Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 44: Văn phu nhân




Việt nhi đã được hơn bốn tháng tuổi, tôi và Nam Cung Vân quyết định rời Uyển thành trở lên núi sống, tuy rằng lần đó gặp Trầm Triệu Thiên nhưng mỗi lần nghĩ đến là lo sợ, nếu người gặp phải không là Trầm Triệu Thiên, thì bất kể là Dịch Phàm hay Hàn Kinh, chỉ sợ rằng chúng tôi không còn mạng mà sống.

Chúng tôi lẳng lặng chuẩn bị cho việc rời đi, Việt nhi càng lúc càng lớn, một mình tôi có thể tự chăm sóc cho con, vì thế, tôi liền sa thải Đinh tẩu và Khóa Hương, sống với nhau gần một năm, trong lòng tôi đã coi hai người đó như người nhà, trong lòng tôi không muốn làm vậy nhưng không còn cách nào khác, tôi cũng Nam Cung Vân đều là người lánh nạn, mang theo họ ngược lại sẽ liên lụy đến họ.

Văn Hinh biết chúng tôi phải đi, cô ấy không hy vọng chúng tôi rời đi, hơn nữa còn giải thích Trầm Triệu Thiên tuyệt đốt sẽ không bán đứng chúng tôi, ở Uyền thành, có Văn gia chiếu cố thì sẽ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không muốn vậy, tôi không muốn vì tôi sẽ lại làm tổn thương đến Nam Cung Vân lần nữa, cho nên tôi từ chối ý tốt của Văn Hinh và Tiếu Trác Vũ, nói họ có thể lên núi tìm chúng tôi.

Đến ngày đó, ngoại trừ có Văn Hinh và Tiếu Trác Vũ đến tiễn chúng tôi, còn một người mà tôi không ngờ tới, đó là Văn phu nhân.

Nhìn thấy Văn phu nhân từ trong kiệu nhỏ bước ra, tôi mới biết bà ấy, vẻ đẹp của bà ấy không có từ nào để miêu tả hết được, ngũ quan đều đặn, khiến người ta có cảm giác rất tương đồng, điềm đạm, dịu dàng, ánh mắt luôn bình thản khi nhìn người khác, làm cho người khác bị sự dịu dàng đó bao trùm lấy mình, cho dù người đó có nóng nảy đến đâu, thì cũng không dám lớn tiếng trước mặt bà, bởi vì khí chất của bà vô cùng yếu đuối, chỉ sợ tiếng nói hơi lớn sẽ làm vỡ nát bà ra.

Tôi cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ, một Hoa Niệm Mô mềm mại đáng yêu đến tận xương tủy, một Văn Hinh tươi mát như hoa lan, một Văn phu nhân yếu đuối, dịu dàng như nước, nhưng họ lại có hình thức bên ngoài rất giống nhau.

Nhìn khuôn mặt Văn phu nhân như không có dấu vết của năm tháng, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Hoa Niệm Mô, họ có quan hệ gì? Sao lại giống nhau đến như vậy?

“Nam Cung phu nhân, “Văn phu nhân nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói như nước lạnh trên băng sơn, không chứa tạp chất.

‘Gọi tôi Tĩnh Chi là được rồi, bá… mẫu.” Tôi vội nói, hai chữ bá mẫu thật là không được tự nhiên, Văn phu nhân nhìn rất trẻ tuổi, tôi nói mà thấy ngượng miệng quá.

Văn phu nhân cười cười, làm tim tôi nảy thình thịch.

“Tĩnh Chi, mấy ngày nay Hinh nhi hay nói đến con, ta rất muốn đến thăm từ lâu, nhưng không ngờ các người là đi nhanh đến vậy, ta thật sự không yên tâm, nha đầu này mang đến cho con không ít phiền phức phải không?”

“Dạ, không có, ha hả.” Tôi cười nói, “Văn Hinh là một cô gái tốt, tôi còn muốn cảm ơn cô ấy thường xuyên đến giúp tôi.”

“Mẫu thân, người ta không phải là trẻ con, làm gì có gây ra gì đâu.” Văn Hinh cầm tay áo của Văn phu nhân làm nũng nói.

Văn phu nhân nở nụ cười yêu chiều, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:”Ngươi nha, gây họa như thế còn ít sao?’ Văn Hinh lè lưỡi, hướng về tôi làm mặt xấu, rồi kéo Tiếu Trác Vũ đi qua đùa với Việt nhi, Văn phu nhân nhìn Văn Hinh đi cách xa rồi mới tươi cười, nhẹ nhàng hỏi: “Tĩnh Chi, nghe Hinh nhi nói con đã từng gặp Hoa Niệm Mô phải không?”

Nghe Văn phu nhân hỏi về Hoa Niệm Mô, tôi giật mình, quả nhiên là có quan hệ gì đó.

Tôi gật đầu, ‘Đúng vậy, nhưng chỉ là tình cờ gặp một lần thôi.”

“Hoa Niệm Mô…có khỏe không?” Giọng nói của Văn phu nhân đột nhiên run rẩy.

Hoa Niệm Mô? Tôi phải trả lời như nào? Văn phu nhân vì sao lại hỏi cô ta? Tôi nghi hoặc nhìn Văn phu nhân. Văn phu nhân cúi đầu tránh ánh mắt của tôi, không muốn để tôi thấy sự dao động trên mặt mình.

“Tôi cũng không biết cô ấy hiện giờ ở đâu, tôi cũng không quen biết cô ấy, tuy nhiên nếu có thì cũng có thể coi là biết sơ sơ thôi.” Tôi cẩn thận lựa chọn từng câu nói, thực ra Hoa Niệm Mô rất khỏe manh, cô ta có thể từ trên nóc nhà cao như vậy mà nhảy xuống mà không có việc gì, xem ra võ công cũng khá cao, về phần vì sao đêm hôm khuya khoắt cô ta đi quyến rũ Nam Cung Vân tôi cũng không biết, xú thanh danh của cô ta trên giang hồ như thế nào tôi lại càng không biết, cũng không biết Nam Cung Vân có biết hay không nữa, có thời gian nhất định phải hỏi Nam Cung Vân mới được, nghĩ đến đây tôi liếc Nam Cung Vân đang đứng ở đằng xa, anh đang bế Việt nhi ở cạnh xe ngựa, ánh mắt đang nhìn hướng về phía tôi.

Văn phu nhân im lặng một lúc rồi ngẩng lên, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại: “Tĩnh Chi, con có thể giúp ta một việc được không?” Giọng nói của Văn phu nhân đã trở lại như bình thường.

“Mời bá mẫu cứ nói, nếu làm được tôi nhất định sẽ giúp.”

“Nếu con gặp được Hoa Niệm Mô lúc đang gặp khó khăn, con giúp cô ta được không?” Văn phu nhân nhẹ nhàng nói.

Giúp Hoa Niệm Mô? Văn Hinh và Hoa Niệm Mô có quan hệ gì? Văn Hinh có khó khăn gì tôi nhất định sẽ giúp, nhưng còn Hoa Niệm Mô? Vì sao tôi phải giúp cô ta? Nếu cô ta muốn tới quyến rũ chồng tôi, tôi cũng phải giúp sao? Tôi điên à? Trong lòng suy nghĩ lung tung, nhưng tôi vẫn không hỏi gì, chỉ gật đầu.

Thấy tôi gật đầu, Văn phu nhân rất vui mừng.

Xa xa, Nam Cung Vân gọi tôi, tôi đáp lại, sau đó quay sang nhìn Văn phu nhân, bà ta nhìn tôi cười dịu dàng nói: “Đi đi, hắn đang đợi con.”

Tôi cười ngượng ngùng rồi chạy tới chỗ Nam Cung Vân, chưa chạy được hai bước đã nghe Văn phu nhân nói với sau lưng: “Tĩnh Chi.” Tôi quay đầu lại.

“Không có việc gì.” Bà ta cười, nụ cười như che giấu gì đó, “Hãy quý trọng hắn, đừng bao giờ buông tay.”

Tôi gật đầu, rồi xoay người chạy tới bên Nam Cung Vân, tôi biết, Nam Cung Vân là hạnh phúc của tôi, là cha của con trai tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tay.



Bốn năm sau.

“Nam Cung Vân…”

Tôi đứng ở cửa viện gọi to, không ai trả lời.

“Nam Cung Vân…”

Vẫn không ai trả lời! Tức chết tôi mà, cha con hai người này không biết đã đi đâu rồi, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng ai cả.

Lửa giận đùng đùng, tôi về phòng đặt mông ngồi ngoài cửa, vừa tức giận vừa than thở: “Đi đi, hai cha con đi đâu thì đi đi, có bản lĩnh thì đừng về, để xem tôi xử lý như thế nào.”

Ánh nắng qua đỉnh đầu mới nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi rất vui vẻ: “Mẹ, mẹ! Mau ra xem.”

Tôi nhướng mắt lên, thấy Việt nhi đang thất tha thất thểu chạy từ ngoài vào, trên người đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn và mồ hôi, nhìn rất lôi thôi, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen láy, trong lòng đang ôm một con cá trắm cỏ rất to, vô cùng kích động chạy tới chỗ tôi, đi theo sau cũng là một người ướt sũng đang đắc ý cười chính là Nam Cung Vân.

Việt nhi thấy tôi ngồi trước cửa, liền đặt con cá xuống đất, sau đó dang hai tay ra chạy tới chỗ tôi: “Mẹ, mẹ, ôm!”

‘Dừng!” Tôi nhanh tay lẹ mắt, một tay giữ Việt nhi lại, cả người con ướt sũng, lại còn định nhào vào tôi chứ? Muốn làm bẩn quần áo của tôi ư!

“Lại nghịch nước à?” Tôi sầm mặt hỏi.

“Mẹ ôm con một cái, ” Việt nhi vẫn dúi khuôn mặt tươi rói vào lòng tôi, tôi giữ lại: “Dừng lại! Nói, có phải con lại đi nghịch nước ở suối có phải không?”

Việt nhi quay lại nhìn Nam Cung Vân cầu cứu, Nam Cung Vân cười hì hì nhìn hai mẹ con chúng tôi, tôi tức giận nhìn anh, Nam Cung Vân lại còn nhướng mày như khiêu khích. Việ nhi thấy thái độ Nam Cung Vân như vậy, cũng cười hì hì cọ cọ vào người tôi,”Mẹ, mẹ, ôm Việt nhi một cái, Việt nhi muốn mẹ ôm.”

“Không! Đừng làm bộ nữa! Mẹ nói con biết nhé Nam Cung Việt, con đừng hòng dùng mỹ nam kế với mẹ! Con giữ lại để về sau mà dùng thì tốt hơn.”

“Cha.” Việt nhi hướng về Nam Cung Vân cầu xin giúp đỡ, Nam Cung Vân bước nhanh tới, tôi cuống quýt đứng dậy, cảnh giác nhìn Nam Cung Vân, “Gì chứ? Hai cha con định bắt nạt tôi à?”

Nam Cung Vân cười cười, “Con dùng mỹ nam kế không có tác dụng, vậy thì để ta.” Nói xong không đợi tôi phản ứng, bế tôi lên.

“Khốn kiếp, mau thả em xuống.” Tôi đánh vào ngực Nam Cung Vân, mắng nhỏ. Nam Cung Vân khốn kiếp, dám làm tôi không có mặt mũi trước mặt con.

“A, cha ôm mẹ thật lâu.” Việt nhi kêu lên.

“Im ngay! Nam Cung Việt! Mẹ vẫn chưa hết giận con đâu đấy, nếu con còn dám đi nghịch nước nữa, mẹ sẽ…” Tôi ở trong lòng Nam Cung Vân nhưng vẫn không quên uy hiếp Việt nhi, đáng tiếc khí thế không đủ.

“Con trai, con mang cá vào phòng bếp, lát nữa ta làm cho con và mẹ con thưởng thức. Giờ ta còn phải giúp con đi dạy dỗ mẹ con.” Nói xong, Nam Cung Vân bế tôi đi vào phòng.

Việt nhi liền vui vẻ đáp ứng.

“Khốn kiếp! Giờ là ban ngày, anh còn định làm gì?” Tôi mắng nhỏ, trên mặt đã nóng bừng. Nam Cung Vân cười: “Muội nói xem.”

“Đừng, con đang ở bên ngoài, nhỡ vào thì không hay lắm.” Anh chàng này vẫn hay làm tôi rối loạn như vậy, sống với nhau đã vài năm, con thì đã hơn bốn tuổi, vì sao đối với anh tim tôi vẫn đập loạn như vậy.

Nam Cung Vân cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, rồi bế nhanh tôi vào phòng, làm tôi phải quay đầu lại ngó con trai xem nó có để ý tới bố mẹ hay không, nhưng thật sự Việt nhi còn đang chật vật với con cá, cho nên không hề chú ý tới cha mẹ, con cá thật là ương ngạnh, trơn tuột, mỗi lần Việt nhi ôm nó lên lại bị tuột đi, nghĩ đến phải giặt quần áo của con, tôi thở dài.

“Ở trong lòng ta mà còn thở dài hả?” Nam Cung Vân cúi xuống nói nhỏ bên tai tôi, sau đó cắn nhẹ vào vành tai tôi, một sự tê dại như điện giật truyền đến cơ thể.

‘Đừng, đừng làm vậy, cẩn thận con đấy.”

“Cầu xin ta buông tha cho muội đi.”

“Em xin anh.” Tôi thì thầm, rồi giấu mặt vào ngực Nam Cung Vân, Nam Cung Vân không nói gì, tôi cảm nhận được tim anh đập rất nhanh, nhưng lại không buông tôi ra, tôi hét nho nhỏ: “Anh còn không buông em ra à? Em giận bây giờ!”

Tôi phát hiện ra Nam Cung Vân đang nhịn cười. Hả? Anh dám đùa giỡn tôi sao?

“Anh ôm em đến đây làm gì chứ?” Nhìn xung quanh, là nhà bếp, anh ôm tôi đến nhà bếp làm gì? Tôi hồ nghi nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân gian xảo cười, “Đương nhiên là làm món cá cho muội và Việt nhi ăn rồi. Thế muội nghĩ rằng ta và muội định làm gì ở đây?”

Tôi giận, Hừ! Dám giỡn với tôi! Tôi xoay người đi ra ngoài, Việt nhi ôm con cá xuất hiện ở cửa, “Mẹ, mẹ, bắt được rồi, ăn cá.”

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, càng lúc càng gần, Nam Cung Vân chấn động, bước nhanh ra ngoài, tôi cũng chạy theo sau, Văn Hinh đã sắp bước vào cổng, thấy chúng tôi bước ra, lập tức ngã nhào xuống đất, trên người toàn bụi đất, trên mặt cũng đầy bụi bặm, nhìn rất nhếch nhác.

“Tỷ tỷ, các người chạy nhanh đi! Chạy nhanh đi!” Văn Hinh hổn hển nói.

Tôi vội bước tới đỡ lấy cô ấy, “làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Đừng gấp, từ từ nói.”

Văn Hinh thở gấp, lấy hơi “Thượng Vương gia đã biết tung tích các người rồi, đã mang theo người đến Uyển thành, sư huynh bảo muội chạy đến đây báo cho các người biết, hãy nhanh chóng rời khỏi đây.”

Cả người tôi sững lại, Dịch Phàm vẫn không chịu buông tha chúng tôi!