Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 32




“Không phải hắn ta sao? Sao biết?” Jason hỏi.

“Ở đó họ tìm thấy vài trang bản tháo. Tên ở trang đầu là Benny Fritz.”

Jason nhăn mặt. “Tớ biết ngay là tên khốn đó mà!”

“Anh ta đang ở đây để thẩm vấn về chiếc xe bị đánh cắp,” Chase nói. “Anh ta đòi gặp luật sư. Nhưng trước khi Danny thẩm vấn anh ta, thì cậu ấy đã đến gặp vợ Fritz. Cô ấy cáo buộc chồng cô ta đã lấy mất khẩu .38 của bố mẹ cô ta. Nó cùng cỡ đầu đạn họ đã thu được ở tường nhà Sue đúng không?”

“Khốn kiếp! Tớ muốn gặp hắn ta!” Jason nói.

“Tớ cũng nghĩ cậu muốn thế. Nhưng tốt nhất là cậu nên nhanh lên.”

Jason cúp máy và nhìn Sue. Cô sẽ không thích nghe điều này. “Anh xin lỗi,”

Mắt cô mở to. “Họ đã bắt anh ấy rồi sao?”

“Ừ, nhưng đó không phải Michael Brighten đâu. Đó là Benny Fritz.”

Sue trông choáng váng. Và rồi miệng cô mím lại thành một đường mỏng mà anh biết nó biểu hiện cho sự cứng đầu của cô. “Jason, em đã nói với anh rồi, anh ấy không làm chuyện này đâu.”

“Họ đã tìm thấy chiếc Saturn, và bên trong là bản thảo của anh ta. Và vợ anh ta vừa mới cáo buộc hắn lấy mất khẩu .38 của bố mẹ vợ.”

Sue trông bối rối, sau đó lắc đầu. “Rất nhiều người có súng. Và...”

Không tin thì sẽ dễ dàng hơn, Jason biết điều đó, nhưng cô phải chấp nhận chuyện này. “Nếu đó còn chưa đủ bằng chứng, hắn ta đã hét lên đòi gặp luật sư. Nếu không có tội, Sue, thì hắn ta cần luật sư làm gì?”

“Có lẽ là bởi vì mọi người đang buộc tội anh ấy.” Sue nhảy xuống và cài lại quần soóc. “Em đi với anh.”

“Không phải lần này.” Và không phải trong cái quần đó. Chúng chỉ được xuất hiện trước mắt anh thôi. “Xin lỗi, anh đã để em chắn giữa anh và hắn ta một lần rồi. Giờ thì anh sẽ giải quyết mọi việc theo cách của mình.”

Cô không mấy vui vẻ khi anh rời đi.

Anh chẳng vui vẻ gì khi thấy cô không vui, nhưng anh vẫn phải đi.

Jason bước vào sở cảnh sát ngay khi điện thoại reo. “Jason Dodd đây.”

“Đã bảo cậu là họ không đến! Không xuất hiện! Và tôi có một cuộc hẹn làm tóc đây này.”

Phải mất một giây Jason mới nhận ra giọng bà Roberts. “Bà đã gọi họ sao?”

“Phải. Họ nó họ sẽ ở đây trong vòng mười phút trước rồi.”

Anh không có thời gian cho chuyện này, nhưng chính anh đã tự vơ lấy việc vào mình. “Cháu sẽ nói với bà thế này nhé, cháu có số của họ rồi. Cứ để cháu gọi cho họ nhé.” Anh cúp máy, rảo chân bước trong khi tay ấn tìm số. Một cuộc gọi nhanh tới dịch vụ xe limo đã đảm bảo với anh rằng người lái xe đang trên đường tới đón bà Roberts.

Anh vừa mới cúp máy khi trông thấy Chase đang đứng ở quầy lễ tân, và họ cùng vào thăm Fritz. Họ chưa bao giờ giỏi chơi trò cớm tốt/cớm xấu; họ thường cùng nhau giải quyết mọi chuyện như hai tên khốn. Đây là một trong những lần đó. Cả anh và Chase đề vô cùng quan tâm đến Sue.

Sau vài phút thẩm vấn, Jason dựa lưng vào ghế và quan sát Fritz vặn vẹo. Quý ông giày lười-da-chồn giờ trông không còn quá tự mãn nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra?” anh thúc giục. “Vì Sue chẳng hề quan tâm quái gì đến anh phải không?”

Fritz cau có. “Tôi muốn gặp luật sư và tôi sẽ không nói lời nào cả.”

“Đường dây bận cả rồi,” Chase trở lời ở góc phía bên kia.

“Nhưng đừng lo,” Jason nói. “Anh sẽ có luật sư. Dĩ nhiên nó cũng chẳng giúp được gì nhiều đâu. Chúng tôi đã tìm ra chiếc xe anh đã đánh cắp. Bên trong là vài tập bản thảo của một trong những cuốn tiểu thuyết viễn-tưởng tệ hại của anh.”

Fritz trông có vẻ choáng váng.

Jason quan sát người đàn ông đang vặn vẹo, sau đó lên tiếng. “Thôi tào lao và khai ra đi.”

“Khai ra chuyện gì đó tôi không làm sao? Tôi không nghĩ thế,” Fritz ngắt ngang.

“Vợ anh đã tìm thấy khẩu súng anh đã sử dụng.” Chase thong thả bước quanh phòng. “Với một thử nghiệm đơn giả và chúng ta sẽ biết đó là từ khẩu súng của anh đã ghim trong tường nhà Sue.”

“Thử nghiệm đó sẽ chứng minh cả hai anh đều là những tên ngốc. Vì cái quái gì mà tôi lại làm Sue bị thương trong khi tôi thích cô ấy? Và tôi đã không trông thấy khẩu súng đó trong nhiều năm rồi. Vợ tôi giữ nó trong hộp giày để trong tủ quần áo của cô ấy.”

“Ghen tuông cũng là động lực khá mạnh mẽ,” Chase nói. “Có khi nào vợ anh phát hiện ra Sue không.”

Jason thêm vào. “Và bản thảo của anh biết tự đứng dậy mà chạy vào ngồi trong chiếc Saturn hử?” Anh khoanh tay lại. “Giờ thì đó mới là truyện viễn tưởng hay ho đấy!”

Biểu hiện của Fritz gần như là tuyệt vọng. “Ai đó đã cài bẫy tôi. Đưa tôi vào tròng. Nó xảy ra trong cả tiểu thuyết lẫn đời thực!”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Jason. Nó xảy ra trong cả tiểu thuyết lẫn đời thực. Đó là điều anh chỉ vừa nói với Sue chiều nay – rằng anh thực sự thích cách nghi phạm cài bẫy một người khác? Trong sách của Sue, là khi cảnh sát đến thẩm vấn nghi can đầu tiên khi kẻ gây án đến tìm nữ chính.

Khốn kiếp!

Jason bật dậy khỏi ghế và chạy khỏi phòng. Gần như đánh bay cánh cửa, anh giật lấy di động trong túi. Bàn tay anh run lên khi anh ấy số gọi Sue. Tim anh đập dồn khi chờ cô trả lời.

“Chuyện gì vậy?” Chase hỏi, bước ra ngay sau anh.

“Đó là điều đã xảy ra trong tiểu thuyết,” anh lặp lại những lời Benny Fritz nói. “Khốn kiếp! Sao tớ lại không thấy chứ? Đó là điều đã xảy ra trong tiểu thuyết của Sue. Kẻ sát nhân thực sự sẽ cài bẫy một người khác. Ngay khi viên thám tử mất cảnh giác, hắn liền tới chỗ nữ chính. Trả lời đi, chết tiệt! Cô ấy không nhấc máy.” Anh nhìn chằm chằm vào Chase và cào tay qua tóc.

Đột nhiên, những lời của bạn anh bật ra trong đầu: Ghen tuông cũng là động lực khá mạnh mẽ. Anh chửi thề thêm lầm nữa và nói, “Chờ đã! Tớ sắp nắm được mấu chốt rồi. Định vị vợ hắn đi.”

Mắt Chase mở to. “Vợ Fritz? Cậu nghĩ cô ta –”

“Ừ. Cô ta có động cơ: ghen tuông. Và cô ta có...” Jason nhớ lại người phụ nữ đó vẫn chưa giao lại khẩu súng. “Cô ta có súng.”

Anh lao ra ngoài sảnh, gọi với qua vai cho Chase để điều xe tuần tra khu vực gần nhất tới chỗ Sue.

***

Sue để dòng nước nóng của vòi hoa sen đổ xuống gáy mình, nơi đó đang khiến cô đau nhức. Cô đã cố gắng viết, nhưng mối ngờ vực của cô về Benny khiến cô không thể nghĩ thêm được gì.

Không phải sự căng thẳng này chỉ mới bắt đầu chiều nay. Những ngày gần đây, Sue đã cố để Jason cho cô chút gợi ý về những gì đang thực sự diễn ra giữa họ. Sẽ thế nào sau khi anh bắt được kẻ quấy rối, khi anh không còn phải ở lại đây để bảo vệ cô nữa? Anh sẽ dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi đây? Họ đã dùng hết mười sáu chiếc bao cao su và vẫn còn đang đếm tiếp.

Cô biết chính mình là người yêu anh trước. Cô cũng biết mỗi ngày tình cảm đó ngày càng lớn dần hơn, đào sâu hơn trong tim cô, trong tâm hồn cô, và cả đời sống tinh thần và đời sống hàng ngày của cô nữa. Nói về cuộc sống hàng ngày, cô đã gần như vẽ ra viễn cảnh của cô với Jason. Như trong sách, cô đã vẽ ra từng chương một, chúng bao gồm những chiếc bao cao su, một chiếc nhẫn đính hôn, một đám cưới nhỏ ngoài trời, vài đứa trẻ, và nếu Hitchcock và Mama có thể chấp nhận được, có lẽ thêm cả một con có cũng xuất hiện trong viễn cảnh đó nữa.

Dĩ nhiên, nó phụ thuộc vào việc cô định sẽ cho đi bao nhiêu mèo con của Jason. Cô thậm chí còn yêu luôn cả những con mèo của người đàn ông đó nữa. Phải, cô đã tưởng tượng ra cuộc sống giữa họ, tất cả đã đâu vào đấy. Cô không thể đừng được; tưởng tượng và hình dung là tất cả những gì cô đã làm. Nhưng những kế hoạch của cô đơn giản chỉ là sự tưởng tượng khi mà lẽ ra cô nên nhìn vào thực tế? Chỉ khi anh nói cho cô biết những cảm nhận của mình mà thôi.

Không một lần từ mối quan hệ được đề cập đến. Và họ dùng bao cao su nhanh như ngốn khoai tây chiên. Anh không hứa hẹn, hoặc thậm chí là giả vờ, rằng họ có nhiều hơn chỉ là chuyện qua đường, trong khi anh đang bảo vệ cô.

Ôi trời ơi! Cô đang thật sự chìm đắm trong đau khổ.

Sue vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe tiếng chuông cửa. Cô với lấy chiếc áo choàng tắm màu trắng của mình và buộc dây quanh eo. Vội vã bước đến cửa, nước vẫn đang nhỏ giọt quanh chân, cô nhìn ra ngoài và trông thấy một cảnh sát. Anh ta quay lưng lại vì thế Sue không thể nói đó có phải sĩ quan Martin hay một trong những người đã tới mấy đêm trước.

Trong khi mở khóa cửa, chân cô trượt trên nền gạch trơn khiến cô suýt ngã. Cô gần như phải túm lấy tay nắm cửa và chỉ hơi hé cửa mở. “Tôi có thể giúp gì cho anh?” cô hỏi.

“Cô là Sue Finley?” Sĩ quan cảnh sát, không phải người cô nhận ra, hạ ánh mắt xuống đường xẻ nơi cổ áo cô.

“Vâng.” Cô túm lấy cổ áo chặt hơn. “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi được yêu cầu tới để kiểm tra cô.”

Kiểm tra tôi? Thế là sao? Không phải Benny đang bị tạm giam sao? “Tôi ổn cả.”

“Cô không phiền nếu tôi vào kiểm tra một vòng chứ?”

Đột nhiên thấy khó chịu, Sue đặt tay lên khóa cửa. Cô biết Jason nghi ngờ Benny, nhưng cô không hoàn toàn tin điều đó, và anh chàng này khiến cô thấy bồn chồn bất an. Nếu anh ta không thật sự là cảnh sát thì sao? Jason sẽ không gửi tới một sĩ quan mà cô không biết chứ? “Tôi đã bảo tôi ổn cả.”

“Được rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Tôi chỉ đang làm đúng phận sự thôi.”

Sue đóng cửa và cài chốt. Dựa lưng vào tường, cô nín thở cho đến khi viên sĩ quan rời đi. Sau đó lắc đầu, cô cho là mình bị hoang tưởng mất rồi.

Điện thoại reo, nhưng với trái tim vẫn đang đập rộn cô quyết định để mặc cho máy trả lời tự động. Không phải cô sẽ thế này mãi. Chỉ là đây là lần đầu tiên cô ở nhà một mình kể từ sau vụ nổ súng. Điều đó đưa suy nghĩ cô trở lại: Liệu ngày mai cô có ở một mình không? Nếu Benny có tội, vậy thì Jason còn ở lại không?

Năm phút sau, khi cô đã thoải mái hơn đủ để ngồi phịch xuống sofa, chuông cửa lại reo lần nữa. Cẩn thận không bước vào những chỗ ướt nước, cô nhắc nhở bản thận lát nữa phải lau nhà. Nhìn ra ngoài lỗ cửa, cô trông thấy anh chàng FedEx đang đứng nơi hiên nhà. Đó không phải anh chàng FedEx mọi khi của cô, Hunky, vì vậy cô có chút ngập ngừng khi mở khóa và quan sát kỹ hơn. Một chiếc hộp lớn giấu đi gương mặt anh ta. Nhưng rồi cô nhìn thấy địa chỉ nhà xuất bản của cô trên hộp. Lẽ ra cô đã nhận được một bản in cuốn sách của mình từ hôm qua rồi. Siết chặt đai áo thêm, Sue mở cửa.

Chiếc hộp được đẩy vào tay cô. Trọng lượng của nó kéo cô xuống khiến chân cô trượt trên nền gạch ướt. Chiếc hộp rơi xuống sàn vừa lúc cô đập mạnh người vào tường.

Cánh tay cô đưa ra chới với để giữ thăng bằng, cô cảm thấy áo choàng tắm của mình bắt đầu tuột ra. Giờ thì Sue đang giật mạnh đai áo, co rúm trước ý nghĩ anh chàng FedEx đã thấy hết Toàn Bộ. Khi cô định mở miệng phàn nàn, ánh mắt cô bắn thẳng vào khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình và không lời nào thoát ra nổi cổ họng cô nữa.

“Mày nghĩ mày có thể cứ thế đi loanh quanh và khiến gia đình người ta tan đàn xẻ nghé sao?

Sue nhận ra khuôn mặt đó, dù cô mới chỉ gặp Beth Fritz có một lần. “À, có lẽ cô sẽ muốn đặt cái đó xuống?” Cô nói đầy hy vọng.

Người phụ nữ bước sang bên, đóng cửa lại, và chĩa súng ngay tim Sue. “Chết đi, con khốn, chết đi.”

***

Jason lách chiếc Mustang vượt chiếc xe tải. “Gọi anh ta quay lại đó!” anh hét lên với người phụ nữ trực tổng đài của sở cảnh sát Hoke Bluff. “Gọi rồi sao? Anh ta tốt hơn là nên ngồi im ở đó với cô ấy khi tôi tới nơi!”

Cúp máy, anh bấm số của Sue lần nữa, cầu nguyện lần này cô sẽ nghe máy. Anh nghe tiếng máy trả lời tự động. Có chuyện gì rồi. Nỗi sợ hãi cào xé bên trong anh. Anh lạng xe qua một chiếc xe giao hàng, ánh sáng xanh nhấp nháy trên bảng điều khiển của anh, và anh siết chặt vô lăng trong khi vượt thêm một lần đèn đỏ nữa.

Không có chiếc xe cảnh sát nào ở nhà Sue khi anh cho xe vào chỗ đậu. Anh rút súng và chạy về phía hiên nhà. Tim anh đang đập rộn trong lồng ngực.

“Sue?” anh gọi và chạy vào trong. Ngay khi chân anh vừa chạm đến sàn gạch, anh trượt về phía trước và ngã xuống. Khẩu súng trượt trên sàn. Khi anh nhìn lên, một người phụ nữ, một người phụ nữ to béo bận đồ của nhân viên FedEx – lờ mờ hiện ra trước mắt anh.

Khẩu A.38 đang chĩa ngay trước mũi anh. Ánh mắt anh di chuyển từ người phụ nữ sang Sue. Một sợi dây thừng đang thít lại ở cổ tay cô như thể con khốn kia đang định trói cô lại.

Khẩu .38 di chuyển lên trán anh.

Jason nuốt xuống. “Cô không muốn làm vậy đâu.”

“Muốn?” người phụ nữ rít lên, giọng cô ta giống đàn ông hơn là phụ nữ. “Tôi không bao giờ muốn làm điều này. Cô ta đã đánh cắp chồng tôi. Hắn ta bỏ rơi tôi. Tôi phải giết cô ta. Và bây giờ... bây giờ, anh cũng sẽ phải chết.”

“Không!” Sue hét lên.

Ánh mắt bà Fritz bay tới chỗ Sue. Jason tận dụng lợi thế. Anh húc người vào cô ta, đẩy cô ta ngã xuống sàn. Bản năng đầu tiên của anh là sử dụng ít lực hơn cần thiết, nhưng giọng nói của cô ta không chỉ là điều duy nhất nam tính ở cô ta. Người phụ nữ này thật sự khỏe.

Cô ta đấm đá thật mạnh. Đầu gối cô ta thúc lên giữa hai chân anh – một cú thúc trực tiếp. Bị tê liệt bởi cơn đau, anh cảm thấy như cú thúc đó đánh bật không khí khỏi phổi mình.

“Mẹ kiếp chúng mày!” Bà Fritz nâng tay lên và chĩa súng về phía Sue.

Jason túm lấy cổ tay người phụ nữ. Không thể giành thế chủ động, anh buộc khẩu súng chĩa khỏi phía Sue. Người phụ nữ thúc anh lần nữa nhưng lần này cô ta bị trượt.

“Chạy đi!” Anh hét lên với Sue, muốn cô rời khỏi đây trong trường hợp nếu có đạn lạc. Anh nghe thấy tiếng bước chân Sue chạy trên sàn gỗ, nhưng khốn kiếp, chúng không hướng về phía cửa. “Đi đi!” Anh chiến đấu cố giành quyền kiểm soát khẩu súng nhưng trọng lượng của người phụ nữ đang ép anh xuống sàn.

Và rồi anh nghe thấy giọng Sue. “Bỏ súng xuống, hoặc tôi thề sẽ thổi bay não cô và sẽ lo việc rửa sạch chúng sau.” Sue đứng trên họ, dí súng và sau đầu bà Fritz. Cô đã tìm thấy khẩu súng của Jason, hay của chính cô.

Không quan trọng. Tất cả vấn đề là đây là một cơ hội. Khoảnh khắc bà Fritz bị phân tâm Jason biết mình phải làm gì. Sự hoảng loạn vẫn đang thít lấy ruột gan anh trong khi anh chờ đúng thời điểm.

Sue bước tới gần hơn, tay cô nâng lên, dường như cô đang chĩa thẳng súng vào đầu người phụ nữ. “Tôi thề là tôi sẽ bắn đấy!”

Ánh mắt bà Fritz nâng lên. Đó là cơ hội của Jason. Anh giật súng khỏi tay người phụ nữ. Anh lăn cô ta lại, ép mặt cô ta xuống sàn gỗ và ấn đầu gối vào lưng để giữ cô ta nằm im. “Tôi không thích ngược đãi phụ nữ,” anh nói. Anh không đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên cô ta, mặc dù cô ta nặng tương đương anh. “Nhưng tôi sẽ làm một ngoại lệ nếu cô di chuyển. Hiểu rồi chứ?”

Cơn đau vẫn đang siết quanh thắt lưng anh. Anh nhìn Sue và đưa tay ra định lấy khẩu súng.

Và rồi anh chớp mắt. Sue đứng đó, tay vẫn giơ ra, cần một chiếc tampon. “Thấy không? Nó hiệu quả đấy chứ.”

Cô hít sâu một hơi run rẩy, rồi khuỵu gối, và nước mắt bắt đầu rơi lã chã trong đôi mắt xanh đầy sợ hãi của cô.