Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

Chương 29: Biến cố bất ngờ




Ngôi nhà đã bị niêm chặt.

Những con chuột béo múp chạy từng đàn dưới những bức tường, nhin mà phát ớn.

Mỗi khi có gió nổi lên, nếu ai đi qua đó phải đưa tay bịt mũi và bước thật nhanh để khỏi ọc ra.

Thế mà nơi đây chỉ mấy ngày trước là chỗ bằng hữu rất thích quây quần. Chủ nhân mến khách, người vợ khéo tay, dịu dàng và con cái hiếu thuận, cứ tối đến, trên bàn bao giờ cũng có sẵn trà thơm và rượu ngon.

Nhưng bây giờ ngôi nhà thành nơi chết chóc, mọi người đều sợ hãi tránh xa.

Không ai biết rõ ở đây vì sao chỉ trong một đêm toàn gia với bốn nhân mạng từng sống lương thiện và đầm ấm như vậy lại phải chết bi thảm đến thế.

Người ta chỉ căn cứ vào những lời đồn đại và mỗi lời đồn lại có cách lý giải khác nhau.

Thậm chí có những kẻ trước đây là bằng hữu của Mã Phương Trung thường lui tới ngôi nhànày cũng tự thêu dệt nên những lời đồn mơ hồ đó.

Chẳng một ai tỏ ra bất bình vì sự kiện bi thảm của Mã gia. Bản tính của người đời là như vậy.

Bởi vì một khi chết là xong.

Lúc sinh thời họ có bằng hữu, và khi chết cũng chết vì bằng hữu.

Họ sống đầy đủ, vui tươi và hạnh phúc. Khi chết, họ nhận lấy cái chết một cách thanh thản vì hiểu rằng như vậy là xứng đáng.

Bãi cỏ rậm ở hậu viện dường như chỉ trong một đêm đã mọc cao hơn nhiều.

Cái giếng bằng đá đầy rêu phong trong đám cỏ càng điều hiu và dường như đã khô cạn từ lâu.

Nhưng thật ra trong giếng vẫn có nước. Dưới ánh tà dương, màu nước biếc đã trở nên đen thẩm.

* * * * *

Lục Hương Xuyên ép người vào thành nhìn xuống đáy giếng sâu thẳm nói:

- Giếng này rất sâu, còn sâu hơn cái giếng sau trù phòng của ta nhiều.

Rồi hắn chợt quay lại nhìn Mạnh Tinh Hồn cười nói tiếp:

- Ngươi nên biết rằng đào giếng cũng là một nghề công phu. Nếu ngươi không biết cách thi chẳng thể đào được.

Mạnh Tinh Hồn không nói gì.

Chàng chợt có nhận xét rằng vào những thời điểm cấp thiết, Lục Hương Xuyên thường nói những chuyện chẳng có ý nghĩa gì, chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh nghiêm trọng trước mắt.

Không biết có phải do tinh thần căng thẳng mà hắn cố tìm cách tự trấn an không?

Lục Hương Xuyên bấy giờ đã quay lại nhìnvào miệng giếng như trước, nói lẩm bẩm:

- Lẽ ra ta nên phát hiện ra cái giếng này từ trước, nếu thế ta chắc đã đoán ra Lão Bá ẩn thân ở đây.

Hắn chợt quay sang nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi biết vì sao?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không biết!

Lục Hương Xuyên cười nói:

- Bời vì ta biết trong vùng này chỉ một người có khả năng đào được một cái giếng như thế. Người đó không thể vô duyên vô cớ đến một nơi hẻo lánh thế này đào giếng.

Mạnh Tinh Hồn thừa nhận lập luận của đối phương là chính xác, chỉ gật đầu lơ đãng đáp:

- Ừm...

Lục Hương Xuyên nói tiếp:

- Hắn đương nhiên cũng là bằng hữu của Lão Bá. Trừ Lão Bá ra, không ai có thể gọi hắn tới tận đây đào giếng.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ông ta đâu?

- Chết rồi! Hầu như tất cả bằng hữu của Lão Bá đều chết ráo cả.

Hắn cười độc địa, nói thêm:

- Nhưng cho dù thế nào, người có thể nghĩ ra có thể làm được nơi ẩn mình dưới nước phải là một thiên tài. Ngươi nên biết rằng ẩn náu cũng phải học nhiều đấy.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu nói:

- Ta không hiểu.

Lục Hương Xuyên quay lại nói:

- Có gì mà không hiểu? Phải học cách trốn tránh cường địch và đó là môn học vấn công phu và cần sự thông minh. Chẳng những ngươi phải chọn địa điểm thật chính xác mà còn phải biết tìm thời gian thích hợp. Kết hợp cả hai yếu tố đó không phải là chuyện dễ dàng.

Mạnh Tinh Hồn chợt tham gia vào câu chuyện:

- Theo ta thì còn một yếu tố rất quan trọng nữa!

Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi:

- Yếu tố gì?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Nếu không muốn bị người khác phát hiện thì khi trốn, người chỉ nên đi một mình.

Lục Hương Xuyên cười to nói:

- Không sai! Đó quả thật là yếu tố vô cùng quan trọng. Điều quan trọng hơn là chỉ có kẻ ngu ngốc mới cùng nữ nhân chia sẻ bí mật của mình. Đó chính là câu nói của Lão Bá, chỉ không hiểu vì sao vào lúc sinh tử này lão ta lại quên mất?

Mạnh Tinh Hồn phụ họa:

- Ta cũng không hiểu.

Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:

- Có lẽ vì ông ta đã già mất rồi! Người đã già và người còn trẻ thường rất dễ bị nữ nhân lừa dối.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Lão bá chưa già đâu. Có người chỉ chết mà không bao giờ già.

Lục Hương Xuyên tán thành, nhưng theo cách của mình:

- Không sai! Ta cũng muốn thế, chết mà không già. Già so với chết còn đáng sợ hơn.

Hắn vỗ vai Mạnh Tinh Hồn nói:

- Bởi thế bây giờ ngươi nên xuống chấm dứt tuổi già của lão ta đi!

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Còn ngươi?

- Đương nhiên ta sẽ ở đây chờ ngươi. Chưa tận mắt nhìn thấy thủ cấp của Lão Bá, ta không thể yên tâm được.

Mạnh Tinh Hồn không tỏ thái độ gì, đưa mắt nhìn về phương xa nói nhấn từng chữ:

- Ngươi sẽ được thấy tận mắt và không lâu nữa!

Lục Hương Xuyên lại vỗ vai chàng:

- Ta tìn ngươi. Bao giờ ngươi cũng biết trọng chữ tín, đã nói tất làm!

Mạnh Tinh Hồn không nói gì nữa buông mình nhảy xuống giếng.

Lục Hương Xuyên áp mình vào thành giếng gọi với theo:

- Ngươi cố lên cho nhanh nghe! Càng nhanh càng tốt. Bây giờ ta đang sốt ruột không đủ kiên nhẫn chờ lâu, không chừng sai lấp miệng giếng luôn đó.

Tiếng Mạnh Tinh Hồn từ dưới vọng lên văng vẳng:

- Ta sẽ lên ngay!

- Tốt lắm!

Rồi hắn đứng thẳng lên, trên môi nở nụ cười độc địa!

* * * * *

Nước giếng lạnh ngắt.

Mãi đến khi ngâm mình vào làn nước lạnh lẽo đó, Mạnh Tinh Hồn mới hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Sau đó, chàng hệ thống lại tất cả kế hoạch của mình.

Đương nhiên chàng không có ý xuống đây để giết Lão Bá mà bất đắc dĩ làm thế trước mắt để gặp Lão Bá, sau đó sẽ nghĩ ra kế hoạch khác.

Chàng tự nhủ:

- Bất kỳ Lão Bá ở đâu, nơi đó tất nhiên không phải chỉ có một lối ra!

Chàng rất tin vào điều này, tin rằng mật đạo phải có một thông lộ khác thoát ra ngoài, và mình có thể mang Lão Bá thoát theo đường đó.

* * * * *

Chờ cho Mạnh Tinh Hồn khuất hẳn trong làn nước, Lục Hương Xuyên mới đứng thẳng lên.

Nhưng hắn không đi đâu cả mà vẫn đứng bên giếng chờ đợi.

Một lúc sau, Lục Hương Xuyên chợt nghe tiếng bước chân.

Hắn không cần quay lại cũng biết người đang đến là ai.

Khu vực này đã được bố trí hết sức cẩn mật với ba tầng mai phục có thể nói con chim cũng khó lòng bay thoát.

Trừ những người thân tín và có lệnh đặc biệt của Lục Hương Xuyên, không ai có thể tiến vào một bước.

Bây giờ Lục Hương Xuyên không như trước đây nữa. Tính mạng hắn vô cùng quý giá.

Tiếng bước chân rất nhẹ và giọng nói cũng hết sức dịu dàng êm ái.

Chính là Cao lão đại.

Thị đến đứng bên cạnh Lục Hương Xuyên cúi đầu nhìn xuống giếng rồi hỏi:

- Ngươi cho rằng hắn sẽ đi giết Lão Bá thật sao?

Lục Hương Xuyên đáp:

- Ta tin chắc rằng hắn tuyệt đối không làm việc đó.

- Nếu vậy ngươi để hắn xuống làm gì?

Lục Hương Xuyên cười nham hiểm:

- Ta có thể để hắn xuống, nhưng quyết không để hắn lên.

Cao lão đại chớp chớp mắt hỏi:

- Nhưng ngươi có nghĩ rằng bên dưới có thể còn lối thoát khác không?

- Ta đã nghĩ đến!

- Ngươi không sợ rằng chúng sẽ thoát ra bằng con đường đó?

Lục Hương Xuyên trầm tĩnh trả lời:

- Không sợ!

Cao lão đại nhíu mày hỏi:

- Vì sao?

Lục Hương Xuyên không đáp mà phản vấn:

- Ta hỏi cô, trên đời này ai là người hiểu rõ Tôn Ngọc Bá nhất?

Cao lão đại trả lời ngay:

- Ngươi!

- Đương nhiên là ta rồi!

- Ngươi cho rằng lão ta sẽ không thoát ra theo lối khác ư?

Lục Hương Xuyên khẳng định:

- Tuyệt đối không!

- Vì sao thế?

- Vì chỗ này là đường lui cuối cùng. Hắn đã lui tới tận đây thì không còn đường lui thêm nữa. Mà cho dù có đường hắn cũng không chịu lui.

- Sao vậy?

- Cô hãy nói xem, trước đây có ai nghĩ rằng Lão Bá bị buộc phải lùi tới tận hang hốc của loài chồn cáo dưới đáy giếng hay không?

Cao lão đại lắc đầu:

- Chưa có.

Lục Hương Xuyên nói tiếp:

- Hắn đã bị bức bách đến nước này, đó là anh hùng mạt lộ. Nếu không cầm chắc sẽ có cơ hội chấn hưng lại cơ nghiệp, khôi phục lại địa vị thì hắn thà chết ở đây chứ quyết không chịu thoát ra. Hắn còn có thể lùi tới đâu nữa?

Cao lão đại khâm phục lập luận của Lục Hương Xuyên. Quả thật hắn hiểu rất rõ Lão Bá.

Nơi đây đúng là thành tử địa của ông ta, bởi tình thế này đã hoàn toàn tuyệt vọng, dù có thoát chết cũng chỉ trở thành bia miệng cho thiên hạ mà thôi, chẳng thà chịu chết ở đây để khỏi nghe những lời đàm tiếu đó.

Ngoài ra người ta đã có thể bức bách ông tới đây thì còn đủ khả năng truy đuổi tận cùng. Nếu có thoát được khỏi chỗ này thì tình thế cũng bi thảm không kém, còn hy vọng gì trả được cừu hận?

Và cho dù ông ta có thể còn chạy trốn thì đủ sức chạy đến lúc nào?

Chạy trốn cái chết chẳng những là nổi nhục đối với những người như Lão Bá mà còn là nổi thống khổ, thậm chí còn thống khổ hơn cả cái chết.

Trong ý tưởng của Lão Bá không nên có khái niệm tẩu thoát, mà chỉ có những khái niệm đuổi theo và truy sát mà thôi!

Cao lão đại hiểu ra ý của Lục Hương Xuyên, cười nói:

- Ý ngươi là Lão Bá đã tới đây cũng ví như Sở Bá Vương chạy tới Ô Giang, thà chết chứ không chịu chạy tiếp nữa chứ gì?

Lục Hương Xuyên cười đắc ý:

- Chính ta nói với ý đó!

Rồi hắn chợt vung tay.

Tuy không nói tiếng nào, nhưng lập tức có nhiều người tiến lại, mỗi người khuân một khối đá lớn.

Sau đó tiếng đá ném xuống miệng giếng rầm rầm như sấm rền, như giông tố.

Một cảnh tượng kinh hoàng nhưng hùng tráng.

Có tới hơn một trăm người khuân đá, hết đợt này tới đợt khác, cho dù giếng sâu đến bao nhiêu cũng chẳng mấy chốc sẽ bị lấp đầy.

Cao lão đại nhìn Lục Hương Xuyên với cái nhìn thán phục.

Hắn không cần phát ra một mệnh lệnh nào mà chỉ ra hiệu, bọn thuộc hạ răm rắp làm theo.

Mọi kế hoạch đã được tính kỹ từ trước.

Chợt thị buông tiếng thở dài.

Lục Hương Xuyên hỏi:

- Vì sao cô thở dài?

Cao lão đại cười đáp:

- Có lúc cao hứng, ta cũng thở dài.

- Nhưng cô thấy có gì đáng cao hứng chứ?

- Đương nhiên là cao hứng. Bởi vì ta là bằng hữu của ngươi chứ không phải kẻ thù.

* * * * *

Bất cứ ai muốn đối địch với Lục Hương Xuyên đều là kẻ ngu ngốc và trước sau gì cũng nhận một kết cục thê thảm.

Nhưng tiếc rằng cả những ai thành bằng hữu của hắn cũng là người bất hạnh.

Thậm chí còn bất hạnh hơn cả cừu nhân của hắn.

Hạng người lang sói như Lục Hương Xuyên thì chỉ những ai trên đời đừng bao giờ gặp hắn mới mong có được hạnh phúc.

* * * * *

Mạnh Tinh Hồn lặn xuống đáy giếng, vượt qua một đoạn thông lộ rồi bơi qua hồ.

Nước trong hồ có ấm hơn nước giếng một chút.

Đang bơi, Mạnh Tinh Hồn chợt sững lại, tưởng chừng không muốn đến gặp Lão Bá nữa.

Biết nói gì với Lão Bá đây?

Chàng thật không nỡ nói với Lão Bá rằng cả Phượng Phượng cũng đã bán đứng ông, đòn này đối với Lão Bá là quá nặng! Có lẽ so với sự phản bội của Lục Hương Xuyên còn khó chịu hơn, thống khổ hơn và cay đắng hơn.

Một nam nhân khi phát hiện ra nữ nhân mà mình trao hết tình yêu bỗng phản bội mình thì đau khổ đến mức nào.

Mạnh Tinh Hồn quyết định không nói chuyện này với Lão Bá, giữ cho ông chút hy vọng cuối cùng.

Dù đó là ảo vọng!

Bây giờ không có ai tới được Phi Bằng bảo để cứu những người ở đó về nữa!

Và cũng đã đến thời điểm không thể trốn tránh hiện thực nữa rồi!

Mạnh Tinh Hồn thầm thở dài, chỉ mong rằng Lão Bá kiên cường hơn mình vẫn nghĩ.

Cuối cùng chàng hít vào một hơi sâu và lặn vào phía mật thất.

Cảnh tượng trong mật thất hoàn toàn không khác gì lúc Mạnh Tinh Hồn rời đi, chẳng những ghế giường vẫn nguyên tư thế mà đến cả chiếc gối vẫn đặt chỗ cũ, chỉ khác là không thấy Lão Bá đâu cả.

Toàn thân ướt sũng, Mạnh Tinh Hồn đứng giữa phòng lạnh run cầm cập, cũng có thể chàng run không phải chỉ vì lạnh mà còn vì lo lắng nữa.

Qua hồi lâu, chàng mới bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ các tình huống có thể xảy ra.

Vì sao Lão Bá không có ở trong phòng?

Vậy ông ta đã tự bỏ đi đâu hay bị người khác đưa đi?

Trong lòng đầy nghi vấn, Mạnh Tinh Hồn tự đặt ra hàng chục câu hỏi rồi tự trả lời.

Nhưng xem ra không có cách giải thích nào hợp lý.

Đột nhiên mắt chàng sáng lên khi nghe thấy những âm thanh rất nhỏ từ ống thông gió truyền đến.

- Lão hồ ly thật đáng chết!

Sau đó lại đến những âm thanh khác vang dội hơn rất nhiều mà phải một lúc sau Mạnh Tinh Hồn mới hiểu ra đó là tiếng đá ném xuống lòng giếng.

Những âm thanh đó vang lên thật kinh khủng, chẳng những từ bản thân hàng trăm hòn đá lớn ném xuống giếng tạo nên âm thanh hỗn độn như trời rung đất chuyển mà còn hàm chứa sự đe dọa giết người, thủ đoạn giết người tàn khốc.

Mạnh Tinh Hồn biết rõ Lục Hương Xuyên không tin mình, và hắn đã ra lệnh lấp kín miệng giếng để tiêu diệt mình và Lão Bá!

Tuy thế, chàng chỉ biết chứng kiến một cách bất lực, thấy rõ cái chết của mình đang đến gần nhưng không biết làm gì, không có phương pháo nào ngăn cản được kết cục bi thảm đó.

Tuy vậy chàng không sợ, vì tin chắc rằng từ mật thất còn có lối thoát khác dẫn ra ngoài.

Mạnh Tinh Hồn căn cứ vào âm thanh cũng đoán được có tới cả trăm người đang lao đá xuống, và không lâu nữa giếng sẽ bị lấp kín.

Khi đó khoảng không gian đủ cho chàng thở không nhiều, bởi thế trước khi bị ngạt cần tìm ra thông đạo thứ hai.

Mạnh Tinh Hồn vắt khô quần áo mặc vào rồi khẩn trương tìm mật đạo.

Mật thất không lớn lắm, nên chỉ một lúc chàng đã tìm kỹ khắp nơi.

Không thấy lối ra nào khác.

Mạnh Tinh Hồn cố sức tìm thật kỹ một lần nữa, lật đến từng tấc đất nhưng vô hiệu.

Vậy là có thể khẳng định rằng ở đây không còn lối ra nào khác.

Mạnh Tinh Hồn lòng đầy tuyệt vọng ngồi bệt xuống phản.

Nhưng cho đến lúc đó, chàng vẫn không thấy hoảng sợ, chỉ ngạc nhiên và kỳ quái thôi.

Chàng không hiểu vì sao Lão Bá lại dấn thân vào tử địa thế này.

Chết ư?

Chết chẳng qua là sự quay về với sự yên tĩnh vĩnh hằng.

Trong mật thất ngày càng nóng. Có lẽ trong mộ địa cũng nóng thế này chăng?

Mạnh Tinh Hồn nhận thấy việc hô hấp mỗi lúc một khó khăn hơn. Theo bản năng, chàng nằm xuống.

Mỗi khi nằm xuống nghỉ ngơi, người ta sẽ cần rất ít thức ăn và không khí.

Tuy chàng không lý giải được vì sao lại như thế, nhưng biết rằng đó là cách đối phó hữu hiệu nhất trong lúc đói hoặc khó thở để kép dài cuộc sống.

Lúc này chàng chẳng khác gì loài dã thú, do bản năng cầu sinh mà nảy ra phương pháp đối phó rất kỳ diệu.

Mạnh Tinh Hồn đưa mắt nhìn quanh.

Gian mật thất được xây bằng đá, trần cũng là đá xám, trông vuông vắn như một cỗ quan tài.

Mạnh Tinh Hồn nằm xuống hồi lâu, óc nghĩ ngợi miên man, cuối cùng hiểu ra vì sao Lão Bá không cấu trúc ở đây lối thoát thứ hai.

Những người như Lão Bá, khi bị buộc phải chạy tới chỗ này đã đủ nhục nhã và thống khổ rồi, còn chạy đi đâu nữa?

Nếu mất hết hy vọng phục cừu thì có chạy trốn thoát thân để tiếp tục sống thừa làm gì?

Chàng tự nhủ:

- Nếu ta là Lão Bá, ta cũng không cố thoát khỏi đây làm gì. Đã tới nước này thì chỉ còn một con đường nữa thôi!

Mạnh Tinh Hồn thở dài, trong lòng chàng bỗng trào lên cảm giác sợ hãi, nhưng không phải chàng sợ chết.

Chết không có gì đáng sợ, đáng sợ là từ nay không bao giờ được gặp Tiểu Điệp nữa.

Càhng đau xót nghĩ thầm:

- Không có ta, Tiểu Điệp sẽ sống thế nào?

Nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Tiểu Điệp nhìn mình, nhớ đến vẻ mặt lo lắng của nàng, Mạnh Tinh Hồn thấy lòng đau như dao cắt, không sao ngăn được nước mắt cho khỏi trào ra.

Mật thất càng lúc càng nóng, càng ngột ngạt khó thở.

Mạnh Tinh Hồn không sao tập trung dành hết tư tưởng cho Tiểu Điệp được nữa.

Đây là mộ địa của ta.

Không, không phải là mộ địa mà là địa ngục!

Thậm chí còn không bằng địa ngục bởi trong địa ngục vẫn còn ánh lửa.

Mạnh Tinh Hồn biết rằng gần như mình không còn hy vọng sống sót nữa.

Nhưng Lão Bá thì vẫn còn sống.

Như vậy ông ta đã lừa dối mọi người, bí mật thoát ra khỏi đây bằng cách nào đó để mong có lúc phục cừu.

Mạnh Tinh Hồn có phần cho rằng mình cũng bị Lão Bá lừa dối, nhưng chàng không oán hận ông, cũng không trách.

Trái lại, nghĩ đến thái độ của Lục Hương Xuyên khi biết rằng Lão Bá thoát khỏi đây, Mạnh Tinh Hồn khoái chí bật cười.

* * * * *

Giếng đã bị lấp kín.

Lục Hương Xuyên tay chắp sau lưng, dáng hết sức tự tin và thoải mái, giống như một nhà điêu khắc hoặchọa sĩ mỹ mãn thưởng thức kiệt tác của mình mới hoàn thành.

Hắn khoái trá nói to:

- Không ai có thể thoát ra khỏi giếng này, cả Lão Bá cũng không ngoại lệ.

Nói cách khác đây là nấm mồ của Lão Bá và Mạnh Tinh Hồn.

Hắn cười nói thêm:

- Dù sao Lão Bá cũng có sự an ủi. Có một bằng hữu bên cạnh lúc lâm chung cùng về chín suối, lại chuẩn bị sẵn mộ địa cho mình từ trước, như thế còn mong gì hơn nữa?

Hiển nhiên lúc này hắn có rất nhiều lý do để cười.

Cừu địch đều đã bị tiêu diệt, bây giờ có thể tiến tới mục đích hết sức dễ dàng, không gì ngăn cản được, chỉ việc với tay ra mà cầm lấy.

Trước mắt hắn bây giờ đã hiện lên vinh quang vô tận, quyền lực vô biên, tài sản không ai kể xiết.

Chỉ còn có việc hưởng thụ và ra lệnh.

Vậy bây giờ không cười thì chờ đến lúc nào mới cười nữa?

Cao lão đại nhìn hắn hồi lâu, không biết trong lòng thị đang khâm phục, ngưỡng mộ hay ghen tị?

Lục Hương Xuyên chợt hỏi:

- Có phải cô thấy lúc này ta rất dễ coi?

Cao lão đại gật đầu:

- Đương nhiên dễ coi. Người thành công bao giờ cũng dễ coi. Ngươi là người thành công.

- Nhưng ta lại cho rằng cô ghen tị với ta.

Cao lão đại nhoẻn miệng cười, thú nhận:

- Quả thật ta có chút ghen tị, nhưng chỉ một chút thôi. Còn lại đều là sự khâm phục.

Lục Hương Xuyên chợt thở dài nói:

- Giá như cô biết được rằng thành công này của ta phải trả giá như thế nào. Có lẽ khi đó cô sẽ không khâm phục ta như thế nữa.

Cao lão đại nháy nháy mắt nói:

- Ngươi đã phải trả giá thế nào? Ngươi không hề đổ máu, thậm chí không mất một giọt mồ hôi. Kẻ phải đổ mồ hôi và máu là người khác!

- Không sai! Kẻ đổ máu và mồ hôi là người khác chứ không phải ta. Nhưng cô có biết mười mấy năm nay, ta đã phải sống tủi nhục thế nào không?

Cao lão đại chì chiết:

- Tủi nhục? Ta biết rằng mười mấy năm nay ngươi sống trong nhung lụa không thiếu thốn thứ gì.

Lục Hương Xuyên nói:

- Cho dù thế nhưng không lúc nào được yên ổn. Nhiều khi ăn không nuốt nổi, nhiều đêm không ngủ trọn giấc, thường bị ác mộng ám ảnh...

- Nhưng đó là do ngươi. Vì sao lại như thế?

- Vì lúc nào ta cũng lo lắng. Lo sợ rằng bất cứ lúc nào âm mưu của ta cũng có thể bị phát hiện. Lo bí mật của ta bị vạch trần. Đúng là ăn không ngon ngủ không yên!

Cao lão đại thở dài nói:

- Thì ra làm hại người khác chẳng phải là việc dễ chịu gì cho lắm!

Lục Hương Xuyên trơ tráo trả lời:

- Chứ sao! Tuy vậy so với người bị hại còn dễ chịu hơn một chút.

- Vậy thì bây giờ ngươi còn tức gậin nổi gì cơ chứ?

Lục Hương Xuyên lắc đầu:

- Ta không tức giận, chỉ hơi ân hận mà thôi.

Cao lão đại hỏi:

- Ngươi ân hận gì?

Lục Hương Xuyên nhìn chăm chăm vào miệng giếng đã bị lấp kín, trả lời:

- Ta ân hận rằng chưa dược tận mắt trông thấy thi hài của Tôn Ngọc Bá hoặc thủ cấp của hắn.

Bỗng nhiên hắn quay phắt người lại khi trông thấy có một người từ ngoài tường viện đang chạy về phía mình.

Lục Hương Xuyên nhận ra ngay đó là Vu Hoằng, một tên tiểu đầu mục trong số một trăm bốn mươi sáu tên thủ hạ được phái đến canh giữ ở đây.

Lục Hương Xuyên mặt sa sầm, chờ Vu Hoằng đến gần liền xẵng giọng hỏi:

- Ta bảo ngươi giữ bên ngoài tường viện sao lại vào đây làm gì?

Cả lời nói và vẻ mặt của hắn lạnh lùng đến nỗi Vu Hoằng thấy máu như đông lại.

Có lẽ còn đáng sợ hơn cả Lão Bá.

Vu Hoằng sợ hãi cắm mặt xuống gần sát đất tưởng chừng sắp ngã, run giọng nói:

- Bẩm... thuộc hạ vốn không dám rời khỏi vị trí... chỉ vì có người đưa tin tới... bảo rằng có cấp sự cần giao ngay tận tay Bang chủ.

Lão Bá xưa nay chưa bao giờ để thuộc hạ xưng mình là Bang chủ hoặc Bảo chủ hay một chức danh gì, chỉ thích được người khác coi mình như bằng hữu và thuộc hạ chỉ gọi bằng cái tên thân mật là Lão Bá.

Tuy thế mọi người vẫn tôn trọng ông như chủ nhân.

Nhưng Lục Hương Xuyên lại thích mình được tôn xưng là Bang chủ.

Hắn cho rằng danh vị đó tượng trưng cho địa vị hiển hách và quyền lực vô biên.

Nghe tên thuộc hạ bẩm xong, hắn liền hỏi:

- Thư đâu?

Vu Hoằng vội vàng cung kính trình thư lên.

Đó là một phong thư mỏng bình thường không có gì đặc biệt. Bên ngoài không viết chữ nào.

Sau khi để tên thuộc hạ kiểm tra kỹ lưỡng và xác định không có tẩm độc rồ, Lục Hương Xuyên mới thận trọng bóc ra.

Trong thư không có mảnh giấy nào, tuy vậy chẳng pảhi hoàn toàn không có gì.

Bên trong phong bì có mấy mũi ngân châm chỉ nhỏ bằng sợi lông trâu.

Lục Hương Xuyên nhận ra ngay đó là Thất Tinh châm, ám khí độc môn của mình.

Hơn nữa đó chính là bảy mũi châm mà chỉ mấy ngày trước hắn đã tự tay phóng vào lưng Lão Bá.

Bởi vì thứ ám khí độc môn đó xưa nay hắn chỉ sử dụng có một lần!

Thế mà bây giờ những mũi ngân châm đó trở lại trong tay hắn.

Lục Hương Xuyên chợt thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, tức giận gào lên:

- Người đưa thư đâu?

Vu Hoằng sợ hãi trả lời:

- Còn chờ ở bên ngoài.

Hắn chưa kịp nói xong câu thì thấy Lục Hương Xuyên nhún mình lao vút đi.

Hầu như cùng lúc đó, Vu Hoằng còn nghe bên ngoài tường viện, phía trạm phục kích của mình có tiếng la thảm.

* * * * *

Những trạm mai phục ở bên ngoài được cắt đặt ba người làm thành một tổ.

Trong ba người đó, một tên là hảo thủ dụng đao, một tên cung thủ và một tên sử dụng câu liêm.

Vu Hoằng là đâu mục trong tổ chuyên dùng đao.

Hắn nhận ra tiếng la thảm đó là của đồng bọn, nhưng tiếng la như là bị nghẹn lại trong cổ họng.

Đương nhiên Lục Hương Xuyên cũng nghe thấy. Khi hắn mới vượt qua tường thì phát hiện thấy có một nhân ảnh cách đó mấy trượng lao đi.

Tuy đoán chắc rằng đó chính là người đưa thư, nhưng Lục Hương Xuyên không đuổi theo, trái lại còn rụt người lại sau bức tường.

Ở chân tường có một chiếc cung gãy và một chiếc câu liêm bị bẻ thành ba đoạn.

Cách đó không xa, hai tên hán tử nằm ngay ngắn bên nhau giữa vũng máu, hình như đều bị chém ngang cổ.

Lần này những người mà Lục Hương Xuyên bố trí ở đây tuy không thể nói là cao thủ võ lâm nhưng không có tên nào võ công vào hạng kém.

Thế mà người đưa thư chỉ trong chớp mắt đã giết chết cả hai rồi đường hoàng rút đi, hiển nhiên nhân vật đó không phải tầm thường.

Lục Hương Xuyên ngưng mục nhìn vào bóng tối, đột nhiên trong mắt lộ rõ nỗi khiếp sợ.

Hắn không đuổi theo, chắc là vì sợ nhân vật thần bí kia đang đợi mình đâu đó trong đêm tối.

Hồi lâu, Lục Hương Xuyên mới lấy lại sắc thái bình tĩnh.

Cao lão đại cũng đã tới nơi, đưa mắt khiếp sợ quan sát hiện trường, một lúc mới hỏi:

- Kẻ đưa thư là ai?

Lục Hương Xuyên lắc đầu không đáp.

Cao lão đại lại hỏi:

- Trong thư có gì vậy?

Lục Hương Xuyên xòe bàn tay ra, phong thư bị gập lại duỗi thẳng dần, cuối cùng hiện rõ mấy mũi ngân châm.

Cao lão đại nhíu mày hỏi:

- Đó là cái gì vậy?

Lục Hương Xuyên đáp:

- Đó là Thất Tinh châm mà ta đã dùng.

- Có phải là ám khí độc môn của ngươi không?

- Không sai.

Cao lão đại ngờ vực hỏi:

- Đã là ám khí độc môn mà ngươi thường dùng thì có gì đặc biệt mà tỏ ra kinh dị đến thế?

Lục Hương Xuyên nắm bàn tay lại, trầm giọng:

- Nhưng bảy mũi châm này đáng lẽ còn nằm trên lưng Tôn Ngọc Bá!

Cao lão đại nghe nói biến sắc, tưởng chừng hơi thở cũng tắc nghẹn lại.

Lão Bá đã bị chôn sống dưới đáy giếng, tại sao ám khí trên mình ông ta lại trở về tay Lục Hương Xuyên được?

Hồi lâu, Cao lão đại mới gượng hết sức nói:

- Chẳng lẽ lão ta không còn ở dưới giếng nữa?

Lục Hương Xuyên nghiến răng gật đầu.

Cao lão đại hỏi tiếp:

- Nhưng... dù lão ta đã chạy thoát khỏi giếng, vì sao lại đưa những thứ ám khí này tới đây? Làm như vậy có ý gì?

Trong bóng tối, trông sắc mặt Lục Hương Xuyên nhợt nhạt như tờ giấy.

Phải một hồi lâu, hắn mới nặng nề nói:

- Ta hiểu ý hắn.

Cao lão đại vội hỏi:

- Ý thế nào?

Lục Hương Xuyên giải thích:

- Hắn muốn báo cho ta biết rằng mình chưa chết, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại tìm ta!

Cao lão đại tỏ ra không hiểu:

- Vì sao lão ta làm điều đó để ngươi thêm đề phòng? Nếu ngươi tin rằng lão ta đã chết, khi đó lão thừa cơ ám toán ngươi chẳng dễ dàng hơn sao?

- Chính hắn đang muốn ta mọi lúc mọi nơi đều phải đề phòng hắn, nhằm làm ta lo lắng và sợ hãi. Mục đích hắn muốn ta chết nhưng không chết được dễ dàng.

Rồi hắn chợt cười nói thêm:

- Ta không bao giờ mắc lừa hắn đâu! Không bao giờ!

Tuy cười nhưng Lục Hương Xuyên không giấu được nỗi sợ hãi.

Cao lão đại nhìn về phía xa, thì thầm:

- Nếu lão ta trở lại thì không chỉ tìm một mình ngươi thôi đâu!

Lục Hương Xuyên gật đầu lặp lại:

- Phải! Hắn không chỉ tìm một mình ta.

Cao lão đại quay nhìn Lục Hương Xuyên, đột nhiên cầm chặt lấy tay hắn.

Hai bàn tay giá lạnh giá chặt lấy nhau, như thể nhờ đó mà tăng thêm can đảm và nghị lực.

Hai kẻ đó xưa nay chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với nhau như vậy. Nhưng lúc này, trong nỗi khiếp sợ, chúng không thể không kết hợp lại thành một khối.