Luyến Chiến

Chương 2




Ngày đầu tiên trong “cuộc sống chung” của hai người.

Đông Phương Hủ tìm mọi cách thoát khỏi đám nam nhân, nữ nhân quấn lấy hắn mời ăn cơm, lòng tràn đầy chờ mong mà quay trở lại biệt thự của chính mình, còn chưa vào cửa đã nghe Tề Tử Nhân lớn tiếng lầu bầu.

“Đông Phương Hủ, ngươi cái tên tiểu nhân đê tiện. Ta cho ngươi uy hiếp ta, ta cho ngươi làm trò bá vương ngạnh thượng cung (1), ta cho tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi cường thủ hào đoạt (2), hắc hắc, chờ xem ta chỉnh chết ngươi. Ta cho thêm một phần muối, lại cho thêm một phần dấm chua, cho ngươi ăn chưa được đã muốn phun, lalalala…” Tề Tử Nhân phi thường khoái hoạt khe khẽ cười, làm cho Đông Phương Hủ khóe miệng muốn co rút, lại thật sự không nhẫn tâm bước vào quấy rầy y đương vui mừng tự đắc.

Khó khăn nghe hết nửa ngày ‘bài ca nấu cơm’, Đông Phương Hủ quả thật đã nhịn cười đến sái quai hàm, không nghĩ tới Tề Tử Nhân lại ‘ác độc’ như vậy. Y như trong ‘bài ca nấu cơm’ của y, dường như bốn món ăn đã bị bỏ thêm nửa lọ muối, nửa lọ bột ngọt, nửa lọ tiêu, nguyên lọ cumin (3). Bất quá, hắn có chút lạ lùng vì cái gì tên kia lại buông tha cho lọ nước tương thượng đẳng trong bếp, ân, vấn đề này sẽ được trả lời ngay thôi.

“Ai nha, tốt lắm, tốt lắm, không thể rất đắc ý vênh váo, Đông Phương Hủ đã sắp trở lại” Trong phòng lại truyền ra tiếng Tề Tử Nhân, làm cho Đông Phương Hủ suýt nữa cười thành tiếng, chính mình ở ngoài cửa đã nửa ngày, tiểu gia hỏa kia mới nhớ tới vấn đề quan trọng này, bất quá, may mắn là tối thiểu hắn vẫn nghĩ ra được không phải sao?

Cố gắng che dấu nụ cười, Đông Phương Hủ ho nhẹ hai tiếng để Tề Tử Nhân biết rồi mới mở cửa đi vào. Liền sau đó, hắn thấy Tề Tử Nhân tươi cười bước đến, ân cần thăm hỏi: “Ai nha Đông Phương Hủ, ngươi như thế nào bây giờ mới về? Ta đã sớm tan học, ngay cả cơm cũng đã làm xong.” Vẻ mặt tươi cười hơn hở của hắn suýt nữa khiến cho Đông Phương Hủ trước nay luôn hoàn mĩ bị mất hình tượng vì cười bò ra a

“Nga, hội học sinh và đoàn trường đều có chút việc gấp, nên mới về trễ, cơm đã làm xong sao? Sao không ngửi thấy mùi gì cả?”, Đông Phương Hủ khe khẽ cười. Nụ cười chói mắt làm cho Tề Tử Nhân suýt nữa hộc máu, bởi vì cho dù hắn ở trong lòng tự nhủ trăm lần ngàn lần rằng nam nhân này căn bản không có ưu điểm gì, nhưng rồi cuối cùng, ngay cả tâm tư cũng vô tình phản bội hắn, mà không thể không thừa nhận phương đông hủ thực là vĩ đại.

“A? Như thế nào lại không có mùi gì?” Quả nhiên là có tật giật mình (4). Khuôn mặt Tề Tử Nhân cả kinh biến sắc, sau đó lập tức lại mang vào một bộ tươi cười: “Nga, cái kia ngươi không nghĩ vẫn là thịt nướng, hải sản đấy chắc, mà lại có mùi như hôm dã ngoại? Này bất quá chính là cơm thường mà thôi, đến đến đến, mau tới đây ăn đi.” Hắn nhiệt tình dẫn Đông Phương Hủ đến trước bàn, đối với một bàn đồ ăn xem chừng đủ cả “sắc, hương, vị” mà liều mạng giảng giải đây là bữa tiệc có nhiều dinh dưỡng cỡ nào, ăn ngon cỡ nào.

Đông Phương Hủ nhịn cười đến muốn nổ ruột, nhưng là vì để trừng phạt hành vi trả thù ác độc của Tề Tử Nhân, hắn quyết đinh cố chờ đến thời điểm thích hợp mà phản kích y. Vì thế cố ý gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy a. Ân, chờ một chút, ta bỗng nhiên nhớ còn một việc” Hắn đứng dậy lấy ví tiền vừa mang theo vào, theo đó lấy ra hai xấp dày tiền mặt, quay lại đặt trên bàn ăn, hòa ái cười nói: “Tề Tử Nhân, để cảm ơn ngươi đồng ý ở đây chăm sóc ta, nên ta quyết định đưa trước tiền công cho ngươi, nga, đương nhiên, chỉ một phần trong này là tiền công, cái khác đều là tiền thưởng, cái kia ta phải nói một chút, tiền thưởng là có thể trừ bớt nha, nếu ngươi làm chuyện gì khiến ta không hài lòng, ta sẽ trừ một ngàn đồng”

“A? Một ngàn đồng? Nhiều như vậy? Ngươi không bằng trực tiếp lấy đao làm thịt ta cho rồi.” Ánh mắt Tề Tử Nhân gắt gao nhìn xấp tiền trên bàn, hắn thống hận chính mình sao lại quá yêu thứ này, cũng không có biện pháp, tính này trời sinh, cái gì ‘phú quý bất năng ***, nghèo hèn bất năng di’ (5) khi tiền đã đặt trên bàn đều thành lí luận rỗng, hắn liền rất nhanh quên sạch.

“Ân, chính là một ngàn đồng, tiền thưởng là thêm vào, ta đương nhiên là có quyền định đoạt. Còn có, nếu ngươi tính toán có hành vi trả thù chuyện lúc trước, hội trừ hai ngàn đồng nga.” Đông Phương Hủ nén cười, ngón tay khẽ động vào xấp tiền, làm như không để ý thấy đối phương đã đau lòng muốn khóc.

“Có thể… có thể dàn xếp một chút không?” Tề Tử Nhân đáng thương ngẩng đầu hề hề hỏi: “Chính là… nếu nhỡ làm sai có thể sửa chữa không?” Ô ô ô, hai ngàn đồng a, y không thể chỉ vì hưng phấn trả thù nhất thời mà buông tha cho những hai ngàn đồng a.

Lúc này đến phiên Đông Phương Hủ ngẩn người, hắn chính là nghĩ muốn đùa thằng nhóc y nô lệ của đồng tiền một lất, lại không nghĩ rằng y thế nhưng lập tức buông vũ khí đầu hàng, thật khiến hắn không biết phải làm thế nào: “Nga, này… cái kia…. chỉ cần không có hậu quả đáng ngại, đương nhiên có thể sửa chữa…” Không đợi nói xong, Tề Tử Nhân đã bừng bừng đứng dậy, cầm lấy một bàn thức ăn đổ cả vào thùng rác.

“Tề Tử Nhân, xem chừng từ hôm nay ta sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa” Trong lòng Đông Phương Hủ đột nhiên nảy nở một loại tình cảm nhiệt tình thích một ai đó, trước mặt hắn chỉ là một thằng nhóc mê tiền, tuy rằng nhanh như vậy đã đầu hàng thực có chút ngoài ý muốn của hắn, chính là hanh động ấy thật làm cho người ta không nhịn được mà nảy sinh cảm giác yêu thương, hận không thể ôm chặt y trong ***g ngực mà vuốt ve những sợi tóc đen bóng mềm mượt kia.

Chương 3



“Vì cái gì?” Tề tử nhân đem đồ ăn đổ xong rồi, bĩu môi: “Vì cái gì phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa? Đừng cho là ta không biết ngươi châm chọc ta, hừ hừ, ngươi cái gì so với ta đều hảo, lại có tiền, cho nên mượn tiền ức hiếp (6) ta, hừ hừ, ta biết ngươi dụng tâm hiểm ác” Hắn càng nói càng tức giận, đến cuối cùng quả thực là gầm rú.

“Nói như vậy, ngươi là bất mãn ta dùng tiền áp chế hành vi đê tiện của ngươi?” Đông Phương Hủ đứng dậy: “Vậy được rồi, cho ngươi tiền còn bị ngươi lên án, nào có chuyện mất công mất sức lấy lòng người như vậy, rõ ràng ta tốt nhất nên thu hồi tiền thưởng của ngươi.” Hắn làm bộ muốn lấy lại tiền, lại đột nhiên bị Tề Tử Nhân phác trụ, y dùng cả thân mình chặn hai tay hắn, hắc hắc cười nói: “Không, ức hiếp ta đi, cứ mặc sức ức hiếp ta đi, chết ta cũng cam tâm tình nguyện mà”

Nhiệt độ cơ thể của nam hài trong ngực cách một lớp quần áo mỏng truyền đến tay Đông Phương Hủ, tim hắn giật mình đập nhanh, lại trong nháy mắt thu hồi sự hoảng hốt. Thân là cường giả trong thương trường, điểm tự chủ ấy hắn vẫn phải có, bất quá vì muốn xem kịch vui, hắn vẫn là xấu xa nhéo một cái trên đóa thù du nho nhỏ rồi mới rút tay về, không ngoài sở liệu nghe được Tề Tử Nhân hít một hơi, phẫn nộ kêu một tiếng đầy sợ hãi.

“Kỳ thật ta nói nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, là bởi vì cảm thấy được ngươi thật sự rất thức thời. Ta nghĩ lúc trước nếu Hồng Thừa Trù biết mấy trăm năm sau lại có anh tài trong lời nói biết thức thời như vậy, Hoàng Thái Cực nghĩ muốn chiêu hàng hắn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều (7)” Lớp lịch sử gần nhất đang giảng nghĩa sử này, nên Phương Đông Hủ lấy luôn ra làm ví dụ.

“Ta… Ta… ” Tề Tử Nhân ít khi đỏ mặt, chợt ngẩng đầu lên: “Không đúng, hắn không thể so với ta, hắn phản bội đầu hàng, chính là bán đứng quốc gia cùng thiên hạ dân chúng, ta hiện giờ vì tiền mà không trả thù, tổn thất chính là tôn nghiêm của bản thân, với người khác không có hại, cho nên hắn làm sao cùng ta so sánh được?”

“Trả thù?” Đông Phương Hủ gật gù: “Nguyên lai thức ăn vừa rồi là để trả thù a, kia không biết trả thù bằng cách nào? Dùng thạch tín hay là kali cyanua?” Tề Tử Nhân lại đỏ mặt, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình nói: “Không… không có, chính là… chính là thả nhiều một chút… muối, dấm chua, tiêu, dầu ớt, rượu gia vị, đường trắng, còn có… Mà thôi…”

Đông Phương Hủ mắt trợn trắng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: “Ngươi… Tề Tử Nhân, ngươi có chắc chỉ là thả một chút mà thôi không? Ta ở ngoài cửa chính là nghe thấy được ngươi hát dân dao (8), tối thiểu mỗi cái nều thả cả nửa lọ.” Lời hắn nói làm cho Tề Tử Nhân trên mặt hiện lên một đạo kinh ngạc, nhưng liền biến mất, tiền trinh nô (9) một bên gật gù một bên lẩm bẩm: “Trách không được ngươi bày nhiều trò thế này, nguyên lai đã sớm ở ngoài cửa trinh sát qua, không được, xem ra lần sau phải rút kinh nghiệm học phản trinh sát công phu, hừ hừ”

Đông Phương Hủ lại đen mặt, Tề Tử Nhân dám công khai ở trước mặt mình biểu lộ lòng dạ hiểm độc, thật không hiểu nên mói hắn đơn thuần hay là hắn dũng cảm: “Ân, học phản trinh sát làm gì? Đối phó ta sao? Chỉ cần cho một đống đường trắng, tiêu, muối vào đồ ta ăn, sau đó ta hoặc là mặn chết, cay chết, nghẹn chết, ngươi lại có thể thuận lợi rửa sạch tội danh, còn không phải sao, Tề Tử Nhân? ”

“A a a a, ngươi đang nói cái gì a, ta như thế nào có thể đối đãi kim chủ (10) của ta như thế đâu?” Tề Tử Nhân nhanh chóng thay một bộ tươi cười: “Cái nửa lọ ngươi nói kia là tổng số lượng, tổng số lượng, biết không? Cho vào thức ăn mỗi thứ chỉ có một chút thôi, thật sự chính là một chút thôi” Y bộ dáng cường điệu phi thường nghiêm túc, kia lại đáng yêu làm cho Đông Phương Hủ có chút kích động xoa đầu y.

“Ân, vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì không dùng đến nước tương?” Đông Phương Hủ nhìn đống đồ ăn đã nằm yên trong thùng rác, thật sự không nhịn được tò mò: suy nghĩ của thằng nhóc này nhiều khi rất bất ngờ, tùy tiện xem xét một chút thật ra rất có ý tứ, hắn thực chờ mong đáp án.

“Đáp án cũng có thể cho ngươi, nhưng vẫn phải có phí nha…” Tề tử nhân mắt sáng lấp lánh, mà ánh mắt hung dữ của Đông Phương Hủ lại không địch lại ánh mắt giảo hoạt của tên kia, đành thức thời đem hai xấp tiền mặt đưa đến bên người y.

Hiển nhiên liền có kết quả, Tề Tử Nhân mang tiền ôm vào trong lòng ngực, nói vào tai hắn: “Ngu ngốc, cho nhiều nước tương vào đồ ăn sẽ có màu rất đậm, vậy ngươi vừa thấy sẽ biết ngay, làm thế nào chịu ăn a.” Đáp án của hắn làm cho Đông Phương Hủ nghĩ muốn hộc máu, liền vơ ngay chai nước trên bàn ném qua, bất quá, Tề Tử Nhân né tránh rất nhanh, một tiếng “phanh” vang lên, cái chai bay vào thùng rác.

Tề Tử Nhân đối với số phận cái chai đáng thương làm như không thấy, nhanh chóng ngồi vào ghế đếm tiền.

“Bây giờ là lúc để đếm tiền à?” Đông Phương Hủ túm lấy y, trừng lớn mắt: “Ngươi phải đi làm lại, một lần nữa làm lại một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị đến an ủi chủ nhân ngươi cả trái tim và dạ dày đều bị tổn thương, biết không?” Hắn rống to, bất quá Tề Tử Nhân bất vi sở động (11), vững như Thái Sơn (12).

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Chú giải:

(1): Nguyên văn: [霸王硬上弓] bá vương ngạnh thượng cung: tìm chưa được giải nghĩa chi tiết, đại khái nghĩa là ‘gạo nấu thành cơm’, ‘làm chuyện đã rồi’

(2): Nguyên văn: [强取豪夺] cường thủ hào đoạt: cưỡng chế, đoạt lấy. Cái này với cái trên là em đang rủa anh dám ‘cưỡng gian’ em nhỉ *chớp mắt*

(3): hạt cumin: là hạt này

là một loại gia vị, bất quá bạn chưa bao giờ dung :”> cũng không biết nó thế nào :”>

(4): Nguyên văn: [贼心虚] Google dịch là lương tâm, cảm giác tội lỗi. Cơ mà để có tật giật mình có vẻ logic…

(5): Nguyên văn: [富贵不能淫贫贱不能移] Phú quý bất năng ***, nghèo hèn bất năng di: ba tiêu chuẩn để rèn luyện nhân cách của Đức Mạnh Tử có:

“Phú quý bất năng ***,

Bần tiện bất năng di,

Oai vũ bất năng khuất.”

Nghĩa là:

Lúc giàu có phú quí, thì phải giữ qui củ, không được *** loạn,

Lúc nghèo hèn thì đừng thay đổi chí khí tức là không bị hoàn cảnh làm cho thay đổi chí hướng,

Lúc bị thế lực chèn ép thì không khuất phục, không đầu hàng, tức là không bị lợi lộc, vật chất làm cho mất hết danh tiết.

(6) Nguyên văn: [砸] tạp: nghĩa là đánh đập, phá vỡ; để trong hoàn cảnh này thấy kì kì nên sửa lại..

(7) Hồng Thừa Trù [洪承畴]và Hoàng Thái Cực[皇太极]: đọc ở đây để biết thêm

(8): Nguyên văn: [民谣] dân dao: ca dao, dân ca

(9): Nguyên văn: [小钱奴] tiền trinh nô: nô lệ của đồng tiền, dài quá, lại không xuôi nên để nguyên Hán Việt.

(10): Nguyên văn: [金主] kim chủ: kim: tiền, chủ: chủ nhân; kiểu như anh là ông chủ sẽ giả tiền cho em ấy.

(11): Nguyên văn: [不为所动] bất vi sở động: đứng im, không hề động đậy

(12): Núi Thái Sơn (nguyên âm: 泰山; pinyin: Tài Shān): là một ngọn núi có giá trị văn hóa và lịch sử tọa lạc tại ở phía bắc thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đỉnh cao nhất của núi này là đỉnh Hoàng Đế cao 1.545 m. Thái Sơn là một trong năm núi linh thiêng của Trung Quốc. Thái Sơn được dân Trung Quốc liên hệ với bình minh, sinh, tái sinh và được xem như thiêng nhất trong năm ngọn núi. Các đền thờ bên sườn núi là điểm đến cho dân hành hương trong 3000 năm qua.