nhóc thì đứa trẻ sau có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Collis, lễ nghi của con.” Snape đang đọc sách giương mắt nhìn thoáng qua đứa nhỏ nôn nóng, khó chịu nói.

Collis phanh gấp, ủy khuất nhìn Snape.

“Được rồi Sev, đừng nghiêm khắc như vậy.” Harry chậm rãi đứng lên, “Collis, nào.”

Collis ủy khuất chạy tới chỗ cha.

“Cha à, con chỉ là muốn chia sẻ niềm vui vì nhận được thư thông báo thôi mà.” Cậu nhóc bĩu môi, ủy khuất nói.

“Chúng ta rất vui, Collis à.” Harry sờ sờ đầu Collis, nhìn một đứa con trai khác đứng cạnh mình không nói gì nhưng trong mắt không giấu được hâm mộ.

Cậu cười khẽ kéo cậu nhóc qua, ôm vào lòng, “Kleist, thật vui vì con nhận được thư thông báo.”

Mặt Kleist thoáng đỏ, cậu nhóc khẽ nói, “Cám ơn cha.”

“Ngày mai gọi ba đỡ đầu các con, chúng ta đi Hẻm Xéo mua đồ, dù cách khai giảng còn một ít thời gian nhưng chuẩn bị sớm một chút vẫn tốt hơn.”

Hai đứa trẻ gật gật đầu.

“Tốt lắm Collis, có lẽ hai con muốn gửi thư cho ông ngoại bà ngoại chứ?”

“Con đi ngay!” Collis lập tức nhảy dựng lên, kéo anh trai mình lên tầng hai.

“Nói nhỏ một chút, đừng đánh thức Serena.” Harry vội vàng kêu.

“Em sẽ chiều thằng bé hư mất.” Sau khi chúng lên tầng hai, Snape kéo cậu đến cạnh mình, đặt cằm trên đầu Harry, chậm rãi cọ.

“Chiều thằng bé hư không phải em, là hai người.” Harry bĩu môi.

Collis và Kleist chính là đôi song sinh sinh ra ở bệnh thất năm ấy, hai nhóc trung hòa vẻ ngoài xuất sắc của Harry và Snape, ngược lại không hướng về ai. Hai anh em giống nhau như đúc, chẳng qua Kleist kế thừa tính cách của Snape, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, theo cách nói của Ron chính là cứng ngắc như Snape.

Mà Collis, nói là cậu nhóc kế thừa tính cách của Harry còn không bằng nói cậu nhóc kế thừa tính cách của Harry khi mất trí nhớ.

Hoàn toàn là tính tình trẻ con – được rồi, cậu nhóc vốn là trẻ con, nghịch ngợm một chút cũng không đáng trách, nhưng cùng là anh em, tính cách hai đứa khác xa như vậy, thật sự làm người ta khó hiểu.

Mà Collis lại có ba đỡ đầu e ngại thiên hạ không loạn là Ron cưng chiều, có ông ngoại Godric tính tình trẻ con, ai có thể nói Collis chứ?

Ngay cả Salazar cũng cưng thằng bé.

Không phải nói Kleist không tốt, nhưng so với Collis nghịch ngợm thì mọi người theo bản năng lo cho thằng bé, mà ngay cả Harry và Snape cũng biết cô công chúa nhỏ Serena còn trầm ổn hơn Collis nhiều.

“Hừ.” Snape khẽ hừ một tiếng.

Harry buồn cười nắm tay anh, “Sev, em rất hạnh phúc.” Cậu khẽ nói.

Snape cúi đầu nhìn cậu.

Ở góc độ này anh không thấy gương mặt Harry, nhưng anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu.

Anh sờ sờ đầu Harry, không nói gì.

Harry không cam lòng ngẩng đầu, kéo anh xuống, bá đạo ấn một nụ hôn bên môi anh, “Mau nói anh cũng rất hạnh phúc!”

Snape dở khóc dở cười nhìn cậu, “Ừ, ta cũng rất hạnh phúc.” Cuối cùng anh vẫn thỏa mãn nguyện vọng của Harry.

Harry hừ hừ mà cười cười.

Ngày hôm sau, vì con gái Serena phát sốt, Harry không dẫn hai đứa con của mình đi Hẻm Xéo, chuyện này do ba đỡ đầu của bọn nhỏ ôm đồm.

Tuy nói Kleist và Collis là song sinh, nhưng ba đỡ đầu của hai đứa không phải là cùng một người, ba đỡ đầu của Kleist là Draco, mà ba đỡ đầu của Collis là Ron. Lúc đầu, Snape cũng không đồng ý để hai đứa nhỏ chưa tốt nghiệp làm ba đỡ đầu cho con mình, trên thực tế, Dyers càng thích hợp trở thành ba đỡ đầu của đứa nhỏ, nhưng vì Harry kiên trì nên đành phải để Ron và Draco làm ba đỡ đầu của tụi nhỏ.

Không thể không nói khi mà tính cách bọn nhỏ còn chưa hiện ra Harry sắp xếp ba đỡ đầu cho hai đứa rất phù hợp với tính cách của chúng. Dù là song sinh nhưng hai đứa lại không giống tính nhau, theo lời Godric thì chính anh cũng không dám để Kleist tiến vào Gryffindor, tính cách đứa nhỏ này quá rõ, Gryffindor không dám nhận cậu nhóc.

Còn Collis, ngược lại Godric ủng hộ cậu nhóc vào Slytherin.

Phải biết, năm đó khi Harry tới thời không của họ, cũng là vào Slytherin, tuy nói tính cách Gryffindor của Harry quá rõ nhưng thi thoảng Slytherin nhận một đứa nhỏ hoạt bát cũng không phải là chuyện gì xấu không phải sao?

Để Collis vào làm sinh động không khí Slytherin cũng tốt.

Đương nhiên, giây tiếp theo sau khi Godric nói ra câu đó, anh không thể không chạy tới Phòng Yêu Cầu ngồi xổm một tuần.

Không có Harry và Snape cũng không ảnh hưởng nhiệt tình của bọn nhỏ, khi tối về, gia tinh bao lớn bao nhỏ cất đồ vật lên bàn, Harry vừa thấy đã cảm nhận chắc Filch cần về hưu trước thời hạn – đương nhiên, ở giới Muggle, kỳ thật Filch đã sớm qua tuổi về hưu rồi.

“Ai giúp thằng bé mua?” Harry vô lực nói.

“Chú Ron ạ.” Kleist thản nhiên trả lời.

“Sao không ngăn chú lại?” Mấy thứ này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng theo tính cách con trai, Harry biết rõ mấy thứ này không thể nào phát huy theo tính bình thường của chúng được.

“Cha à, Collis rất vui.” Kleist trả lời.

Harry không còn lời nào để nói.

Sev còn nói mình làm hư Collis, trên thực tế, cưng Collis nhất vẫn là cái tên nhóc trước mắt này, từ nhỏ đến lớn, chuyện rắc rối Collis dặp không phải tìm anh trai nhà mình chịu tiếng xấu cho sao? Cũng không thấy Kleist không vui gì.

“Thôi thôi, cất kỹ mấy thứ đi, đừng để ba ba con thấy.” Sev đang ở trên dỗ Serena uống thuốc, tình huống của Serena không tốt lắm, tâm trạng của Sev cũng không tốt, đừng để bị Sev tóm mới được.

Kleist gật đầu, dẫn em trai dọn một đám nguyên vật liệu đùa dai lên tầng.

Harry vô cùng chắc chắn, Hogwarts lại sắp có một tên làm giáo sư đau đầu.

Nhiều năm trước, là bốn người James, nhiều năm sau là hai người Fred, mà không chừng về sau, chắc sẽ là hai đứa nhóc này.

Haizzzz.

Harry lắc đầu, khe khẽ nở nụ cười, họ luôn có con đường của mình, không phải sao?

***

Ngày một tháng chín.

Cạnh sân ga tàu tốc hành Hogwarts, Harry sửa sang lại quần áo cho con trai, nhẹ nhàng hôn lên trán, “Trên đường cẩn thận, chỉ mong khi chúng ta gặp lại các con, gương mặt con vẫn đẹp.”

“Không sao cưng à, dù con làm gì trên tàu, cha con cũng không biết đâu.” Godric một bên vô lương tâm cười nói.

“Ông ngoại…” Collis nhìn bốn người đột nhiên xuất hiện, vui vẻ lao lên.

Hai năm trước, sau khi Hogwarts “được chỉnh đốn tương đối” bốn người sáng lập vừa lòng gật đầu, rồi sắp xếp tốt người nối nghiệp liền rời khỏi Hogwarts Tuy theo thời đại phát triển, xã hội Muggle càng lúc càng phồn vinh, rất nhiều rừng rậm nguyên thủy đã biến mất, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của họ với sinh vật huyền bí.

Bọn họ mạo hiểm rất nhiều nơi, mệt rồi tạm thời ở giới Muggle một thời gian, hưởng thụ cuộc sống, rồi lại tới nơi khác mạo hiểm, một năm hiếm khi trở về một lần.

Tuy Harry đã mở ra biệt thự Slytherin nhưng Salazar cũng không đề nghị để một trong hai đứa song sinh kế thừa dòng họ này.

“Dòng họ này không cần phải tiếp tục.” Salazar thản nhiên nói với Harry, “Ngàn năm trước, nên hủy diệt theo gia tộc Gryffindor rồi.”

Harry tôn trọng ý của Salazar.

Nhưng không ngờ, pháp thuật lại vẫn làm tên đệm của đôi song sinh có dòng họ Slytherin, mà ngay cả Salazar cũng không rõ.

Mà Rowena thông minh cũng chỉ thần bí cười cười, “Pháp thuật hiểu được tình cảm con người, nó sẽ kéo dài mối tình cảm này.” Cô nhìn Harry, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhưng, Harry cảm thấy mình hiểu được ý cô.

Thật ra cậu không muốn Slytherin cứ thế mà biến mất, nên pháp thuật tôn trọng cậu.

“A, cục cưng đáng yêu của ông.” Godric ôm lấy Collis, hôn hôn gò má cậu nhóc, “Rất vui vì con sắp gia nhập đại gia đình Hogwarts.”

“Cám ơn ông ngoại.” Collis hôn trả Godric, “Ông ngoại, con nghĩ các ông không kịp trở về.”

Khi họ nhận được thư thông báo đã muộn, gửi thư cũng vài ngày sau mới nhận được hồi âm, không ngờ Godric bọn họ có thể gấp rút trở về.

“Collis và Kleist nhà chúng ta đến trường, sao chúng ta không đến chứ?”

Kleist đến trước mặt họ, Sarah sờ sờ đầu cậu nhóc, lộ ra chút hiền hòa.

“Ông ngoại,” Collis kéo quần áo Salazar.

Salazar quay đầu nhìn cậu nhóc.

“Ba ba nói không cho con đi Slytherin gây họa cho mọi người.” Collis có chút ủy khuất nói.

Sự khác nhau giữa các Nhà ở Hogwarts biến mất, không còn ai lo lắng mình sẽ bị phân đến “Nhà phù thủy hắc ám” hay là “Nơi tập trung bọn ngốc” nữa, mọi người tôn trọng sự lựa chọn của bọn nhỏ, lắng nghe đề nghị của Mũ Phân Loại. Tuy rằng trong xã hội vẫn không ít người khinh thường phù thủy hắc ám, không ít người khinh thường huyết thống ngoài máu trong, nhưng họ đều biết, mọi chuyện này đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

“Đừng để ý.” Salazar nói khẽ với cậu nhóc.

“Ba ba con mạnh miệng nhưng mềm lòng, cùng lắm thì anh ta cấm túc con vài buổi, có cha con mà, tại sao con phải sợ chứ?” Godric cười trêu nói.

Lúc này, tiếng còi tàu tốc hành vang lên.

“Bọn nhỏ, các con phải lên tàu.” Harry nói.

Collis hôn mỗi người quan tâm cậu nhóc một cái, “Ông ngoại bà ngoại, ba ba, cha, chúng con đi.”

Harry cũng hôn cậu nhóc một cái, rồi kéo con trai cả của mình, “Chăm sóc cho em trai con, cũng phải chăm sóc bản thân, biết không?”

Kleist gật đầu,trong mắt người khác cậu nhóc vẫn luôn luôn trưởng thành không cần người khác lo lắng, nhưng cha sẽ không bởi vậy mà mặc kệ cậu nhóc.

“Được rồi, các con lên xe đi.” Harry đưa chúng đến cửa xe, chúng vội vàng đi lên, chỉ chốc lát sau, cửa xe đóng lại.

Tuy biết buổi tối vẫn có thể gặp cha mình, nhưng Collis vẫn thò đầu ra, vẫy vẫy tay với Harry.

Đến khi tàu đi xa, không thấy bóng dáng, Snape mới kéo Harry qua, “Chúng có con đường của mình.” Anh khẽ nói với Harry.

Harry gật gật đầu, lau nước mắt trên khóe mi.

Mỗi người đều có con đường riêng của mình, tiến vào Hogwarts, chính là một sự khởi đầu mới.

Cậu tin, bọn nhỏ của cậu có thể đi trên con đường vui vẻ thuộc về mình.

Rất lâu sau đó, đợi mọi người đi hết, bốn người Salazar cũng rời đi không làm phiền họ, Snape khẽ nói bên tai Harry, “Harry, chúng ta cũng nên đi.”

Harry mỉm cười gật đầu, “Được.”

Bọn nhỏ có tương lai của mình, mà họ, cũng có con đường cần tiếp tục phải đi.

Câu chuyện của họ vẫn còn tiếp tục, mà con họ sẽ tạo ra một đoạn đường mới.

Thời gian trôi qua, cuộc sống chắc chắn càng thêm vui vẻ…

– Toàn văn hoàn –