Ly Hôn 365 Lần

Chương 5: Tiểu tam




Khúc Phương không nghe chồng nói nữa mà cụp máy luôn. Cuối cùng cô đã nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra. Mở máy tính, Khúc Phương tra tìm thông tin. Truyền thuyết về Ngày Tận Thế do ngày xưa loài người mê muội cho rằng Trái Đất sẽ bị hủy diệt, họ còn nói trong cuốn lịch Maya : ngày 22 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế. Cho đến hôm nay, Trái Đất vẫn bình yên, lời tiên đoán đó bị sụp đổ.

Khúc Phương nhìn mấy chữ “ Ngày tận thế” bỗng sững sờ dường như hiểu ra, Ngày Tận Thế không phải là ngày cuối cùng mà có thể sẽ lặp đi lặp lại giống như tình huống cô gặp lúc này.

Cho đến bây giờ Khúc Phương vẫn không rõ chuyện xảy ra với cô nghĩa là thế nào. Cô đột nhiên hưng phấn nghĩ nếu như ngày này vẫn tiếp tục tái diễn thì cô sẽ còn vô vàn cơ hội để lấy lại tình cảm của chồng và không bị mất việc làm. Nói không chừng, ông Trời mở mắt giúp cô gặp được chuyện tốt trong những ngày tiếp theo.

Cô sống ở thành phố này bạn bè không nhiều lắm, người thân đều ở phương Nam. Huống chi gặp chuyện không hay không thể kể cho người khác nghe được. Khúc Phương không phải là người có cá tính mạnh mẽ, nếu không sẽ không bị chồng đòi ly hôn gắt gao. Cô giờ đây không còn chút sức lực để phản đối.

Hôm nay suy nghĩ lại thấy mẹ và em chồng luôn miệng khen người phụ nữ kia tốt, đã xinh đẹp lại còn hào phóng. Theo lời chồng cô nói về đối tác thì xem ra hai người này là một. Phụ nữ cho dù chậm hiểu thế nào ở phương diện này vô cùng nhạy cảm. Trước kia Khúc Phương luôn tin tưởng chồng, chưa bao giờ nghi ngờ anh ta, hôm nay sự việc phơi bày ra trước mắt, bắt buộc cô phải đối diện với thực tế.

Khúc Phương làm nhân viên tiếp thị đã ba năm nay, học được nhiều thứ, ví dụ như trước khi đi gặp khách hàng phải nắm rõ thông tin về họ ra sao. Chồng cô chưa bao giờ lừa gạt cô, Khúc Phương hiểu rõ tính cách của anh ta, anh ta sẽ không bao giờ gạt người nhưng sẽ tìm cách giấu diếm, như vậy sẽ giúp bản thân giữ vững phẩm chất, rõ ràng làm sai nhưng vẫn được tiếng là thẳng thắn anh hùng.

Người phụ nữ kia chắc làm cùng công ty với chồng cô. Khúc Phương lướt qua trang Web của công ty chồng mình xem xét tìm kiếm. Quả nhiên bên trong có vô số trang thông tin về nhân viên. Tìm mãi không thấy gì, Khúc Phương đang định thoát ra, bỗng thấy tên của một phụ nữ đập ngay vào mắt. Blog của người phụ nữ này rất phong phú, đẹp mắt, thu hút không ít người. Trực giác Khúc Phương mách bảo đây chính là người phụ nữ mình cần tìm.

Khúc Phương nhìn trang Blog, hình như người phụ nữ này rất đam mê túi xách, blog chủ yếu nói về các loại túi khác nhau, điều đó chứng tỏ cô ta khá giàu có. Ít nhất đối với Khúc Phương nhìn vào cách phối hợp túi xách và trang phục cho thấy cô ta khá nhiều tiền. Nhìn đống túi xách, có nhiều loại cô không hề biết tên. Nhưng có một loại trước kia thấy mẹ chồng hay mang theo nên cô có biết qua, đó là túi Hermes.

Cô ta rất thích nhãn hiệu Hermes. Ngoài các loại túi còn thấy cả đồ trang sức và khăn lụa. Trong đó có một chiếc túi Hermes được đánh dấu với lời chú thích: Đây là chiếc túi mà tôi thích nhất. Chiếc túi này do Thần Thần mua tặng sinh nhật.

Nhớ lời mẹ chồng luôn miệng gọi con trai là: “ Thần Thần nhà ta”. Thì ra còn có người gọi Chu Thần là Thần Thần một cách thân mật như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chồng cô lại là người hào phóng đến thế. Khúc Phương chỉ mua túi xách với giá một trăm đồng, đã thế còn là hàng giảm giá. Mỗi lần đi dạo phố cùng chồng, anh ta luôn tỏ ra không kiên nhẫn, nói gì đến việc chủ động mua cho cô cái gì tử tế.

Cô cảm giác như mình đang nhìn trộm nhà người khác. Cô không muốn cuộc hôn nhân kéo dài năm năm với những năm tháng tuổi trẻ cùng toàn bộ cố gắng của mình lại bị phá vỡ như vậy. Cô không cam lòng, muốn biết người phụ nữ kia là ai, nhất định phải tìm cho ra.

Cố nén khó chịu, Khúc Phương xem tiếp, càng về sau càng có nhiều nội dung liên quan đến Thần Thần. Nào là hình hai người đi du lịch nước ngoài, bối cảnh kiến trúc châu Âu, bóng hai người cầm tay nhau đổ dài trên nền đất lồng vào nhau thành một. Tấm hình rất đẹp, nếu như người đàn ông trong hình không phải chồng cô, chắc chắn Khúc Phương sẽ thấy rất thâm tình và cảm động.

Trong những tấm hình đó, chồng cô không lộ mặt, chỉ thấy bóng dáng hoặc sau lưng. Còn cô ta trong tấm hình nào cũng tươi cười tỏ vẻ hạnh phúc. Cô ta rất cẩn thận, cho dù là hình của mình hay hình chụp với Chu Thần một cách thân mật đều không để anh ta lộ diện. Có những hình cả hai đang cắt bánh ngọt, ăn sáng, hay ngắm hoàng hôn, cho dù người khác không nhận ra người đàn ông đó là ai nhưng cô thì không thể nhầm được, người trong hình chính là người chồng đã kết hôn năm năm của mình.

Năm năm trước người đàn ông đó từng nói: “Em đồng ý gả cho anh nhé, anh sẽ chăm sóc em suốt đời”. Năm năm sau, chính người đó lại nói với cô rằng: “ Chúng ta không hợp nhau. Vì vậy chúng ta ly hôn đi”. Cô đã cố gắng chăm sóc gia đình, lo toan củi gạo tương cà, nhẫn nhục chăm sóc mẹ chồng. Cô vẫn tưởng họ như nhau, đều vì gia đình mà cố gắng phấn đấu.

Nhưng rốt cuộc ai mới là người gây ra chuyện như thế này, nếu không thích hợp tại sao ngay từ đầu lại kêt hôn? Nếu như không yêu thương, tại sao đến tháng khó chịu trong người, anh ta còn dặn cô không được sờ vào nước lạnh? Anh ta dùng thói quen ôn nhu để lừa gạt cô, tại sao không tiếp tục lừa dối tiếp đi?

Khúc Phương bỗng ngạc nhiên trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy dòng chữ được viết gần đây: “ Bảo Bảo nghịch quá, đạp lung tung. Thần Thần xếp hàng cùng mình chờ khám suốt 2 tiếng đồng hồ trong bệnh viện, đã thế còn mua thức ăn cho mình. Thì ra đây gọi là hạnh phúc”.

Đứa bé! Đây chính là nỗi đau của Khúc Phương. Kết hôn năm năm rồi, không phải Khúc Phương không muốn có con, chẳng qua đợi mãi mà vẫn không thấy gì, không ít lần bị mẹ chồng nói nọ nói kia, lúc ấy cô chỉ biết nén giận. Cô nghĩ chắc mẹ chồng chưa biết chuyện này, nếu biết anh ta có con với người khác chắc sẽ bắt con trai ly hôn với cô ngay lập tức (???)

Khúc Phương không di nổi con chuột trong tay. Cô hận mình không thể xóa bỏ toàn bộ những thứ đang hiện ra trước mắt. Trước đó không lâu mẹ chồng còn giục cô đi bệnh viện kiểm tra, trước mặt nhiều người nói: “ Khúc Phương, không đẻ được là do con, đi khám xem thế nào. Vì chuyện này mà lão Chu buồn phiền đến phát ốm”. Lúc ấy rất đông hàng xóm láng giềng đứng đó khiến cho Khúc Phương xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Cuối cùng Khúc Phương đi bệnh viện khám một mình. Khi đến nơi thì được bác sĩ tư vấn bảo tốt nhất cả hai vợ chồng cùng đi. Không còn cách nào, cô về nhà năn nỉ chồng đi khám cùng. Anh ta vẻ mặt bực bội: “ Tôi không thích mùi bệnh viện, chỉ ở đấy một phút là không chịu nổi. Bố mẹ nói như vậy rồi, cô cứ nghe theo đi”.

Rốt cục Khúc Phương không dám không đi. Mẹ chồng bảo chồng cô không bị sao hết, nếu cô không đi khám, thể nào cũng bị bà lôi chuyện này ra nhiếc móc. Thêm nữa lo chồng mất hứng, công việc lại bận rộn cho nên khi đến bệnh viện, lúc kiểm tra các hạng mục đều do Khúc Phương chạy lên chạy xuống, không hề nghĩ anh ta lúc ấy đang bận bên người phụ nữ khác, thời gian dành cho cô không được mấy tiếng. Có lẽ thời gian chỉ là Thuyết Tương Đối mà thôi. Khi cùng cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, anh ta luôn tỏ ra không được bình tĩnh. Không giống với khi ở cùng người phụ nữ ấy, khuôn mặt anh ta không giấu được vẻ sung sướng hạnh phúc.

Nhớ tới chuyện đã qua, Khúc Phương cảm giác đau đớn. Cô mở ngăn kéo, lôi ra tờ giấy khám sức khỏe mà lần trước đi cùng chồng đến bệnh viện. Có khi vài hôm nữa cô cần phải đi khám lại. Đồ còn ở đây mà người thì đã đi mất. Không cần đến bệnh viện kiểm tra, chồng cô vẫn có thể cùng người khác sinh con, như vậy vấn đề đúng là do cô. Người phụ nữ kia không có quan hệ nam nữ chắc chắn không thể tự sinh con. Đúng là chuyện tàn nhẫn nhất cô từng gặp.

Chuyện này khó trách chồng cô, Khúc Phương cần biết kết quả kiểm tra. Cô có thể tái diễn cuộc sống như bây giờ thì sớm muốn gì cũng phải đối mặt với thực tế. Cô không muốn từ bỏ ý định, chỉ sợ sự thật phũ phàng bày ra trước mắt. Nếu chính bệnh viện đưa ra kết luận cô không có khả năng sinh con thì có lẽ đây sẽ là lý do để giải thoát.

Lấy nhau đã năm năm, không lẽ không có tình cảm sao? Yêu nhau từ thời đại học vậy mà giờ đây anh ta luôn mồm nói ly hôn, người đâu phải món đồ, nói bỏ đi là bỏ đi.

………………

Khúc Phương đi taxi đến bệnh viện. Ngồi trên xe, giọng hát u buồn của danh ca Trương Tín Triết vang lên từ chiếc radio. Hôn nhân là chuyện của hai người, chồng cô muốn ly hôn, việc này thật sự một phần do cô. Cô không phủ nhận mình đã quá tin tưởng anh ta, nhiều chuyện xảy ra rõ ràng mà cô không chút hoài nghi, ví dụ như chuyện chiếc túi Hermes kia. Mải lo việc gia đình, lâu lắm rồi cô không cùng chồng đi du lịch, không còn giây phút lãng mạn. Cô cũng không đòi hỏi vì nghĩ chồng mình là người luôn bận rộn, không biết rằng thời gian ấy anh ta mải mê bên người phụ nữ khác tận hưởng tình yêu. Nếu bây giờ cô thay đổi liệu có cứu vãn được không?

Đến bệnh viện, từ phòng khám bước ra, Khúc Phương cố giấu vẻ xấu hổ, giọng nói có chút ngượng ngùng hỏi “ Bác sĩ, tôi có làm sao không?”. Vị bác sĩ già đưa cho Khúc Phương tờ giấy kết quả, mắt liếc nhìn, lắc đầu: “ Cô không sao hết, rất khỏe mạnh”.

“ Nhưng tôi đã kết hôn năm năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa sinh con, bác sĩ xem cơ thể tôi có phải có vấn đề gì không?”. Khúc Phương gấp gáp hỏi, không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của bác sĩ, cô chỉ muốn biết rõ nguyên nhân.

Vị bác sĩ nghe Khúc Phương hỏi vậy liền giở tờ giấy kết quả xem lại lần nữa. Trong đó còn có toàn bộ hạng mục kiểm tra của Chu Thần.

Từ trong bệnh viện đi ra, Khúc Phương cầm hai tờ giấy kết quả ngồi trước cửa bệnh viện nhìn dòng người qua lại, Khúc Phương bỗng cười to, cười đến chảy nước mắt. Lời bác sĩ vẫn vọng bên tai cô: Cơ thể cô không sao hết, sợ rằng chồng cô không có khả năng sinh con. Nhân cơ hội hai người vẫn còn trẻ, thử điều trị xem sao. Tôi có thể giới thiệu hai người đến bệnh viện Bắc Kinh, ở đó chuyên chữa bệnh vô sinh….