Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 4: Cầm thú dữ mỹ nam




Mạt La Đế Quốc nằm ở phía tây nam Quang Minh đại lục, đế đô nằm ngay trung tâm kéo dài khắp mọi hướng của đế quốc. Thương nhân tập trung nhiều nhất trong thành, làm cho đế quốc phồn vinh hưng thịnh và có một danh tiếng không ai sánh được.

Trường bán đấu giá Huy Hoàng, nằm ở khu đông của đế đô, là một trường đấu giá ngoài trời. Do danh tiếng nơi này rất lớn, lại được mở tại đế đô phồn hoa này, không chỉ có người ở đế đô, mà ngay cả người ở trấn chung quanh thành đều thích tới đây bán đấu giá vật phẩm của chính mình. Điều đó khiến cho nơi này cả ngày luôn diễn ra các cuộc bán đấu giá. Ngay cả giữa đêm việc bán đấu giá vẫn được tiến hành.

Diệp Phong đi thẳng đến trường bán đấu giá, phát hiện một việc rất hài hước. Chỉ cần hắn đi qua địa phương nào, cư dân nơi đó đều đồng loạt trốn đi như trốn tránh ôn thần. Chỉ còn lưu lại mấy tên lưu manh, nhao nhao xu nịnh.

Trường đấu giá đang vẫn đang hoạt động, một biển người đang chen chúc nhau, khiến cho nơi đây ngay cả giọt nước cũng không lọt qua.

Tuy nhiên khi Diệp Phong vừa đi đến, bọn họ lập tức giật mình, lùi lại nhường đường và không quên đánh tiếng với những người bên cạnh. Nhất thời những âm thanh đó đều lan truyền cả khu vực.

Đám đông vừa nghe được Lôi Ân Nam tước đến, lập tức quay đầu lại nhìn.

"Ai, các người xem, đúng là cầm thú Nam tước! Không nghĩ được hắn lại có thể hồi phục nhanh như thế. Cư dân đế đô lại gặp tai ương rồi!"

"Hừ, ngươi muốn chết à, nếu để cầm thú Nam tước nghe được, hắn nhất định sẽ lột da ngươi đó!"

Nhìn thấy Diệp Phong chậm rãi tiến tới trường đấu giá, người xem ở phía trước đều lui lại nhường đường, xung quanh mọi người đều nhỏ giọng nghị luận.

"Khó trách thường nghe người ta nói, nơi cầm thú đến, nhất định là người lẫn vật rời xa, hôm nay ta đã được chứng kiến rồi. Cầm thú quả thực so với ôn dịch còn đáng sợ hơn!"

Chung quanh đài bán đấu giá có một số ghế dành cho quý tộc. Tại một ghế đối diện đài bán đấu giá, có một người vẫn quay lưng về phía Diệp Phong và Ba Nhĩ. Nam tử tóc vàng mặc trang phục quý tộc màu trắng đó phát lên một trận cười nhạo khinh thường.

"Mẹ nó, tên hỗn đản này có phải là muốn chết?!" Ba Nhĩ nghe tiếng lập tức nhận ra ý tứ trong đó, phẫn nộ chỉ vào nam tử mắng to.

"Ồ? Muốn chết ư? Có một chút! Nhưng mà ngươi có khả năng giết chết ta sao?" Nam tử tóc vàng vẫn cười nhạo khinh thường như không có gì. Từ chỗ ngồi đứng lên, y xoay người nhìn về phía Ba Nhĩ và Diệp Phong.

"Ngươi, hắn ……" Ba Nhĩ thấy rõ dung mạo của nam tử tóc vàng, lời chửi mắng chưa kịp phát ra, thì toàn bộ nuốt lại trong bụng, sắc mặt trở nên khó coi hơn.

Bởi vì nam tử tóc vàng chính là đoàn trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Mạt La đệ nhất mỹ nam tử, cao lớn anh tuấn, mới hai mươi ba tuổi, Phỉ Long – Chiêm Mỗ Tư.

Bên trái chỗ ngồi Phỉ Long có một vị tuyệt sắc mỹ nhân mặc trường y màu tím, cũng đứng lên với y, nhìn về phía Ba Nhĩ và Diệp Phong, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Mỹ nhân tóc màu xanh dài xỏa ngang vai, mắt phượng mày ngài, mũi dọc dừa môi anh đào, da vẻ trắng nõn như tuyết, song phong trước ngực đầy đặn, đôi mắt phượng long lanh như nước, khoát lên một thần sắc vũ mị nhè nhẹ.

"Hắc hắc, đây không phải là Phỉ Long đoàn trưởng sao? Hôm nay như thế nào lại thanh nhàn, đi đấu khẩu với hạ nhân? Ngươi không sợ mất hình tượng sao?"

Diệp Phong giờ đây là Lôi Ân, vô luận Lôi Ân trước kia làm bao chuyện xấu, Diệp Phong cũng không nhịn được Phỉ Long tại trước mặt mọi người hạ nhục mình.

Phỉ Long có phần bất ngờ không rõ, cái tên Lôi Ân này trước kia thường tránh mặt y, hôm nay lại dám lớn mật như thế, cùng y nói chuyện, không nhịn được cười nhạo: "Nam tước đại nhân khẩu khí hôm nay so với trước kia khác rất nhiều a! Đã thấy ta vậy mà không có lập tức li khai, có phải do bị thiết thư trên trời rơi xuống làm lớn lá gan ra không?"

Đám người chung quanh cùng mỹ nhân bên cạnh Phỉ Long, nghe xong hắn nói, đều cố gắng nhịn cười.

Diệp Phong quan sát đám người chung quanh cùng mỹ nhân tỏ ý xem thường bản thân hắn, cười lạnh: "Trước kia ta luôn thấy chó điên, đương nhiên muốn chạy rồi. Ai, Phỉ Long đoàn trưởng, vị mỹ nhân này là tình nhân của ngươi phải không? Không tồi, không tồi, Phỉ Long đoàn trường thật có nhãn quang. Chẳng biết Lị Na công chúa biết việc này sẽ nghĩ như thế nào?

"


Lị Na công chúa dáng người vừa lùn vừa mập, tướng mạo khó có thể chấp nhận. Vậy mà quốc vương lại cực kì thương, muốn gả cho tên Phỉ Long anh tuấn này.

Tuyệt sắc mỹ nhân nghe được bốn chữ Lị Na công chúa, nhíu mày nhìn về phía Phỉ Long, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn.

Phỉ Long vẫn bị Lị Na công chúa theo sát, có thể xem là nỗi sỉ nhục lớn nhất của chính y. Giờ phút này nghe được kẻ thù không đội trời chung hèn nhát này lại dám dưới sự theo dõi của nhiều người mà làm nhục y, trong lòng giận dữ, hừ lạnh một tiếng: "Lôi Ân, ngươi không có gia giáo, là tên cầm thú chuyên ỷ thế hiếp người. Hôm nay ta vì tất cả những người bị ngươi ức hiếp, đòi lại công đạo!"

"Được, Phỉ Long đoàn trường là thật tuyệt, giết cầm thú này đi!" Cũng không biết ai cầm đầu, đám người chung quanh nhất thời truyền ra liên tiếp tiếng kêu la, nhưng mà nhưng tên la hét đó lại không dám lộ mặt ra.

Diệp phong nghe tiếng mắng của Phỉ Long, cùng với âm thanh phụ họa của đám người chung quanh, khinh bỉ chỉ vào Phỉ Long mắng to: "Phỉ Long, ngươi thật mẹ nó đúng là ngụy quân tử! Rõ ràng ngươi vì ta bị nói đến nỗi đau của ngươi mà muốn đánh nhau với ta, không cần tại đây giả bộ nói cái gì là vì mọi người đòi công đao. Mẹ nó, thật sự đạo đức giả, phì!"

"Tốt, tốt lắm, Lôi Ân, ngươi hôm nay rất có khí phách!" Phỉ Long bị Diệp Phong chửi mắng mắt lộ hận ý, đưa tay ý bảo mỹ nhân bên cạnh ý lui về phía sau.

Đám người chung quanh thấy Phỉ Long và cầm thú Nam tước muốn đánh nhau, sợ gặp phải phiền toái, lập tức bắt đầu lui về phía sau, rất nhanh chóng tạo cho hai người bọn họ một khoảng đất trống chừng trăm mét vuông.

"Phỉ Long đoàn trưởng giết cầm thú, Phỉ long đoàn trưởng cố lên!"

"Phi Long đoàn trưởng tất thắng!"

Một ít người trong đám thống hận Lôi Ân có gan lớn, không ngừng cỗ vũ.

Người phụ trách nơi đấu giá nhìn thấy tất cả mọi người đều chú tâm xem náo nhiệt, đành phải tạm dừng cuộc đấu giá lại, trong lòng cảm thấy mơ hồ. Không hiểu được hai người bọn họ vì cái gì mà lại khích động như vậy?

"Thiếu… Thiếu gia, chúng ta lần này ra ngoài không có dẫn theo hộ vệ a!" Ba Nhĩ khẩn trương đứng ở bên cạnh Diệp Phong nhỏ giọng nhắc nhở. Y không thể ngờ được, thiếu gia nhát gan này lại có thể can đảm công khai mắng Phỉ Long.

Diệp Phong nghe vậy cũng không nói gì, phất tay ra lệnh cho Ba Nhĩ lùi về phía sau, một mình hắn đối mặt với Phỉ Long cao lớn và anh tuấn!

Kỳ thật hắn cũng không biết giờ thực lực của chính hắn hiện tại như thế nào, nhưng mà hắn còn có Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ. Hắn chắc rằng, nếu đánh không lại thì cũng có thể chạy, để sau này tìm biện pháp chỉnh tên Phỉ Long. Bởi vì hắn từng là một người cho tới giờ chưa hề chịu thiệt.

Phỉ Long nhìn Diệp Phong với thái độ khinh thường, trong trí nhớ của hắn, tên tiểu tử đối diện này ngay cả người cường tráng bình thường đánh không lại, quát: "Tên súc sinh ỷ thế hiếp người kia, hôm nay ta muốn cho ngươi biết cái gì là muốn sống cũng được, muốn chết cũng không xong!"

"Tốt, để xem ai là tên súc sinh ỷ thế hiếp người?" Diệp Phong nhìn Phỉ Long rồi đáp lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Thiếu trang chủ, súc sinh ỷ thế hiếp người là ngươi…." Phỉ Long mở miệng mắng, nhưng phát hiện có cái gì không đúng, nổi giận bước đến để giáo huấn Diệp Phong.

Vừa đúng lúc, có một cái đầu đỏ, là một trung niên cao lớn mặt một bộ đồ quý tộc màu đen, đột nhiên từ đám người nhảy ra, cầm kiếm chắn trước người Diệp Phong