Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

Chương 2: Chủ trì công đạo




Tuy rằng trên thế gian rất ít sự công bình, nhưng không phải là không có.

Có lẽ ông trời không đủ sức ban phát công bình cho cả thế gian vốn rất nhiều cảnh bất công.

Còn may là có Lão Bá.

Nếu có chuyện bất công muốn nhờ đến Lão Bá thì vị đó sẽ không làm người ta thất vọng.

Lão Bá không mang nghĩa đen là bá phụ nhưng người ta vẫn thường dùng cái tên đó một cách trân trọng và trìu mến, còn có sự tin cậy nữa.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người.

Họ biết rằng mình gặp cảnh ngộ uất ức nào, Lão Bá đều vì họ mà giải quyết.

Họ tôn kính, tin cậy Lão Bá như đối với một người cha.

Lão Bá giúp đỡ họ, yêu thương họ mà không có bởi yêu cầu gì.

Nhưng chỉ cần Lão Bá yêu cầu, không ai tiếc bất cứ thứ gì mình có, kể cả tính mạng.

Một tên trượng phu Phương Ấu Tần nào đó, vị thê tử ngoại tình cậy vào thế lực rất lớn của tên tình lang mà công khai thách thức và nhục mạ chồng mình ư?

Hắn nghĩ đến chuyện nhờ Lão Bá bênh vực.

* * * * *

Trương lão đầu đứng bên giường nhìn nhi nữ độc nhất của mình nằm thiêm thiếp như sắp chết, nước mắt trào ra.

Lão là một tá điền cô độc không một tấc đất cắm dùi quanh năm làm thuê cho kẻ khác, cày cấy ruộng người, thu hoạch cho người.

Tài sản duy nhất của lão là túp lều nát và một nhi nữ.

Đó là nguồn an ủi duy nhất trong suốt cuộc đời tối tăm của lão.

Vì thế Trương lão đầu quý nhi nữ hơn cả sinh mạng của mình.

Nhưng bây giờ bảo bối của lão bị người chà đạp trông không còn ra hồn người nữa.

Từ tối qua khi cô được lão bế về, cô đã ngất đi, mãi tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại lần nào.

Làn da trắng ngần bị bầm dập đầy những vệt xanh tím, lộ hết ra ngoài bộ y phục bị xé rách bươm, mắt bị đánh thâm quầng, khắp người đầy máu.

Ngay cả chiếc cằm tròn trịa cũng bị đánh vỡ.

Tuy không biết nhi nữ đã gặp chuyện gì, nhưng Trương lão đầu không dám nghĩ đến.

Khi ra khỏi nhà để đi gánh nước thuê, cô ta vẫn xinh đẹp hồn nhiên, vui vẻ, vẫn nuôi hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thế mà lúc trở về đã biến thành kẻ thân tàn ma dại.

Trước khi ngất đi, cô ta cố sức nói ra được hai tên người. Hai kẻ súc sinh.

Trương lão đầu hận không được tự tay mình lột da chúng.

Đương nhiên lão không thể làm được điều đó.

Giang Phong và Giang Bình là quý khách Từ gia bảo. Phụ thân chúng với lão Bảo chủ Từ Thanh Công vốn là huynh đệ vong niên.

Huynh đệ họ Giang cũng là tráng sĩ hữu danh trên giang hồ, đã từng dùng tay không đánh chết hổ.

Từ đại bảo chủ là người được tiếng công minh, nhất định lần này sẽ vì nữ nhi mà chủ trì công đạo.

Trương lão đầu hy vọng như thế, vì dựa vào sức mình thì không bao giờ có thể phục thù.

Từ đại bảo chủ mặt đỏ bừng đứng trước mặt huynh đệ họ Giang, tay áo phất cao, tựa hồ sắp đập chết hai tên thiếu niên súc sinh đó.

Giang Phong và Giang Bình cúi đầu, có hết sức làm ra bộ sợ hãi.

Tên sư đệ Giang Bình còn cúi xuống nhìn vào mủi giầy mình mới nhuộm một ít tiết gà, cố sức để khỏi cười thành tiếng.

- Đồ súc sinh! Quân chó đẻ!

Trương lão đầu thầm rủa, cố nén để khỏi liều mạng vào cắn xé hai tên thú vật dâm ác kia, vì tin rằng Từ đại bảo chủ tất sẽ trừng trị đích đáng.

Giọng Từ Thanh Công vang lên rất nghiêm khắc:

- Có phải các ngươi đã làm việc ấy không? Nói thật đi!

Giang Phong gật đầu.

Giang Bình cũng gật đầu.

Từ Thanh Công tức giận quát:

- Không ngờ các ngươi lại làm chuyện đó. Phụ thân các ngươi đã dạy bảo thế nào? Chẳng lẽ các ngươi quên cả? Ta là huynh đệ của phụ thân các ngươi, chí ít cũng giúp ông ấy giáo huấn các ngươi. Có chịu phục không?

Giang Phong đáp:

- Phục!

Từ Thanh Công dịu ngay nét mặt, thở dài nói:

- Các ngươi hành động tàn ác như vậy, nhưng đã nhận sai, thế là được. Trẻ tuổi thường phạm sai lầm, biết mình sai tức là sẽ sửa chữa. May rằng Trương cô nương bị thương chưa đến nỗi nghiêm trọng...

Trương lão đầu chợt thấy đầu óc tối sầm lại, không còn nghe Từ Thanh Công nói gì sau đó nữa.

Nó bị thương còn chưa nghiêm trọng ư? Hủy đi hạnh phúc của một đời bởi hai tên súc sinh đó, thậm chí chết đi còn đỡ thống khổ hơn... Vết thương đó suốt đời không bao giờ bình phục, thế mà nói không nghiêm trọng?

Từ Thanh Công tiếp:

- Ta hỏi các ngươi, sau này còn làm như thế nữa không?

Mặt Giang Phong tươi lên.

Hắn biết tấn kịch sắp kết thúc.

Giang Bình đáp:

- Không dám

Từ Thanh Công phán:

- Niệm tình các ngươi mới sai phạm lần đầu và đã nhận sai, lần sau nếu tái phạm ta quyết không tha. Phạt các ngươi bảy ngày lao công, mỗi ngày tiền công ba lạng. Số tiền đó trả cho Trương cô nương để chữa thuốc.

Sau đó vỗ bàn quát:

- Ta nhắc lại, nếu tái phạm ta quyết không dung tình!

Trương lão đầu thấy huyết khí sôi lên, tựa hồ đứng không vững.

Mỗi ngày ba lạng tiền công, bảy ngày vị chi là hai mươi mốt lạng.

Số tiền đó với Giang gia chỉ là sợi lông, đổi lấy hạnh phúc suốt đời của nữ nhi lão...

Còn bất công nào hơn thế?

Giang gia huynh đệ bước đi, tới trước mặt lão còn cố ý đưa mắt nhìn đầy khiêu khích.

Trương lão đầu từng chịu nhiều khổ nhục, nhưng đây là mối khổ nhục lớn lao nhất, là nỗi căm uất muốn kêu thấu tận trời.

Lão từng quen bị người khác khinh khi, nhục mạ, nhưng lần này không còn khống chế nổi bản thân, chộp ngực áo Giang Bình quát lên:

- Ta cũng có hai mươi một lạng bạc. Đưa mẹ ngươi tới đây, chị ngươi tới đây ta cũng sẵn sàng!

Giang Phong trừng mắt nhìn lão, nhưng không động thủ.

Trương lão đầu đánh túi bụi vào ngực Giang Bình nhưng hắn vẫn trơ ra như cột đá.

Hai tên gia đinh chạy tới kéo Trương lão đầu ra, đẩy giúi người lão ngã bò xuống đất.

Lão nuốt lệ, biết rằng cả lần này cũng bị người khác làm nhục.

Từ Thanh Công sầm mặt nói:

- Nếu nữ nhi ngươi không quyến rũ chúng thì huynh đệ chúng cũng không làm chuyện đó. Nếu không thì sao chúng không đối với những hài tử khác như với nữ nhi ngươi? Bởi vì trong vùng này còn có nhiều thiếu nữ khác.

Rồi vung tay quát:

- Mau về giáo huấn con gái hư hỏng của ngươi đi, chớ làm náo sự ở đây!

Trương lão đầu giận trào lên cổ muốn ói máu.

Lão về nhà, nhìn nhi nữ lần nữa rồi treo sợi dây thừng lên xà nhà.

Lão tự hận mình vô dụng, đã không báo thù cho nhi nữ, cũng không tìm được chỗ giải quyết bất công, đành giương mắt nhìn nhi nữ ngọc nát hoa rơi, còn tự mình chịu ôm nỗi khổ nhục.

- Ta sống làm gì nữa? Thà chết còn hơn...

Lão với tay cầm nút thòng lọng đưa vào cổ, nhưng đột nhiên nhìn vào góc nhà, ở đó để một sọt dưa và nho.

Hàng năm sau mùa thu hoạch, lão nhận tiền công thường mua một ít dưa và nho ngon nhất để biếu một người biểu lộ sự tôn kính và ái mộ.

Người đó là Lão Bá.

Trương lão đầu nhớ tới người đó, nỗi khổ nhục đột nhiên tiêu thất.

Vì lão tin tưởng rằng người đó nhất định giúp mình đòi công đạo.

Đó là người duy nhất trong đời lão tin cậy.

Và chỉ có Lão Bá, không còn ai khác.

* * * * *

Thất Dũng Sĩ là bảy thiếu niên can đảm, đầy sức sống.

Chỉ là chúng chưa hiểu hết ý nghĩa của hai từ can đảm.

Chúng dám nói tất cả những gì mình muốn nói, dám làm tất cả những việc chúng muốn làm.

Chúng cho rằng như vậy là dũng cảm mà không biết rằng nhiều khi trở thành ngu ngốc.

Đại ca của Thất Dũng Sĩ là Thiết Thành Cương.

Thiết Thành Cương cũng giống như sáu huynh đệ khác của mình về tính cách, chỉ khác một chỗ là nó không hoàn toàn là đứa cô nhi, còn có một người thân thích, nhưng vẫn thích lưu lãng ngoài cuộc đời.

* * * * *

Mùa thu là mùa săn bắn.

Hôm đó Thiết Thành Cương dẫn sáu tên huynh đệ của mình đến săn thú ở khu rừng phía đông.

Mới bắn được một con hươu, một sơn miêu và hai con thỏ thì chợt phát hiện thấy sau núi phát hỏa, ngọn lửa bốc rất cao.

Thiết Thành Cương xác định đám cháy xuất phát từ Vạn Cảnh sơn trang ở hậu sơn.

Trang chủ Vạn Cảnh sơn trang Đoàn Tứ Gia là cậu của Thiết Thành Cương.

Thất Dũng Sĩ bỏ dở cuộc săn, chạy về nơi phát hỏa.

Quả nhiên Vạn Cảnh sơn trang đã xảy ra hỏa hoạn.

Thế lửa hừng hực, thế nhưng không thấy ai cứu hỏa, thậm chí bảy tám chục người trong Vạn Cảnh sơn trang không có người nào chạy loạn trong đám cháy.

Thất Dũng Sĩ xông pha vào các nơi đang bốc lửa nhưng không còn gì cứu được nữa.

Toàn bộ người của Vạn Cảnh sơn trang gồm bảy mươi chín nhân mạng già trẻ lớn bé đều cháy thui trong lửa.

Đoàn Tứ Gia chết ngay trong đại sảnh, vũ khí tùy thân của ông là ngọn Lê hoa ngân thương bị gãy làm đôi, mũi thương cắm ngay giữa ngực mình.

Nhưng tay Đoàn Tứ Gia không cầm cán thương mà nắm chặp lại, hình như đang giữ chặt vật gì trong đó.

Vật gì khiến Đoàn Tứ Gia giữ chặt như vậy, đến chết vẫn không chịu buông?

Không ai biết!

Hiển nhiên Đoàn Tứ Gia bị sát hại, nhưng vĩnh viễn ông không còn nói cho ai biến tên hung thủ.

Ông chết mà không nhắm được mắt.

Thiết Thành Cương nhìn trân trân khuôn mặt đã biến dạng của cậu mình, nhìn hai bàn tay còn nắm chặt đến nỗi gân nổi lên như con rắn và không bảo sao gỡ ra được vì gân cốt đã cứng lại.

Nó cố sức nuốt xuống nỗi căm hận và đau thương đã trào lên cổ.

Nó quỳ xuống, cố sức gỡ bàn tay của người cậu đang nắm chặt, hy vọng lấy được vật trong đó chứng minh hành tích của kẻ sát nhân nhưng không sao gỡ ra được.

Khí huyết đã đông cứng, xương cũng rắn lại như đá.

Lửa cháy phủ khắp đại sảnh, táp cả vào người Thiết Thành Cương làm mặt mũi tóc tai nó cháy sém, hai mắt đỏ ngầu rực lửa.

Sáu tên huynh đệ đứng bên ngoài nhìn nó đầy lo lắng, lên tiếng giục:

- Ra nhanh đi!

Thiết Thành Cương bỗng nghiến chặt răng, đột nhiên rút đao chém đứt hai bàn tay của người cậu xấu số bỏ vào túi rồi lao ra cửa.

Sáu tên huynh đệ sững người vì kinh ngạc.

Một tên hỏi:

- Nếu ngươi muốn biết trong bàn tay giấu vật gì nhưng không gỡ được thì mang luôn cả thi thể cửu cửu ra ngoài này có hơn không?

Thiết Thành Cương đáp gọn:

- Để hỏa táng tốt hơn!

Thông thường không bao giờ nó giấu huynh đệ mình điều gì. Nhưng lần này nó không thể nói rõ dự định của mình.

Nó biết rằng sắp đến phút quyết định của đời mình.

Không phải là dự cảm mà nó suy đoán rằng hôm nay không thể mang thi thể cậu mình ra khỏi đám lửa, thậm chí tính mạng của mình còn khó giữ được.

Nó khoát tay ra hiệu cho sáu tên huynh đệ lùi về.

Một tên ngạc nhiên hỏi:

- Đành bỏ mặc mọi chuyện ở đây sao?

Thiết Thành Cương lặng lẽ gật đầu.

Tên khác tiếp:

- Chúng ta ít nhất cũng nên truy xét xem ai đã hạ độc thủ chứ?

Thiết Thành Cương không đáp, đưa mắt nhìn về phía môn.

Có ba người đã vào giữa tiền viện.

Ba người đều bận đạo y màu lam nhạt, cùng đeo trường kiếm tua vàng, tuổi trên dưới lục tuần, râu bạc phơ phất.

Ba vị đạo nhân này từ lâu không màng thế sự, tất không phải là hung thủ.

Nhưng đã từ lâu không màng thế sự, sao bỗng dưng tới đây?

Là cứu tinh bất ngờ?

Nhưng tất cả đều đã muộn.

Thiết Thành Cương chợt sầm mặt lại.

Nhưng một tên huynh đệ của nó mừng rỡ nói:

- Hoàng Sơn tam hữu đã tới. Chỉ cần có ba vị tiền bối này thì việc gì chẳng giải quyết xong.

Đúng ba vị đạo nhân là Hoàng Sơn tam hữu, pháp hiệu là Nhất Thạch, Nhất Vân và Nhất Tuyên.

Tuy họ xuất gia, nhưng không xuất thế.

Trong giang hồ tuy biết Hoàng Sơn tam hữu kiếm pháp thần diệu mà luôn vì người đòi công đạo.

Vì thế nhiều thiếu niên hiệp khách coi Hoàng Sơn tam hữu là thần tượng.

Thất Dũng Sĩ cũng không ngoại lệ.

Chúng vội tiến ra nghênh đón, cúi người cung kính thi lễ.

Vẻ mặt của Nhất Thạch, Nhất Vân và Nhất Tuyên đều nặng nề, giống như những đám mây đen thường che phủ trên núi Hoàng Sơn.

Nhất Tuyên đạo nhân chợt hừ một tiếng:

- Các ngươi thật to gan!

Nhất Vân mắt lóe tia độc địa, thêm lời:

- Ta biết các ngươi xưa nay thường gây chuyện càn quấy. Nhưng không ngờ dám gây chuyện tày đình này!

Thất Dũng Sĩ, trừ Thiết Thành Cương nghe nói đều biến sắc.

Không phải chúng hoảng sợ mà uất ức.

Một tên hỏi:

- Chúng tôi làm gì? Ba vị tiền bối đã lầm, không phải chúng tôi gây nên vụ hỏa hoạn này.

Sự thật, nếu muốn chúng cũng không đủ sức, vì Đoàn Tứ Gia võ công cao cường, thủ hạ của ông có tới chục người, võ công đều không kém Thất Dũng Sĩ.

Nhất Tuyên phát nộ, gầm lên:

- Các ngươi còn dám chối nữa sao?

Nhất Vân tiếp:

- Không phải các ngươi làm thì ai vào đây nữa? Trên đao thương các ngươi còn chưa khô vết máu kìa!

Quả nhiên trên binh khí chúng có vết máu, nhưng đó là máu thú chứ không phải máu người.

Với nhãn lực của Hoàng Sơn tam hữu, há không nhận ra sự khác biệt đó?

Hơn nữa cách chúng không xa còn xác của mấy con thú vừa săn được.

Sáu tên huynh đệ đều thấy oan ức.

Nhưng Thiết Thành Cương lại rất bình tĩnh.

Nó đã liệu trước việc này, bởi thế mới chặt phăng hai bàn tay của người cậu ruột.

Nhất Tuyên trừng mắt hỏi:

- Các ngươi còn nói gì nữa?

Thiết Thành Cương chợt lên tiếng:

- Chúng tôi biết ai đã làm chuyện này. Nhưng đừng hòng các vị uy hiếp gì thêm...

Nhất Tuyên lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Vậy ngươi muốn gì?

Thiết Thành Cương đáp:

- Chỉ cần ba vị thả chúng tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không hở bất cứ điều gì về vụ này.

Nhất Thạch lộ vẻ sát cơ, đanh giọng:

- Không được bỏ sót tên nào. Giết!

Mới được nửa câu, Nhất Thạch đạo nhân đã phát kiếm.

Vừa nói xong câu thì một trong Thất Dũng Sĩ đã bị chém làm đôi.

Thất Dũng Sĩ liên kết là do nghĩa khí và lòng quả cảm, không có ai hèn nhát.

Chỉ cần một tên bị giết là tất cả máu sôi hiện lên, bất chấp tình thế, bất chấp lực lượng đối phương mạnh bao nhiêu, không ai lùi bước.

Hiển nhiên chúng quá rõ không phải là đối thủ của Hoàng Sơn tam hữu nhưng chúng không lùi bước vì chúng không sợ chết.

Đã không thể giữ được cái quý giá là sự sinh tồn thì chẳng cần gì phải tỏ ra sợ hãi trước cái chết.

Đột nhiên Thiết Thành Cương lao mình vào biển lửa.

Nó lâm trận mà tẩu thoát không phải là sợ chết. Chỉ là không cam chịu chết một cách bất minh bất bạch như thế.

Nó biết rằng nếu cả mình cũng chết thì Thất Dũng Sĩ sẽ mang một vết nhục không sao tẩy rửa được, là hung thủ tàn sát Vạn Cảnh sơn trang, còn hung thủ thật sự thì mãi mãi ung dung thoát khỏi sự nghi ngờ.

Nó biết rõ Hoàng Sơn tam hữu tuyệt đối không để nó hoặc bất cứ vị huynh đệ nào khác thoát chết, bởi thế mới lao mình vào biển lửa.

Đó là hy vọng duy nhất thoát chết, mặc dù hết sức mong manh.

Cũng là hy vọng duy nhất lấy lại thanh danh cho Thất Dũng Sĩ và vạch mặt tội nhân.

Nhất Thạch đạo nhân gào lên:

- Đuổi theo! Không được để hắn thoát! Năm tên này một mình ta đối phó cũng dư sức.

Dứt lời vung kiếm.

Lại thêm một nạn nhân lìa trần.

Ánh kiếm tiếp tục tung hoành.

Lại thây rơi, máu đổ nhưng không một tiếng kêu than.

Nhất Tuyên và Nhất Vân cũng xông vào biển lửa.

Đám cháy càng khốc liệt.

Râu tóc hai tên đạo sĩ bén lửa, nhưng chúng vẫn xông vào, dùng kiếm và chưởng đánh bật những thanh xà cháy rực rơi vào người.

Người ta nói rằng Hoàng Sơn tam hữu là thần tiên thế ngoại, sống như nhân vật dã hạc, chưa thấy cuồng hận như thế bao giờ.

Chẳng lẽ chỉ vì giết mấy hài tử mà Hoàng Sơn tam hữu không kể đến thanh danh của mình?

Nhất Tuyên nói:

- Thiết Thành Cương! Huynh đệ của ngươi đang bị giết. Chẳng lẽ ngươi để mặc? Ngươi là thứ bằng hữu gì vậy chứ?

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng lửa cháy rần rật.

Nhất Vân nóng không chịu nổi, kêu lên:

- Chúng ta hãy ra khỏi đây. Dù sao hắn cũng không chạy thoát.

- Đúng thế.

Cho dù Thiết Thành Cương không bị hỏa thiêu thì cũng táng mạng dưới kiếm của Hoàng Sơn tam hữu.

* * * * *

Ngọn lửa tàn dần.

Hoàng Sơn tam hữu lật kỹ từng đống than, đếm số tử thi bị ngọn lửa thui cháy đen, co quắp.

Nhất Thạch hỏi:

- Tất cả bao nhiêu tử thi?

- Bảy mươi chín.

Nhất Thạch lẩm bẩm một lúc rồi nói:

- Thiết Thành Cương vẫn chưa chết.

Nhất Tuyên gật đầu:

- Chính thế! Toàn bộ Vạn Cảnh sơn trang vừa đủ bảy mươi chín nhân mạng.

Nhất Thạch nghiến răng:

- Hắn nhất định phải chết!

Nhất Tuyên gật đầu.

Cả ba vị đạo nhân một lần nữa truy tìm trong đống lửa vẫn còn cháy âm ỉ.

Vẫn là bảy mươi chín tử thi.

Nhất Tuyên tìm thấy một cửa địa đạo, nói:

- Chỉ sợ hắn đã tẩu thoát theo đường này.

Nhất Vân thêm:

- Hắn là thân thích của Đoàn lão Tứ, đương nhiên từng ở đây và biết cả mật đạo này.

Nhất Thạch là lão đại, ra lệnh:

- Truy tìm!

Nhất Tuyên tán thành:

- Đương nhiên! Dù hắn tới tận chân trời góc biển cũng không thể để hắn tẩu thoát.

* * * * *

Thiết Thành Cương nấp trong một bụi gai rậm rạp, không dám nhúc nhích.

Trên mình nó đầy thương tích, rất nhiều vết bỏng, ba ngày không ăn uống gì, đầu váng mắt hoa, khát khô cả cổ.

Nhưng cố căng mắt cảnh giới, không để ngất đi.

Nó phải uống sương đêm trên lá cho đỡ khát.

Vì nó biết mình đang bị săn đuổi.

Không chỉ Hoàng Sơn tam hữu mà cả Hổ Lâm đại hiệp Triệu Hùng cũng đã huy động toàn bộ môn hạ đệ tử truy tìm nó.

Hổ Lâm đại hiệp Triệu Hùng là bằng hữu của phụ thân nó.

Khi Thiết Thành Cương chạy tới đây, nó định bụng nhờ Triệu Hùng bảo vệ, cầu ông ta chủ trì công đạo.

Nhưng Triệu Hùng thà tin lời Hoàng Sơn tam hữu còn hơn tim vào cô nhi của bằng hữu mình.

May nó phát hiện kịp thời thần tình của Triệu Hùng tỏ ra khác thường, nếu không đã táng mạng dưới kiếm của Hoàng Sơn tam hữu.

Đến cả Hổ Lâm đại hiệp Triệu Hùng còn không tin thì nó thử hỏi có ai tin?

Trên giang hồ có nhân vật nào vì bảo vệ nó mà dám đắc tội với Hoàng Sơn tam hữu.

Thiết Thành Cương mặt đầy bùn đất, nước mắt thấm ướt cả lớp bùn khô cứng, làm nó nhão đi.

Nó là thiếu niên kiên cường chưa từng khóc vì sợ hãi.

Nhưng lúc này nó thương tâm và tuyệt vọng.

Nó bị oan khuất. Sáu tên huynh đệ của nó hàm oan mà chết.

Hai bàn tay cháy khô của cậu nó vẫn nằm trong túi, giữ chặt lấy chứng cứ.

Nhưng nó không thể đưa ra chứng cứ cho người khác xem để minh oan cho mình và kết tội hung thủ.

Vì không ai đủ tín nhiệm đối với nó.

Chắc có người mang chứng cứ đó đem tới trình bày với Hoàng Sơn tam hữu nhờ chủ trì công đạo, và số người đó không ít.

Nhưng Thiết Thành Cương quá hiểu làm như thế tất chết không có đất chôn.

Gió đêm mang tới tiếng chó hoang gầm rú.

Chắc rằng chúng tranh giành xương thịt của nạn nhân xấu số ở Vạn Cảnh sơn trang.

Có cả sáu tên huynh đệ của Thiết Thành Cương nữa.

Nó hiện tại không bằng một con chó. Thống khổ, đói khát, lạnh lẽo và không ai giúp đỡ.

Nó trở mình.

Trên trời ngàn sao nhấp nháy.

Những vì sao thường mang đến cho người ta những hy vọng.

Nó đột nhiên nhớ tới một người:

- Lão Bá!

Trên đời giả sử có một người duy nhất làm nó tin tưởng thì đó là Lão Bá.

Chỉ có vị đó, không còn ai khác.

* * * * *

Vũ Lão Đao là tiêu đầu của Trấn Vũ tiêu cục.

Nhi tử độc nhất của lão là Tiểu Vũ đã năm sáu ngày không ăn uống gì, chỉ thỉnh thoảng thều thào hai tiếng:

- Đại Đại...

Đại Đại là tình nhân của Tiểu Vũ.

Hai người đã thề non hẹn biển, nhưng bị người ta rẽ thúy chia uyên.

Phụ thân của Đại Đại nợ tiền của một vị cự phú là Vạn Bằng Vương, tên này bắt Đại Đại về làm nô tỳ để xiết nợ.

Trong mắt nhiều người thì Vạn Bằng Vương là một vị thần.

Thậm chí hắn còn hơn thần thánh vì vóc dáng cao lớn hơn, bộ dạng cũng uy vũ hơn, và tay hắn vung lên khiến phong vân cũng đổi sắc.

Vũ Lão Đao tuy là tiêu đầu nhưng võ học và thế lực đều kém xa Vạn Bằng Vương.

Nhưng chẳng lẽ để mặc nhi tử độc nhất của mình tàn tạ mà chết?

Lão đành nhẫn nhục đến cầu xin Vạn Bằng Vương được chuộc Đại Đại về làm dâu.

Nhưng Vũ Lão Đao được đáp lại bằng sự khinh miệt tàn bạo, đành trở về với thương tích đầy mình và lòng thù hận.

Lão có thể chịu đựng đau đớn và khổ nhục, nhưng chẳng lẽ chịu giương mắt nhìn nhi tử chết dần?

Lão vô cùng tuyệt vọng, nghĩ đến cái chết.

Đúng lúc đó thì Vũ Lão Đao nhận được một tấm thiệp của người bằng hữu từ thời niên thiếu.

Tuy tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng Vũ Lão Đao vẫn xưng hô vị bằng hữu đó như mọi người: Lão Bá.

Đó là tấm thiệp mời lão tới dự sinh nhật.

Tấm thiệp khơi lên niềm hy vọng trong lòng Vũ Lão Đao.

Lão hận mình tại sao không đến Lão Bá từ trước. Trên thế gian chỉ có người đó mới là cứu tinh của nhi tử mà thôi.

Và không còn ai khác.

Lão Bá tên thật là Tôn Ngọc Bá.

Rất ít người biết rõ Tôn Ngọc Bá là dạng người như thế nào và ông ta làm việc gì.

Nhưng bất cứ ai gặp khó khăn, ai chịu điều gì uất ức đều tìm đến cầu ông giúp.

Ông không hề từ chối, cũng không hứa qua loa cho xong chuyện.

Chỉ cần ông nhận lời thì cho dù việc trọng đại thế nào ông cũng gác sang bên, bởi vì không muốn làm người khác thất vọng.

Người ta không báo đáp ông điều gì, chỉ cần tự coi mình là bằng hữu.

Lão Bá làm thế vì thích thành toàn cho người khác, ghét cảnh bất công, như người nông phu ghét cỏ dại, như người trồng rau ghét sâu bọ.

Tuy Lão Bá không mong người khác báo đáp, nhưng vẫn có những vật phẩm hàm ân được bí mật mang tới.

Niềm tự hào và nỗi vui lớn của ông là được mọi người cung kính và trìu mến gọi mình là Lão Bá.

Ông thích cách xưng như vậy, coi đó là điều vinh hạnh lớn lao nhất của cuộc đời.

Ngoài nỗi say mê giúp đỡ người khác, ông còn thú vui nữa là trồng hoa.

Trang viện của Tôn Ngọc Bá trồng rất nhiều hoa, bốn mùa đều ngát hương và khoe sắc rực rỡ.

Bây giờ là mùa cúc nở rộ.

Bởi thế Tôn Ngọc Bá tiếp khách của mình ở Cúc Hoa viên.

Khách nhân đến từ nhiều nơi khác nhau đổ về, có người mang lễ vật, có người chỉ mang đến lòng thành kính.

Lão Bá đối với mọi người đều có thái độ như nhau, không phân biệt địa vị sang hèn.

Chỉ cần tới đây là trở thành quý khách.

Ông chưa bao giờ lạnh lùng với ai.

Đặc biệt hôm nay, nụ cười của ông càng cởi mở thân thiết, vì hôm nay là sinh nhật của ông.

Lão Bá Tôn Ngọc Bá đứng tận ngoài hoa viên nghênh đón tân khách.

Tôn Ngọc Bá không cao lớn uy nghiêm như người ta tưởng tượng.

Miệng ông thường tươi cười, nhưng như thế làm người ta thêm kính trọng.

Ông có một nhi tử tên là Tôn Kiếm.

Y vốn tên là Tôn Kiếm Như, nhưng cho rằng chữ Như có vẻ thiếu mạnh mẽ, mang chút gì của nữ giới nên bỏ nó đi.

Tôn Kiếm xứng đáng là một nam tử hán, dáng người giống phụ thân, tầm vóc trung bình, phong độ thanh thoát.

Tuy nhiên người khác đối với Tôn Kiếm không giống như đối với phụ thân y.

Vì tính y nóng nảy, hay nổi giận, có phần khắc nghiệt, vì lẽ đó mà mất đi nhiều bằng hữu.

Người ta không thích gần gũi y, có phần sợ nữa.

Nhưng nữ nhân lại khác.

Nữ nhân tuy cũng sợ y, nhưng không kháng cự nổi sức hấp dẫn của y.

Nhiều nữ nhân chỉ cần một cái nhìn của y mà không tiếc hiến thân cho y.

Lúc này Tôn Kiếm cũng đứng ngoài Cúc Hoa viên cùng phụ thân đón tiếp tân khách, nhưng vì đã đứng khá lâu nên tỏ ra sốt ruột.

May rằng đã tới giờ dậu là thời gian ấn định tiệc yến. Tân khách hầu hết đều tới đủ.

Trong tân khách có nhiều người lạ mặt, trong đó có một thiếu niên vận y bào giản dị, sắc mặt lạnh lùng, tay xách một gói quà mừng thọ vừa phải.

Cả hai phụ tử họ Tôn đều không biết mặt thiếu niên này, cũng chưa từng có quan hệ gì.

Như đã nói, Lão Bá thích bằng hữu, và đã tới đây là trở thành khách quý.

Hơn nữa vẻ ngoài của thiếu niên tuy lạnh lùng nhưng dễ cảm tình, thậm chí Tôn Kiếm còn muốn kết làm bằng hữu.

Trên gói quà có viết tên: Trần Chí Dân.

Đó là cái tên rất bình thường.

Tôn Ngọc Bá chợt hỏi nhi tử:

- Trần Chí Dân... Ngươi đã nghe tên đó chưa?

Tôn Kiếm đáp:

- Chưa.

Tôn Ngọc Bá nhíu mày vẻ ngạc nhiên:

- Hai năm rồi ngươi hay ra ngoài mà không nghe tên đó ư?

- Không! Nhưng hài tử cho rằng hắn chẳng phải người giả danh đâu!

Tôn Ngọc Bá vẫn tỏ ra ngờ vực:

- Lạ thật... Dáng người như thế mà lại vô danh sao?

Tôn Kiếm biện hộ:

- Có thể hắn không được may mắn...

- Lát nữa ngươi thử hỏi Lục Hương Xuyên xem. Có thể hắn biết.

- Vâng!

Tuy nói thế nhưng Tôn Kiếm đã không hỏi. Bởi vì khách nhân đến mỗi lúc một đông khiến họ quên ngay chuyện đó.

Và dù có nhớ hắn cũng không hỏi.

Vì Tôn Kiếm không thích Lục Hương Xuyên, cho rằng tên này có vẻ gì đó nữ nhân.

Giá như hắn biết thiếu niên đó là ai và đến đây với mục đích gì.

Có lẽ tình huống xảy ra hoàn toàn khác...

Chắc rằng những chuyện thây rơi đổ máu sau này đã có thể tránh được...

Vì thiếu niên đó chẳng phải là Trần Chí Dân.

Hắn đến đây với mục đích giết người, và người hắn định giết chính là Tôn Ngọc Bá.

Tên thật của hắn là Mạnh Tinh Hồn.

Giả như Tôn Kiếm chịu hỏi Lục Hương Xuyên, nhất định tên này sẽ tra rõ lai lịch của thiếu niên lạ mặt đó.

Vì bản tính của Lục Hương Xuyên hành sự vô cùng chu đáo, mỗi việc đều phải tới tận ngọn nguồn...